Chương 369: Thế giới của ta
Chương 369: Thế giới của taChương 369: Thế giới của ta
Thế giới của ta
Chiến sĩ Thánh Vực Leopold không nhìn cháu mình, vẫn như cũ nhìn vì sao trên bầu trời.
"Nàng ta biết được người đứng đầu kỳ thi Hắc Thiết không phải là ngươi nên đã tuyệt vọng bỏ đi. Không thành Thánh Vực, không trở về Athens."
Mỗi lời của ông nội đều giống như đang dùng một con dao róc da Rollon.
"Ngài nói dối! Mẹ sẽ không nói như vậy!" Rollon tức giận nhìn ông cụ đang ngồi, ánh mắt âng ậc nước.
"Nàng ta đương nhiên sẽ không nói!" Ông cụ đột nhiên cất cao giọng, dùng ánh mắt hung ác như ma lang nhìn chằm chằm cháu trai.
“Nàng ta đương nhiên sẽ không nói, con trai mình mang tới tai họa cho gia tộc!"
"Nàng ta đương nhiên sẽ không nói, con trai mình lần nào cũng làm mình phải thất vọng!"
"Nàng ta đương nhiên sẽ không nói, nàng ta vốn tưởng rằng, con mình xuất sắc như vậy!"
"Nàng ta đương nhiên sẽ không nói, mình không muốn một lần nữa cầm lấy thanh kiếm rỉ sét, đi làm lính đánh thuê, tự rèn luyện chính mình."
"Thế nhưng, nàng ta sợ rằng vài năm nữa, trong gia tộc sẽ không có Thánh Vực!"
Rollon cắn chặt răng, dùng hết sức mạnh của mình ngăn cản nước mắt.
Không thể rơi nước mắt ở trước mặt người này!
Bằng không hắn sẽ càng nói ra những lời độc ác hơn!
Không thể rơi nước mắt!
Có chết cũng không thể khóc!
"Trở vê đi, chui vào ổ chó của ngươi mà khóc đi." Leopold không chút che giấu sự chán ghét trong mắt mình, nhẹ nhàng xua tay.
Giống như đang đuổi con ruồi đậu trên vành chén vậy.
Rollon cắn răng, xoay người đi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa, hắn nghe thấy ông nội ở bên trong than khẽ.
"Vì sao chết lại là con chứ?"
Rollon đi nhanh vào phòng ngủ.
Nước mắt theo gương mặt chảy dài, giống như con đê bị vỡ nên nước sông không thể nào ngăn lại được. Đây là lần thứ mười Rollon nghe thấy ông nội nói những lời này.
Trước mắt hắn lại một lần nữa hiện lên bộ dáng tươi cười của cha, nụ cười nhuộm máu.
Tới nay hắn vẫn nhớ kỹ trước khi chết, cha đã xoa tóc mình, ôn hòa nói: "Chăm sóc thật tốt cho ông nội và mẹ nhé."
Thẳng đến khi nhắm mắt lại, cha vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm.
Rollon chạy vào phòng ngủ, ngồi bên giường, ôm đầu gối, nhỏ giọng khóc nức nở. .
Không gian phế tích.
Valhein ngơ ngác nhìn vách ngăn không gian màu trắng ở bên tay trái pho tượng không đầu.
Lúc ở đồi núi Người Khổng Lồ, nơi đó có thêm một tia sáng màu xanh thẳm dựng thẳng.
Nhưng bây giờ ánh sáng xanh thẳm dựng thẳng kia đã biến mất, thay vào đó là một bức tranh sơn dầu, một bức tranh có dáng vẻ cực kỳ chân thực.
Khung tranh có màu càng cao hơn thân người.
Bên trong khung tranh là một thế giới đầy cánh hoa tung bay.
Ở giữa bầu trời đầy hoa, trên đỉnh ngọn núi là một cây đại thụ sừng sững, nó đang khẽ lay động.
Bức tranh sơn dầu động.
"Thì ra ánh sáng trước đó có liên quan tới vị diện thần lực. Xem ra bởi vì mình đã có được trái tim của vị diện nên tia sáng đã biến thành bức tranh sơn dầu này, nếu không chiếm được thì ánh sáng sẽ biến mất. Có điều..."
Valhein đưa tay, chậm rãi chạm vào bức tranh, sau đó ánh mắt trừng to.
Thể tinh thân của hắn thế mà lại có thể đi vào trong tranh!
"Này chẳng lẽ là..."
Cả người Valhein vọt vào trong tranh.
Trước mắt tối sầm rồi lại sáng ngời, Valhein phát hiện mình đang ở dưới gốc đại thụ trên đỉnh núi, thế nhưng, không có hoa bay đầy trời.
Valhein cúi đầu nhìn lại, cơ thể mình có chút mờ ảo, là thể tinh thần.
Cẩn thận quan sát xung quanh, nơi này chính là đồi núi Người Khổng Lồ, cũng chính là vị diện thần lực!
"Vị diện phế tích lợi hại đến vậy sao, có thể làm cho thể tinh thần của mình trực tiếp tiến vào vị diện thần lực? Mỗi vị diện đều là một thế giới khác nhau, cần phải trả một cái giá khổng lồ, hoặc là vào một thời điểm được quy định mới có thể ra vào, lẽ nào mình có thể tùy ý ra vào vị diện thần lực? Không, nhất định là có điều kiện gì đó, mình khoan hãy ra ngoài, xem ở đây thế nào đã."
Valhein vừa nghĩ như thế thì cũng từ từ bay lên cao.
Thì ra, thể tinh thần ở nơi này có thể tự do bay lượn.
Valhein chậm rãi gia tăng tốc độ bay.
Cuối cùng, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, thậm chí còn hơn tốc độ âm thanh gấp trăm lân, vòng quanh ngọn đồi này tâm vài vòng.
Cuối cùng, Valhein đứng trên đỉnh núi cao nhìn bao quát cả ngọn đồi núi Người Khổng Lồ.
"Thực kỳ quái, nhưng bây giờ nghiên cứu cũng không được gì, trước tiên thử xem có thể làm tới mức độ nào...
Có được món đồ chơi mới lạ, Valhein không còn buồn ngủ tẹo nào, bắt đầu thử năng lực của mình.
Ở đây có thể làm rất nhiều chuyện, ví dụ như làm cho dòng sông phải đổi dòng, thậm chí có thể khiến ngọn núi này thay đổi vị trí.
Có thể khống chế tất cả mọi thứ ở nơi này!
Thế nhưng, sau khi làm một ngọn núi nhỏ thay đổi vị trí thì ma lực cũng hao hết.
Người đứng đầu vị diện có thể thay trời đổi đất ở nơi này, nhưng điều kiện hàng đầu là có đủ ma lực.
Ma lực không đủ, chỉ có thể làm ra những thay đổi có hạn chế.
Valhein đứng trên cao, nhìn khắp đất trời.
Đồi núi Người Khổng Lồ có hình dạng bất quy tắc, đông tây dài khoảng 50km, nam bắc dài khoảng 40km, diện tích khoảng 2000km vuông, cho dù là ở Ngôi Sao Xanh thì cũng tương đương với một thành phố rất lớn, diện tích của thành phố thủ đô cũng không lớn tới vậy.