Chương 323: Một người (2)
Chương 323: Một người (2)Chương 323: Một người (2)
Một người (2)
Valhein giống như không nhìn thấy biểu cảm của Valhein, nói: "Ta muốn tìm kiếm vận may một chút, muốn quyền lựa chọn thứ ba của trái tim vị diện. Nếu như thành công, chúng ta sẽ tiến thêm một bước hợp tác. Dù sao thì một mình ta cũng ăn không nổi vị diện này."
"Được!" Isina gật mạnh đầu.
"Chừng nào bắt đầu?" Valhein nhìn sang Harnas.
"Trước khi ngươi tới, bọn ta đang chuẩn bị khai quật, địa điểm đã tìm thấy rồi.' Harnas bất đắc dĩ nói.
"Vậy bây giờ chúng ta có thể đi rồi." Valhein nói.
Harnas gật đầu.
Isina bước xuống vương tọa, ba người đi vòng sang gốc cây khổng lồ.
Những người khác thì đi theo ở xa xa, khoảng cách hơn trăm mét.
Isina đeo trang sức nạm vàng khảm ngọc, lúc đi đường chuỗi trang sức phát ra tiếng leng keng lay động bên hông, gót sen uyển chuyển, lộ rõ sự mềm mại đáng yêu của cô gái Ba Tư.
Từng làn mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi, tiến vào trái tim, rung động tâm tư.
Valhein thâm suy nghĩ, lẽ nào có cả thiên phú 'hương thơm thiếu nữ? May mà tế đàn không xuất hiện.
Chỉ một chốc lát say, Valhein nhìn thấy trên mặt đất ở phía trước xếp mười cái hột thành một vòng tròn.
Phẩn đỉnh núi có gốc cây khổng lồ này được tạo thành từ đá đen, mặt đất có màu đen như mực, nhưng nơi đặt những cái hột kia thì mặt đất lại hơi mờ một chút, bên dưới hình như có nguồn sáng.
"Chính là chỗ đó hả?”
"Đúng vậy." Harnas gật đầu nói: "Ta sẽ tiến hành bước đầu khai quật."
Harnas nói, dùng một cái xèng ma pháp đặc chế, cần thận lại có tiết tấu gõ nhẹ phần đất được số hột vây quanh, giống như đang dùng kỹ xảo đặc biệt.
Chỉ chốc lát sau, mảnh đất kia xuất hiện vết nứt giống như thủy tinh bị vỡ vụn.
Harnas đứng dậy, thu hồi xẻng, nói: "Isina điện hạ, xin mời."
Isina gật đầu, đi tới bên cạnh, để Valhein và Harnas cũng nhìn rõ mặt đất, sau đó đưa tay nhặt phần đất bị vỡ, vất từng khối từng khối sang bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, bên dưới lộ ra một cái hố lớn cỡ thùng nước, bên trong hơi sáng.
Isina khẽ thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy.
"Các ngươi có thể tới gần xem."
"Không có à?" Ánh mắt Harnas lóe lên sự đau khổ và tuyệt vọng, hắn đi nhanh tới, nhìn thoáng qua hố nhỏ rỗng tuếch, đưa tay không ngừng sờ soạng đáy hố và mặt bên, sờ hết lân này tới lần khác.
Sờ cũng khoảng ba phút hắn mới thở dài, vừa phủi bụi trên tay vừa nói: "Trốn mất rồi."
"Ta tưởng đây là trái tim vị diện vô chủ, có khả năng rất lớn sẽ bị người tìm được chứ?" Valhein nói.
Harnas lắc đầu, nói: "Ngươi... còn trẻ, tri thức liên quan quá ít. Thực tế thì có một số lượng lớn vị diện thần lực vô chủ, số phát hiện được không tới một phần mười, mà số đó cao lắm chỉ có một phần ba là có chủ. Muốn để vị diện thần lực nhận chủ là chuyện rất khó, cho dù là bậc thây Truyền Kỳ hay chiến sĩ Anh Hùng thì đều có thể thất bại. Ta nghi là vị diện thần lực này có lẽ không tìm được chủ nhân mới thích hợp, nhưng nó thả ra hạt giống vị diện để tìm vận may."
"Trái tim vị diện có trí khôn à?" Valhein hỏi.
"Thú dữ gặp người cũng có phản ứng khác nhau, có con tỏ ra thân thiết, có con chạy trốn, có con lạnh nhạt, trái tim vị diện đương nhiên cũng như thế. Về phần trái tim vị diện có trí tuệ hay không, hẳn là giống như loài thú thông minh một chút nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ ma thú. Nếu quả thực có chủ nhân đặc biệt thích hợp, nó nhất định đã lựa chọn từ sớm rồi."
"Thì ra là vậy." Valhein gật đầu.
Ba người đi ra ngoài, những người khác thấy một màn như vậy thì cũng hiểu được là trái tim vị diện không có, gật nhẹ đầu.
Harnas và Isina nói ra suy nghĩ của mình, sau đó đi tới cung điện ma pháp.
Valhein đi xuống bậc thang xuống núi.
Ở trước bậc thang, nhóm thủ hạ của Harnas đang canh giữ, mà mấy chục mét ở bên dưới là đám học sinh Ba Tư đang chán nản, không biết trên núi xảy ra chuyện gì.
Valhein nói với nhóm học sinh Ba Tư: "Các ngươi có thể lên rồi."
Thuộc hạ của Harnas lập tức tách sang hai bên.
Nhóm học sinh Ba Tư do dự một chút rồi cùng lên núi, đi tới trước cung điện ma pháp.
Thế nhưng, bọn họ chỉ đi được vài bước đã sửng sốt, ngơ ngác nhìn mảnh hoa gai đá. Máu đã khô cạn, hai quân đoàn bất tử tinh nhuệ bị treo bên trên.
Giống như cá mặn phơi nắng ngoài cảng.
Valhein tiếp tục đeo râu mép ma pháp, nhìn vê phía cung điện ma pháp, mở to miệng, âm thanh truyền khắp đỉnh núi.
"Ta, Valhein, lập trạm kiểm soát ở nơi này. Từ giờ trở đi, muốn xuống núi thì phải quyết đấu với ta. Nếu như muốn cường ngạnh xông qua trạm thì đừng trách ta ra đòn sát thủ. Địa Ngạo Thiên, chúng ta đi!
Valhein nói xong thì bước xuống dưới, ba thần lùn lửa huênh hoang đi theo sau.
Tất cả học sinh Ba Tư quay đầu lại nhìn về phía Valhein, biểu cảm khó có thể tin nổi.
Một người, một người Hy Lạp, một học sinh ma pháp bình dân của Hy Lạp lại dám lập trạm kiểm soát, ngăn cản tất cả học sinh Ba Tư?
Người này rốt cuộc muốn làm gì?
Khiêu khích đế quốc Ba Tư sao?
Thế nhưng, không có một người nào dám mở miệng.
Thẳng đến khi Valhein biến mất trên đỉnh núi.
Ngọn lửa phẫn nộ phừng lên trong nhóm học sinh Ba Tư, lan tràn.
Harnas thì ngơ ngác nhìn hướng Valhein biến mất.
"Valhein này, có sự hiên ngang của Plato Tứ Kiệt. Năm đó, Alexander cũng chính là như vậy, dùng sức của một mình mình, ngăn cản cả Học viện Quý Tộc."