Chương 331: Lễ ăn mừng
Chương 331: Lễ ăn mừngChương 331: Lễ ăn mừng
Lễ ăn mừng
"Chỉ là vận may tốt một chút mà thôi." Valhein khiêm tốn nói.
"Vận may là lời nói khiêm tốn của kẻ mạnh, là cái cớ của kẻ yếu. Ta và ngươi đều hiểu rõ, chúng ta có thể đi tới bước này đã phải trả cái giá thế nào." Sigurd lười biếng nói.
"Ta ở Athens rất hiếm khi gặp người Bắc Âu, đặc biệt là người Bắc Âu có vẻ ngoài tao nhã lịch thiệp."
"Đúng là vậy, phía bắc vẫn luôn có người nói ta trông giống người Hy Lạp." Sigurd nhún vai.
"Ta có một thương hội bán chút đồ, muốn khai thác thị trường. Ở bên Bắc Âu của ngươi có nguồn tiêu thụ không?" Valhein nói thẳng vào trọng điểm.
"Ngươi là người Hy Lạp rất trực tiếp. Mua bán thứ gì?" Sigurd hỏi.
"Một vài bộ dụng cụ ăn, dụng cụ ăn kiểu mới, một bộ dụng cụ ăn có thể thay đổi thế giới." Valhein nói ra, sau đó lấy ma pháp cho Sigurd xem.
"Vật thú vị, ta cảm thấy sẽ có lượng tiêu thụ rất tốt, chờ trở lại Athens, ta sẽ tới Học viện Plato tìm ngươi. Như vậy... ngươi nhận ra thanh kiếm này à?" Sigurd cười cười vỗ thanh kiếm trong lòng.
"Vốn chỉ suy đoán thôi, khi nghe thấy tên của ngươi thì đại khái có thể xác định. Yên tâm, bất cứ ai nhận ra thanh kiếm này, cũng sẽ không có dị tâm." Valhein nói.
"Ta đang tìm người săn rồng, ngươi có hứng thú tham gia không?" Sigurd mỉm cười, không chút nghi ngờ nói với Valhein.
"Rồng Thánh Vực hay rông Truyên Kỳ?" Valhein nói.
Sigurd cười nói: "Thánh Vực và Truyền Kỳ hoàn toàn không phải một khái niệm, nếu là rồng Truyên Kỳ thì ta đã không thèm rồi. Là một con cự long Phong Bạo, Fafnir."
"Nghe nói hắn có thực lực gần đạt tới Truyền Kỳ." Valhein nói.
"Hắn có cơ thể Truyền Kỳ. Ta tới Athens chính là vì muốn tìm kiếm thuật giết rông. Ngươi cũng biết, đám ma pháp sư thô bạo Bắc Âu bọn ta chỉ am hiểu liều mạng, không rành mưu lợi. Sigurd nói.
Valhein suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi mất bao lâu để chuẩn bị?"
"Cả đời." Giọng nói của Sigurd rất kiên định, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
"Vì sao?"
"Hắn đã giết chết Brynhild, người con gái ta mến mộ." Sigurd nói. Valhein có chút sửng sốt, chuyện này có chút không giống với điều mình biết, hắn gật đầu nói: "Chờ ta thăng lên cấp Hoàng Kim, có thể hợp tác. Trước đó, chúng ta nên tích góp sức mạnh."
"Đương nhiên, trước tiên bắt đầu từ kiếm tiền."
Sigurd đưa tay phải ra.
Valhein cũng đưa tay phải ra.
Hai tay nắm lại, cùng chí hướng.
Hai người lại trò chuyện một chút về chuyện ở Bắc Âu, sau đó Valhein trở lại.
Paloma nhỏ giọng hỏi: "Người đó, sức mạnh huyết mạch hình như còn hơn cả ta."
"Cha của hắn là Sigmund" Valhein nói.
"Thì ra là con trai của vua xứ Bắc, huyết mạch Thần Vương Odin. Khó trách..." Paloma nói.
Valhein bắt đầu thu dọn đồ đạc, thu hồi biệt thự ma pháp, đeo tất cả mọi thứ có thể mang theo lên lưng.
Hòm quan tài màu của Ai Cập thì do Hoth vác.
Chỉ một chốc lát sau, âm thanh già nua cùng lúc vang lên bên tai mọi người.
"Dịch chuyển vị diện chuẩn bị bắt đầu, mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Rất nhanh, lục tục có người bị ánh sáng trắng bao phủ, sau đó ánh sáng biến mất, người ở bên trong cũng không thấy đâu nữa.
Paloma nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Không biết khi nào mới có thể trở lại."
"Chờ đến lần tiếp theo vị diện mở ra, ta sẽ dẫn ngươi vào." Valhein nói.
"Ừ"
Soạt...
Paloma biến mất khỏi núi Người Khổng Lồ.
Valhein thu hồi thần lùn lửa.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều đã đi rồi, chỉ còn lại Valhein.
"Sẽ không quên mình chứ..." Valhein thâm nghĩ.
Ánh sáng trắng xuất hiện bao phủ toàn thân.
Soạt...
Trước mắt tối sâm rồi lại sáng ngời, Valhein cảm thấy vô lực vì toàn thân lơ lửng, tiếp đó cơ thể nhanh chóng chìm xuống, giống như trên vai đang vác một tòa núi nhỏ từ trên trời rơi xuống. Nháy mắt sau đó, hai chân vững vàng giẫm lên mặt đất.
Nháy mắt một cái, trời đất biến hóa, phòng nghị sự và cổng dịch chuyển xuất hiện ở trước mắt.
Xung quanh là một lượng lớn bạn học, không chỉ bạn học tham gia cuộc thi mà còn có những bạn học khác và giáo viên trong trường.
Nhìn hoàn cảnh và nhóm thầy trò quen thuộc, trong lòng Valhein đột nhiên xuất hiện một cảm giác sai sai, thậm chí còn không thể phân biệt rõ rốt cuộc mình đang ở núi Người Khổng Lồ, hay là ở Học viện Plato.
Ánh sáng mặt trời ban chiều chiếu rọi lên cỏ xanh, tòa kiến trúc màu trắng cẩm thạch của Plato đặc biệt sáng ngời, bầu trời Athens xanh thẳm trong vắt.
Mỗi người tham gia cuộc thi đều có chút không thoải mái.
"Ta cảm thấy nơi này có chút xa lạ..." Hoth nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, giống như đã rời đi nhiều năm rồi vậy." Lake nói.
Mỗi người tham gia cuộc thi đều im lặng.
"Ta đại diện giáo viên và học sinh toàn trường chúc mừng người tham gia cuộc thi đã chiến thắng trở về!" Giáo vụ trưởng Larens dẫn đầu mỉm cười vỗ tay.
Xôn xao...
Nhóm thầy trò khác trong trường cùng võ tay hoan hô người tham gia cuộc thi.
Tiếng vỗ tay vang dội và tình thầy trò nhiệt liệt rốt cuộc cũng kéo được nhóm người tham gia cuộc thi quay trở lại Athens.
Những người tham gia của các trường khác được mời rời đi.
Bậc thây Larens nhìn một vòng mọi người, mỉm cười nói: "Điểm thành tích của cuộc thi đã ổn định, người xếp vị trí thứ mười là 85 điểm. Tất cả người tham gia cuộc thi hãy nhìn tay trái của mình, ai 85 điểm hoặc cao hơn 85 điểm xin mời đi tới trước mặt ta."
Trước cửa phòng nghị sự, Larens cầm gậy ma pháp trong tay, nhẹ nhàng gõ vào hư không, cánh cửa dịch chuyển to lớn biến mất.