Chương 170: Nhìn về phía trước
Chương 170: Nhìn về phía trướcChương 170: Nhìn về phía trước
Nhìn về phía trước
Rollon cười khổ nói: "Theo ta được biết, hoặc là thua Eugene, hoặc là chiến với Eugene, không ai có thể tránh được sự khiêu chiến của hắn! Có người vì trốn hắn mà chạy đến cả thành phố Mili đối diện biển Aegean, kết quả Eugene đuổi theo tới thành phố Mili khiêu chiến. Tên đó cũng là kẻ tàn độc, lại chạy đến Syracuse của đảo Sicily, gân như kéo dài cả quốc gia Hy Lạp, nhưng vẫn không thể trốn được, phải tiếp chiến. Ta nghi ngờ, Eugene vốn không có hứng thú đối với ngươi, dù sao ngươi chỉ là ma pháp sư Tập Sự, nhưng có người không ngừng châm ngòi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Valhein nhìn vê phía Lake, nói: "Ngươi nghe thấy rồi chứ? Dù có ngươi và Hoth hay không, thì Eugene cũng sẽ ra tay với ta thôi. Sở dĩ hai ngươi gặp phải Eugene hẳn là một sự cố ngoài ý muốn, hoặc là nói chỉ cần là người ta quen, đều có thể gặp phải sự cố ngoài ý muốn này."
Lake gật đầu, Hoth cảm thấy có điểm nghĩ không ra.
"Chúng ta trốn ở Học viện Plato không được sao?" Hoth nói.
"Đúng, chỉ cần không đi hội đấu cá nhân, chỉ cần không rời khỏi Học viện Plato là được. Vậy thì nếu chúng ta đi ra khỏi cửa trường học, có thể gặp phải hắn hay không?" Valhein hỏi.
"Sẽ..." Hoth bất đắc dĩ nói.
"Ở ngoài trường học gặp được hắn, chúng ta còn có thể trốn hay không?" Valhein hỏi.
"Có thể, chúng ta chạy là được." Hoth nói.
"Vì sao ngươi cảm thấy công kích của ngươi không đụng phải người rồi sẽ chậm hơn so với việc ngươi chạy trốn?" Valhein hỏi.
Hoth không nói được nên lời.
"Nếu như, ta nói là nếu như mấy ngày sau Lake bệnh nặng ở nhà, cần một lọ ma dược cứu mạng, chúng ta mang đi cho hắn, mà Eugene thì ở bên ngoài, chỉ cân chậm mười giây thôi thì Lake sẽ chết. Vậy ngươi cho rằng Lake có thể sẽ chết không?" Valhein hỏi.
Hoth không phản bác lại được một lời nào.
Valhein lại hỏi: 'Lần này Eugene dùng hai người các ngươi ép ta ra mặt, lần sau sẽ tổn thương tới ai? Lần sau sau nữa thì sao? Ta chung quy không thể nhìn bạn cùng bàn của ta, bạn bè của ta, người ta để ý, cả đám bị đánh chết, đánh đến tàn phế rồi ta mới xuất hiện dọn dẹp tàn cuộc.
Trên trán Lake chảy xuống rất nhiều mồ hôi lạnh, nói: "Lỡ như hắn lấy em gái ra uy hiếp ta, bảo ta dẫn ngươi tới..." Valhein thở dài, vỗ bả vai của Lake, nói: "Không cứ phải nghĩ việc trốn tránh, cân nghĩ xem phải chủ động giải quyết thế nào, bởi vì trốn tránh sẽ trở thành thói quen, khiến chúng ta vừa gặp phải khó khăn thì đã lùi vê thế giới của mình liếm vết thương. Đến khi có một ngày gặp phải thứ cả đời này nhất định phải có được, hoặc là người đó, ngươi sẽ trốn tránh theo thói quen, theo thói quen lùi về thế giới của mình. Chờ đến khi ngươi phát hiện đã hoàn toàn mất đi rồi, thì có hối tiếc cũng không kịp, sau đó tiếp tục co lại trong thế giới của mình, hao phí hết thời gian cả đời mà hối hận. Vào lúc đó, dù có người dùng hết sức mạnh, thậm chí dùng cả tính mạng của bản thân phá nát thế giới nhỏ của ngươi, vươn tay với ngươi, muốn kéo ngươi ra ngoài...
Valhein nhìn đám bạn cùng bàn, trong ánh mắt ngập tràn sự ấm áp, đủ để đánh tan trời đông giá rét, từ từ bù đủ lời nói cuối cùng.
"Ngươi cũng sẽ vì cúi đầu mà không thể nhìn thấy được."
Lake từ từ cúi đầu xuống, cắn chặt răng, cố gắng hết sức khống chế tâm trạng của bản thân.
AIlbert cũng cúi đầu.
Rollon quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Paloma lặng yên nhìn sách ma pháp, trong mắt đan xen sương mù.
Khóe môi của .Jimmy nhếch lên nụ cười tự giễu, nhưng nhanh chóng biến mất.
Bên trong phòng học trở nên im ắng.
Tất cả mọi người cũng cảm thấy bản thân đã hiểu ra điều gì đó, nhưng dường như lại chẳng hiểu gì cả.
Chỉ có Hoth đang cố gắng tự hỏi, nhưng tự hỏi gì cũng không ra được.
Valhein cười dịu dàng, nói: "Cho nên, khi gặp phải khó khăn, chúng ta nên ngẩng đầu lên, thử bước từng bước nhỏ ra, chỉ bước một bước nhỏ ra, cho dù có thất bại, thì cũng phải tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía trước, như vậy mới có thể nhìn thấy bàn tay vươn ra với chúng ta. Đúng không?”
Hoth gắng sức gật đầu.
Valhein nói: "Cho nên, hiện giờ ta bước ra một bước nhỏ, ví dụ như chủ động tìm Eugene quyết đấu."
"Ta cũng cho là như vậy!" Rollon gật đầu nói.
Valhein cười quay đầu nhìn về phía Lake, nói: "Thấy được chưa? Rollon cũng nói như vậy đấy"
"Hắn cũng là quý tộc!" Lake tức giận nói, nhưng hơi không dám nhìn Rollon.
Rollon dường như đã sớm quen, khoanh tay trước ngực, lười để ý tới Lake. Trên gương mặt của Valhein thể hiện chút ý cười, nói: "Ngày hôm nay ta đúng lúc ra ngoài làm việc, rời khỏi cửa trường học đi giải quyết chuyện này trước, cũng coi như tiện đường.
Valhein nói với Lake: "Ngươi tìm người gửi tin nhắn ma pháp cho đám người Eugene đi, trước tiên bồi thường cho hai người năm mươi tiên vàng chim ưng, nếu như không đáp ứng thì nói ta mãi mãi sẽ không nhận lời khiêu chiến của Eugene, nếu như đáp ứng, thì ngày hôm nay sau buổi tự học tối, đứng ở ngoài cửa Học viện Plato chờ ta, làm một trận đấu công bằng. Ngoài ra, Valhein ta chính là học sinh xuất sắc của Học viện Plato, vua thắng liên tục của hội thi đấu quý tộc, người đầu tiên dùng dây thừng ma pháp, không phải con chó con mèo gì cũng có thể khiêu chiến được. Mang theo một món ma pháp khí Thanh Đồng tới, thắng thì được lấy về, thua thì để lại."