Chương 340: Trấn Grey River
Chương 340: Trấn Grey RiverChương 340: Trấn Grey River
Trấn Grey River
Bởi vì sắc trời đã tối, hơn nữa bảy người cũng mới trải qua kỳ thi vị diện, trường học để bảy người nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu xuất phát.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, bảy người rời khỏi thành Hy Lạp.
Bầu trời phía tây là màu xanh đậm, bâu trời phía đông là màu trắng nhợt, ở dưới bầu trời hai màu chính là đại địa màu xám xanh, một con đường quanh co khúc khuỷu nối dài tới đường chân trời.
Bảy người bảy con ngựa, bụi hất lên tiến tới trước.
Vẻ mặt của Hoth rất phấn chấn, sáu người còn lại thì rất nghiêm nghị, chăm chú chạy đi.
Valhein rất khó chịu, không có yên ngựa, không có bàn đạp.
Bởi vì yên ngựa vẫn còn lạc hậu nên hiện giờ lực lượng ky binh rất yếu, chỉ có một số lượng cực nhỏ ky binh ma thú có năng lực chiến đấu mạnh mã.
"Nếu như sau này phải thường xuyên chạy ở bên ngoài thì phải sớm thiết kế ra yên ngựa và bàn đạp mới được. Tuy làm vậy sẽ thay đổi bố cục chiến tranh, gia tăng sức mạnh ky binh, thậm chí có thể giống như thời Trung Cổ sẽ xuất hiện một tầng lớp ky sĩ mới, ảnh hưởng tới toàn bộ xã hội, nhưng không thể quản được nhiều như vậy, cái mông quan trọng hơn. Xe ngựa ma pháp mặc dù tốt nhưng ít nhất cũng phải chờ mình tăng tới cấp Bạch Ngân mới có thể sử dụng, hơn nữa tốc độ cũng không thể so với cưỡi ngựa. Chỉ có xe ngựa ma pháp cấp Thánh Vực thì tốc độ mới tăng vọt."
"Có lẽ chờ đến khi đạt tới Hoàng Kim, sẽ sáng lập phát triển ra ma pháp khí phi hành..."
Chiến mã lao đi, làn gió mát sớm mai phà vào mặt, Valhein chỉ có thể híp mắt, lại nhanh chóng nghĩ tới kính bảo hộ.
Sau đó, Valhein nhìn thoáng qua nhóm bạn ngồi cùng bàn, Hoth vẫn đầy phấn khởi như trước.
Paloma tuy đã khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại hơi lóe lên, không ngừng quan sát cảnh sắc ở phương xa.
Vẻ mặt của Lake và Rollon có vẻ mặt nghiêm túc, .Jimmy lười biếng không lên nổi tinh thần.
Vẻ mặt Albert cũng uể oải, giống như xác sống ngồi trên lưng ngựa, than thở.
Valhein vốn muốn ở trên ngựa trao đổi với bạn học một chút, nhưng bây giờ mới phát hiện trong quá trình phi ngựa nhanh như vậy không có cách nào trao đổi liên tục.
Trước khi xuất phát, tất cả chiến mã đều đã được cho ăn thức ăn gia súc ma pháp, đủ để chiến mã chống đỡ chạy đường dài.
Mặc dù là vậy, sau một tiếng thì bắp đùi mọi người đều bị mài tới đau nhức, mông mất đi cảm giác, nên xuống ngựa nghỉ ngơi.
Bảy con ngựa bị buộc lại một chỗ, bảy người đứng ở một bên.
"Không ngờ cưỡi ngựa đường dài tấn công bất ngờ hoàn toàn khác với tưởng tượng..." Hoth xoa mông nói.
"Bắp đùi ta bị mài hỏng luôn rồi." Albert nói.
"Đây là chiến mã của trường, nếu là chiến mã bình thường thì còn cưỡi mệt hơn, căn bản không có cách nào chạy lâu và nhanh như vậy. Lake nói.
"Nhân dịp này nghỉ ngơi, chúng ta quyết định trước một chuyện đi." Valhein nói.
Mọi người nhìn Valhein.
"Trong tin nhắn ma pháp của trường đã nói rõ. Mục tiêu của những bạn học kia là giải quyết dân bạo loạn, thế nhưng lại bị dân bạo loạn bao vây tấn công, bị ép trốn vào hang núi. Không quản thế nào thì khảo nghiệm của bọn họ cũng đã kết thúc. Nội dung khảo nghiệm của ta rất rõ ràng, không chỉ giải cứu bạn học mà còn phải giải quyết nhóm dân bạo loạn kia. Hiện giờ bàn một chút, mọi người có ý kiến gì vê dân bạo loạn không?" Valhein nói.
Hoth thở dài: "Không có ý kiến gì, đều là người đáng thương. Nếu có thể được sống, ai muốn làm dân bạo loạn chứ?"
Rollon nói: "Đồng tình thì đồng tình, nhưng nếu phạm pháp, giết người thì nên bị xét xử!"
"Xử theo pháp luật nào? Pháp luật quý tộc à?" Lake cười lạnh nói.
Rollon nhíu mày, nói: "Bây giờ chúng ta đang nói ra cái nhìn của mình, không phải tranh luận đúng sai. Nếu như ngươi cảm thấy bất mãn với luật pháp Athens thì cứ tới núi Chiến Thần, luật pháp do bọn họ định ra."
"Rollon nói rất đúng, Lake, ngươi nên nói cái nhìn của mình hoặc là yên tĩnh một chút." Valhein bình tĩnh nói.
"Cái nhìn của ta rất đơn giản, dân bạo loạn chỉ là biểu tượng, quý tộc mới là nguyên do." Lake nói.
Valhein nhìn sang .Jimmy.
"Ta không có ý gì cả, trường học bảo ta làm thế nào thì ta sẽ làm thế đó." Jimmy khéo léo né tránh tranh chấp.
"Ta cảm thấy... bọn họ cũng là bất đắc dĩ..." Albert nhỏ giọng nói.
Cuối cùng, Valhein nhìn vê phía Paloma.
Paloma nhìn bầu trời xa xăm, khẽ thở dài. "Là chúng ta đã không bảo vệ tốt bọn họ."
Nhóm người kinh ngạc nhìn Paloma.
Bọn họ không thể nào nghĩ tới lời nói như thế lại phát ra từ miệng quý tộc gia tộc Bán Thần.
Lake trừng to mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm, trong một trăm quý tộc liệu có ai nói ra lời này không? Sẽ không, mười ngàn còn không có người nào.
Bọn họ càng nghĩ lại càng kinh ngạc, Paloma căn bản không cần phải lừa gạt ai cả, đây nhất định chính là suy nghĩ chân thật trong lòng nàng.
Valhein nhìn cơ thể nhỏ bé của Paloma, đột nhiên phát hiện mình hiểu biết rất ít vê người bạn ngồi cùng bàn này.
Nắng sớm chiếu rọi vào người Paloma.
Giống như phủ lên một tâng hào quang nhàn nhạt.
Valhein nói: "Cái nhìn của ta đối với dân bạo loạn chính là, có thương xót, có thương xót nhưng đáng chết. Sự việc xảy ra ngày hôm qua, trải qua một đêm thì mọi người cũng đã có suy nghĩ của mình, như vậy mỗi người nói ra phương pháp xử lý của mình đi, nếu không nghĩ kỹ càng thì cứ nói thẳng. Hoth, ngươi trước đi."