Chương 367: Nữ võ thần
Chương 367: Nữ võ thầnChương 367: Nữ võ thần
Nữ võ thần
Valhein lẳng lặng nhìn Paloma, nhìn vẻ mặt đầy tinh thần của nàng, mỉm cười gật đầu.
Ở bên tai tựa hồ vang lên âm thanh lanh lảnh, là âm thanh có thứ gì đó vỡ nát.
"Cố gắng lên, chúng ta cùng nhau cố gắng.' Valhein mỉm cười nói.
"Vậy ngươi muốn trở thành người nào?" Paloma hỏi.
"Truyên kỳ."
"Không tin đâu. Nói thật đi!" Paloma nói.
"Không tin cũng được."
"Vậy ngươi vì cái gì mà muốn trở thành truyền kỳ?" Paloma hỏi.
"Nàng đoán xem." Valhein nói.
"Con người ngươi sao lại như vậy chứ? Ta đã nói tất cả chuyện của ta rồi, mà ngươi thì chẳng nói gì cả." Paloma khôi phục lạnh lùng.
"Ta thích nghe nàng nói chuyện, nàng đâu có nói nàng thích nghe ta nói đâu." Ý cười nhộn nhạo trong mắt Valhein.
"Ngươi..." Paloma hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới trước.
Valhein theo sau, chậm rãi nói: "Con đường này rất khó."
"Vậy cũng hơn là không có đường, Paloma nói.
"Thật không nghĩ tới lời của nàng còn rất có triết lý." Valhein nói.
"Dù sao ta cũng là thứ nhất, ngươi là thứ ba đếm ngược đấy." Paloma kiêu ngạo nâng đầu, bước chân của thiếu nữ nhanh hơn rất nhiều.
"Xin hãy nói xếp hạng thành tích mới nhất của ta!" Valhein nói.
"Không!" Thiếu nữ bước nhanh tới trước, mái tóc dài đen nhánh óng ánh đong đưa sau đầu giống như đang uyển chuyển nhảy múa, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
"Chờ hí kịch của ta ra mắt, cùng đi xem nhé?" Valhein cười hỏi.
"Được thôi!" Âm thanh của thiếu nữ đầy phấn chấn.
Valhein nhìn bóng lưng Paloma, trong lòng thâm thở dài một hơi.
Paloma rốt cuộc cũng phá vỡ âm thanh định nghĩa khó nghe, tìm trở vê định nghĩa lúc ban đầu.
Năng lực học tập thật đáng sợ. Không biết Lake và Hoth có thể phá vỡ định nghĩa trói buộc bọn họ hay không.
Thiếu niên và thiếu nữ đi trong đêm tối, vừa đi vừa nói chuyện với nhau, lưu lại một con đường sáng ngời.
Sau khi tới khu quý tộc, thỉnh thoảng có binh sĩ định vặn hỏi, nhưng nhìn thoáng qua pho tượng Medusa Hoàng Kim trước ngực Paloma thì lập tức im lặng, cúi đầu, chờ hai người đi qua mới thôi.
Cuối cùng, hai người đi tới trước cổng một tòa nhà thật lớn.
Tường đá cao lớn màu trắng sừng sững, bên trong là tòa tháp bằng gỗ giống như trường mâu đâm vào bầu trời, chiếc nỏ ma pháp lớn ở trên tháp lóe ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối.
Hai bên trái phải cổng đứng mười vệ binh, chiêu cao xấp xỉ nhau, trên người mặc áo giáp mạ bạc lóe sáng, giống hệt như một pho tượng.
Hai người tới gân, nhóm vệ binh giống như con rối đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người. Sau đó, tất cả vệ binh lại đồng loạt quay đầu lại, giống như không hề nhìn thấy gì cả.
"Không vào nhà ta ngồi một chút à?" Paloma dừng lại ở cửa, vẫn là biểu cảm lạnh như băng nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng giảo hoạt.
"Vào chứ!" Valhein làm bộ như muốn vào cửa.
Paloma trừng to mắt, bị dọa hoảng.
Valhein cười cười dừng lại, nói: "Nếu là ban ngày thì ta sẽ vào thật, nhưng tối thì sẽ không quấy rây. Ngủ ngon nhé, trưa mai gặp."
"Ngươi chờ chút, ta sẽ bảo xe ngựa đưa ngươi về." Paloma bước nhanh về phía cổng.
"Không cần, ta tự vê được."
"Không thể để ngươi đưa về không thế được, chờ đấy đấy! Bằng không ta sẽ giận đấy!" Âm thanh của Paloma từ sau cổng truyền tới.
Valhein bất đắc dĩ đứng ở cổng, quan sát bốn phía, cuối cùng nhìn về phía vệ sĩ toàn thân mặc giáp chỉ lộ ra khe hẹp rộng tâm một tấc ở mắt.
Valhein có cảm giác nhóm vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh kia đang lén lút quan sát mình.
Chỉ một chốc lát sau, Paloma và xe ngựa cùng tiến ra.
"Chiếc xe ngựa này đã từng tới nhà ngươi." Paloma vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như cũ, chỉ là ánh mắt lóng lánh, âm thanh cũng rất nhẹ nhàng.
"Ta nhớ ra rồi, quản gia nhà nàng từng tới nhà ta. Khi đó thây Niedern tìm nàng để nhập cổ phần, sao nàng lại không nói cho ta biết?" Valhein hỏi. "Ta với ngươi đâu có thân! Tạm biệt!" Paloma quay người đi, hai tay nhỏ bé vòng ra sau lưng, nhịp bước vui vẻ đi vào cổng.
Valhein bất đắc dĩ lên xe ngựa.
"Cậu chủ Valhein, xin ngồi vững." Người đánh xe ngựa nói xong thì điều khiển ngựa xuất phát.
Xe ngựa về tới nhà, Valhein cám ơn người đánh xe rồi tiến vào trong nhà.
Nhìn thoáng qua khoảng sân tối đen như mực, dùng thuật tạo nước ở ngoài sân rửa mặt, sau đó tiến vào phòng ngủ.
Đột nhiên, Valhein đứng ở cửa phòng ngủ.
Trên bàn đặt một cuộn da dê, là một cuộn da dê ma pháp.
Valhein lùi lại một bước, mở sách ma pháp, lưu loát sử dụng các hình chiếu lập thể của Plato.
Cuộn da dê ma pháp kia không có phản ứng.
Valhein đang định dùng sách ma pháp để sử dụng kỹ năng chụp hình mới của học sinh Hắc Thiết, sau đó liên hệ với thây Niedern thì cuộn da dê kia đột nhiên bay lên không trung.
Trên cuộn da dê hiện lên một dòng chữ màu đen.
"Biết ngươi sẽ không đụng vào cuộn da dê này nên tự động mở ra. Lawens đã chết, ân oán xóa bỏ, mọi thứ kết thúc. Lấy danh nghĩa của ma pháp, xin thề."
Dòng chữ tồn tại ba giây, sau đó cuộn da dê bùng cháy, cuối cùng ngay cả chút tro bụi cũng không có, biến mất không còn tăm hơi.
Valhein lập tức gửi tin nhắn ma pháp cho Niedern.
"Thầy ơi, khuya rồi còn quấy rầy thực ngại quá, chỉ là chuyện này liên quan tới sinh mệnh của học trò xuất sắc nhất của ngài... Valhein viết sự việc vào tin nhắn ma pháp.
"Là phương pháp hỏa giải mà ma pháp sư thường dùng, chúc mừng trò. An tâm ngủ đi, ta ngủ đây!"