Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 432 - Chương 433: Tâm Tư

Chương 433: Tâm tư Chương 433: Tâm tưChương 433: Tâm tư

Tâm tư

Valhein mở thiên phú bụi bay.

Trước khi Rollon rơi xuống đất, tường đá một lần nữa xuất hiện, xung quanh là tầng bụi bay mù mịt.

'Bụi bay!”

Đông đảo ma pháp sư hô khẽ.

Lúc này đây, Rollon dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đưa tay vịn lấy phần chóp đỉnh của tường đá, loại bỏ hầu hết sức mạnh của tường đá, trong quá trình tường đá nâng lên thì buông ra rơi xuống.

Không phải lúc nào chiêu bụi bay cũng có hiệu quả.

Thế nhưng, Rollon lại không được may mắn.

Bụi bay vào trong mắt Rollon.

XX...

Rollon theo bản năng mắng một câu tục tu.

Âm thanh tục tĩu kia thông qua râu mép ma pháp, truyền ra khắp toàn trường.

Cười vang.

Một số ít quý tộc đã xanh mặt rồi.

Đây chính là trận đấu thành bang!

Là nơi biểu diễn sức mạnh, tôn nghiêm, vinh quang, ưu nhã và quyền lực của quý tộc.

Rollon đưa tay dụi dụi mắt, đồng thời tiêu hao thần lực đập bay bụi cát bay vào trong mắt.

"Xui xẻo."

Rollon thâm mắng một câu ở trong lòng, chỉ cho là vận may của mình không tốt.

Thế nhưng, lại một bức tường đá vọt lên khỏi mặt đất.

Âm...

Rollon căn bản không thấy được tường đá lần thứ hai bị húc văng lên giữa không trung, mà ngón trỏ của hắn suýt chút nữa đã tự cắm vào mắt mình.

Trong quá trình rơi xuống, Rollon híp mắt, nước mắt và thân lực không ngừng cọ rửa ánh mắt, nhìn mặt đất mơ mơ hồ hồ, bất chấp cơn đau đớn vì cơ thể bị đụng trúng, chỉ muốn khôi phục lại thị lực. Thế nhưng chờ đợi hắn chính là tường đá hoa cương vô cùng vô tận.

Lúc ban đầu khán giả vẫn còn cười nói, nhưng chậm rãi, tất cả bắt đầu ngơ ngác nhìn đấu trường.

Mắt Rollon không thể mở, cơ thể cũng không thể rơi xuống đất, giống như một quả bóng không ngừng bị đá lên không trung.

Rollon thử qua rất nhiều phương pháp, dùng chân, dùng tay, dùng cả tay và chân, dùng khiên... khiên đã nát.

Nhóm trọng tài không ngừng nhìn nhau, bốn bậc thầy Thánh Vực chịu trách nhiệm bảo vệ cũng không ngừng nhìn nhau, một vài quý tộc ở trên khán đài cũng liếc nhìn nhau, nhưng không có ai đứng ra thay đổi cuộc chiến làm người ta khó tin này.

Ma pháp sư hệ địa lúc thì hưng phấn, lúc lại xấu hổ, chốc lát sau lại hưng phấn, cứ không ngừng như vậy.

"Ma pháp còn có thể sử dụng như vậy sao, rốt cuộc là giới ma pháp đã hiểu nhầm về ma pháp, hay là đã hiểu nhầm về cái người tên Valhein này vậy..."

Mỗi ma pháp sư đều không ngừng thì thâm trong lòng.

Một đứa bé đột nhiên hô to: "Ba ơi, sao anh trai kia vẫn cứ luôn bay trên trời vậy ạ..."

"À... cái này... hắn... hắn là người bay Rollon."

Xung quanh yên lặng một chốc rồi cười vang.

Tiếng cười không ngừng lan ra khắp bốn phía.

Thế nhưng, một ít quý tộc không cười, nhất là học sinh của Học viện Quý Tộc, ánh mắt của bọn họ rất phức tạp.

Có người tràn đây sợ hãi, quá dọa người!

Có người tràn đầy phẫn nộ, sao có thể đối xử như vậy với quý tộc của gia tộc Truyền Kỳ!

Có người tràn đầy biết ơn, Valhein đúng là người tốt, may mà khi đó không dùng chiêu này với mình!

Có người thầm mắng to trong lòng, ai nói Valhein chỉ dựa vào thân lùn chứ?

Âm!

Rollon ở giữa không trung đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Hắn sống chết cắn răng, cố gắng loại bỏ bụi trong mắt, tiếp tục nghĩ cách.

Âm!

Âm!

Âm! Hắn lại một lần nữa bị tường đá đánh bay, ngoẹo đầu, ngất xỉu ở giữa không trung.

Bịch.

Rollon nặng nề rơi xuống đất.

Một mảng lớn tường đá hoa cương đan chéo lẳng lặng nằm ở phía sau Rollon, giống như phế tích liền kê không có điểm cuối.

Rollon nằm dưới đất, miệng ồ ồ trào máu.

Valhein lắng lặng nhìn, không nói lời nào.

Khán giả cũng lẳng lặng quan sát.

Không quản là trận đấu nào, một bên hôn mê thì chắc chắn sẽ phán thắng thua.

Rất nhiều người không ngừng nhìn về phía trọng tài.

Thế nhưng, cả bốn trọng tài nhìn nhau, không nói được lời nào.

Valhein bình tính chờ đợi.

Qua một hồi lâu, Rollon châm chậm mở mắt, cơ thể run lên, tay đặt bên hông, nhìn thấy rõ tình thế thì thoáng buông tay.

Rollon lau khô máu bên khóe miệng, loạng choạng đứng dậy.

Tay phải của hắn, nhẹ nhàng gạt lớp áo giáp, gạt ra từng mảnh da vỡ.

Toàn thân hắn dính đầy bụi, làn da kiện mỹ màu vàng nhạt biến thành màu vàng đất, tóc bị máu và bụi dán bết lại thành máu bùn.

Vết máu khô dính bết trên mặt.

Vị quý tộc ưu nhã ưu buồn trước đó, đã không thấy nữa.

Rollon cười khổ một tiếng, chậm rãi nói: "Thật không ngờ, ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy. Không ngờ ngươi vẫn luôn giả vờ là bị ma pháp sư Ai Cập làm bị thương nặng. Không ngờ, ngươi vẫn luôn nói mình không quan tâm tới giải quán quân, nói rằng nguyện ý nhường giải quán quân cho ta, chỉ là đang lừa gạt ta mà thôi. Valhein, ngươi đúng là tính kế quá sâu! Lòng dạ quá độc ác!"

Âm thanh của Rollon thông qua râu mép ma pháp truyền đi khắp toàn bộ đấu trường.

Toàn trường ô lên.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Lễ nào Valhein thật sự đã lừa Rollon?”

"Không ngờ sự việc lại là như vậy."

"Khó trách..."

"Ta thấy không giống, Valhein không phải người ngu, trận đấu thành bang có nguyền lời bình duyên, cũng đâu phải hắn không biết."

Valhein cười cười, từ trong dây lưng lấy ra râu mép ma pháp, dán dưới mũi.

"Rollon, ngươi còn lời nào muốn nói không?”

Lúc Valhein nói chuyện, trên mặt không có chút ý cười nào, thay vào đó, là một tâng bóng mờ thật dày.

Sắc mặt bốn vị trọng tài biến đổi kịch liệt, bốn vị Thánh Vực ở bốn góc khán đài cũng kinh ngạc nhìn nhau.
Bình Luận (0)
Comment