Chương 226: Vương miện nhiêu màu của Ai Cập
Chương 226: Vương miện nhiêu màu của Ai CậpChương 226: Vương miện nhiêu màu của Ai Cập
Vương miện nhiều màu của Ai Cập
"Hai vị giáo viên ở hai bên cửa lớn đều tay cầm một món ma pháp khí, các ngươi bước tới chỗ đó, vươn tay ra, tự nhiên sẽ đánh ấn ký ma pháp. Được rồi, bây giờ mọi người hãy chuẩn bị lần cuối, có thắc mắc gì thì hỏi giáo viên ở gần, nếu không có thì xếp hàng theo tuổi, chuẩn bị đi vào."
Đám học sinh lần lượt rời đi, giao thứ không cần dùng cho giáo viên, rất nhanh xung quanh từng giáo viên đều chất một đống nhỏ đồ vật, đa số là sách ma pháp.
Paloma cũng giao sách ma pháp cho thầy Niedern.
Thầy Niedern thân thiết khích lệ nàng mấy câu.
Valhein nhìn Paloma, phát sầu.
"Không có sách ma pháp thì sao nàng nói chuyện?”
Không lâu sau, tất cả mọi người lục tục trở vê, học sinh năm hai lớp một bắt đầu đi vào, rất nhanh đến lượt đám người Valhein.
Valhein cống balo lớn, sách ma pháp đặt trong túi, tay phải cầm pháp trượng ba khúc màu trắng dài 1m.
Lake thì cầm pháp trượng một khúc kiểu bình thường do trường học phát cho học sinh.
Rollon tay trái cầm kiếm, tay phải nắm mâu, ánh mắt hờ hững.
Paloma mặc áo da màu đỏ, đầu sói trên giáp bụng dữ tợn, toàn thân bao kín mít. Tay trái nàng cầm khiên tròn, tay phải cầm trường mâu, hai mắt sáng tỏ, ngẩng cao đầu, mái tóc đen dài tới eo nhẹ đung đưa, hoàn toàn khác với hình tượng học sinh vùi đầu học tập như mọi ngày.
Anh tư hiên ngang.
Nhưng Valhein phát hiện bộ ngực nhỏ của Paloma phập phồng nhanh hơn chút, hiển nhiên trong lòng nàng không hờ hững như mặt ngoài.
Hoth khiêng gậy Hắc Thiết lớn, mấy người khác từ xa đã trốn tránh hắn.
Jimmy luôn cười híp mắt, nhưng không ngừng hít sâu.
Albert vẻ mặt rối rắm, mãi đến bây giờ còn phân vân có nên bỏ trốn luôn không.
“Ta đi trước
Vào lúc này Lake bày ra sự quyết đoán của học sinh giỏi, Rollon theo sau, Valhein tiếp theo, những người khác lục tục đi theo.
Valhein bước tới trước mặt giáo viên cửa dịch chuyển, vươn ra tay trái, mu bàn tay chĩa lên trên.
Giáo viên kia mỉm cười hiền hòa, lấy một ma pháp khí hình trụ ra nhấn mạnh xuống mu bàn tay của Valhein.
Valhein cảm giác mu bàn tay hơi lạnh, ma pháp khí nhấc lên, tay trái in hoa văn ấn ký ma pháp phức tạp, giống như đóa hoa màu xanh xinh đẹp.
Chính giữa hoa văn có một số 2.
Điểm thành tích rực rỡ đến mức gần như tự phát sáng.
"Đây là buộc người ta tranh đấu." Valhein lắc đầu, cõng balo lớn bước tới trước.
Lake đứng trước cửa dịch chuyển, xoay người nhìn hướng sáu bạn cùng bàn khác.
"Chúng ta nhất định sẽ thành công đi ra từ cánh cửa này! Cố lên!" Lake nhẹ huơ nắm tay, cười tươi rói.
Valhein nhìn bóng lưng của Lake và mái tóc ngắn màu đen nhạt dựng đứng như kim, mãi đến khi Lake đi vào cửa dịch chuyển.
Rollon tay trái kiếm, tay phải trường mâu, không nói một lời đi vào.
Valhein đi đến trước cửa dịch chuyển, phất tay với bạn học ở sau lưng, tiếp đó quay đầu lại.
Nhìn qua khóe mắt thấy một mảnh xanh da trời.
Valhein hít sâu một hơi, cất bước đi vào cửa dịch chuyển.
Giây sau, Valhein hoàn toàn mất đi hết thảy cảm giác, giống như đạp trong không gian tối đen.
Theo sau, cảm giác khôi phục, Valhein chỉ cảm thấy toàn thân bị sức mạnh cường đại siết chặt, khó thở, ngực khó chịu.
Trước mắt đột nhiên lóe tia sáng, Valhein vội vàng híp lại mắt, theo sau hai chân đạp hụt, cảm giác thân thể rơi xuống.
Valhein bản năng kêu rên một tiếng, theo sau hai chân chạm vào mặt đất mềm mại, thân thể lảo đảo một cái rồi ổn định.
Valhein thế này mới phát hiện chính mình đại khái rơi xuống khoảng 10cm.
Valhein vội vàng cúi người xuống, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là một sườn ngọn núi nhỏ, sườn dốc đại khái nghiêng ba mươi độ, không quá dốc.
Xung quanh là cỏ dại màu xanh cao cỡ đầu gối, mỗi cách vài chục bước có một thân cây.
Những cây cối này cực kỳ quen mắt, đều là lớp vỏ ngoài, nhánh cây rậm rạp, lá cây hình trứng xanh sậm, trên mỗi cây ít nhất mọc một cục u cây xoắn ốc.
Cây ô-liu ma hóa, tài liệu chính chế tạo pháp trượng.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây và cỏ xanh xào xạc.
Môi trường này lúc bình thường khiến người vui vẻ thoải mái, nhưng hiện tại, lại khiến người càng thêm cảnh giác.
Bầu trời u tối, giống như hoàng hôn, nhưng không có mặt trời, không biết nguồn sáng đến từ đâu.
Valhein nhìn hướng phương xa, bên kia bờ sông nhỏ cũng là một ngọn núi, giữa hai ngọn núi hình thành khe núi.
Khe núi có con sông nhỏ, tựa như tấm vải trắng bị hai núi kẹp lấy, chỗ đáy sâu nhất chỉ cỡ bả vai.
Địa hình và thực vật ở đây đều rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.
"Nơi này không tệ, chạy lung tung chẳng bằng thăng cấp Hắc Thiết trước. Tìm một chỗ kín đáo, sử dụng phòng nhỏ ma pháp."
Valhein lập tức hành động, nhanh chóng lựa chọn một chỗ ẩn khuất, rót ma lực vào phòng nhỏ ma pháp rồi đặt xuống chỗ sườn núi mình chọn.
Chợt thấy khối vuông màu đen đột nhiên cấp tốc biến lớn, chuyển hóa thành con rối máy móc có các loại công cụ đào móc, cao 1m5.
Con rối máy bắt đầu đào hang trên sườn núi, vừa đào vừa sử dụng ma lực tích trữ thay đổi bùn đất.
Valhein thì câm pháp trượng quan sát bốn phía, cảnh giác.
Đồi núi Người Khổng Lồ, núi Đất Nung.
Một ma pháp sư toàn thân bao phủ trong áo ma pháp Hắc Thiết lảo đảo té xuống đất, cực nhọc buông xuống quan tài to lớn trên lưng.