Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 441 - Chương 442: Một Chút

Chương 442: Một chút Chương 442: Một chútChương 442: Một chút

Một chút

"Từ đầu đến cuối ngươi vẫn không hiểu được đạo lý mộc mạc nhất, con người có thể phân loại đại khái, ví dụ như tóc thẳng hay tóc quăn, ví dụ như mắt đen hoặc mắt xanh, ví dụ như cần cù hoặc lười biếng, ví dụ như hung ác hoặc hiền lành, ví dụ như không phụ trách hoặc phụ trách, tuy có vài phân loại sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhưng nó không ảnh hưởng tới toàn cục. Nhưng khi chúng ta không phải phân loại mà là phân chia cao thấp, trên dưới, sang giàu hèn kém, mọi thứ đều sẽ khác biệt."

"Lúc ngươi cho rằng, con người phân biệt sang giàu hèn kém, quý tộc cao hơn bình dân, thì khẳng định sẽ có người càng đắt giá hơn ngươi. Trong mắt những người đó, ngươi là hèn mọn. Sự hèn mọn của ngươi không phải từ bọn họ hay từ người bên ngoài, là khi ngươi tự cho mình cao quý hơn người khác, ngươi cũng tự cho rằng mình hèn mọn. Giống như, bởi vì ngươi cảm thấy mình cao quý hơn bình dân, vì thế ở trước mặt công chúa Paloma, ngươi cảm thấy mình hèn mọn hơn nàng ấy."

Rollon ngơ ngác nhìn Valhein, không ngừng nhớ lại quan hệ của mình và Paloma, không ngừng nhớ lại quá trình giao lưu của Valhein và Paloma.

Đôi mắt mờ mịt của hắn đột nhiên có chút trong suốt, hình như Valhein nói không sai, ở trước mặt Paloma mình vẫn luôn dè dặt, vẫn luôn ngưỡng mộ, thế nhưng Valhein thật sự chỉ xem Paloma là một người bạn học, một người bạn cùng bàn, không hơn.

Trước kia Rollon vẫn không hiểu vì sao Valhein có thể làm được điều này, thậm chí tất cả bạn cùng bàn, tất cả người tham gia cuộc thi Hắc Thiết đều không thể nào hiểu được, nhưng ngày hôm nay, có lẽ đã hiểu rồi.

Trong mắt Valhein không có người hèn mọn, đương nhiên cũng không có người cao quý, mà hắn cũng sẽ không hèn mọn trước mặt bất kỳ người nào.

Ánh mắt Paloma thực ôn nhu, nhìn xuống gương mặt Valhein.

Valhein nhặt lên thanh trường kiếm thần lực Hắc Thiết mà Rollon làm rơi.

Vẻ mặt Rollon lộ ra sự kinh hoảng.

Nhóm quý tộc nghi hoặc, Valhein muốn giết Rollon? Làm sao có thể.

Cao lắm cũng chỉ là dọa mà thôi.

"Người nâng chính mình lên cao thì cũng dành ra một khoảng không để rơi xuống." Valhein vừa đi vừa nói.

"Nếu đã lừa dối để có được đặc quyền được người khác tôn vinh thì chắc chắn nó sẽ mất đi khi từ bỏ trách nhiệm cần phải gánh vác."

Valhein nắm kiếm, chậm rãi đi tới bông hoa gai đá. Rollon khẽ hoạt động, muốn giống như trước đó thoát ra khỏi mớ gai đá này, nhưng không có chút hiệu quả nào.

"Con hổ trong tim Lake dùng để bảo vệ em gái của hắn. Mà con hổ trong tim ngươi thì lại ăn thịt người."

Rollon sửng sốt, từng màn trong quá khứ hiện lên ở trước mắt.

Valhein vừa đi vừa nói: "Ngươi nói không sai, ta không phải là Chúa cứu thế, ta cũng không muốn làm Chúa cứu thế. Chuyện ta phải làm sau này, chỉ là để giấc mộng tương lai sẽ không làm ta thất vọng. Ta quả thực rất sợ chết, ta quả thực muốn rất nhiêu, nhưng mục tiêu cả đời này của ta, chính là làm cho thế giới tốt đẹp hơn một chút, cho dù chỉ là một chút."

"Chỉ cần ta làm được, chết lúc nào cũng không còn quan trọng."

"Ngươi vẫn luôn mồm vì vinh quang, vì gia tộc, ngươi làm được không? Ngươi không làm được."

“Ta làm được."

Valhein đứng sát rìa bông hoa gai đá, nhìn toàn trường xung quanh.

Ánh mắt Valhein xẹt qua vòng màu trắng, xẹt qua vòng tạp màu, xẹt qua vòng đậm màu, xẹt qua nhóm bạn ngồi cùng bàn, xẹt qua nhóm bạn học, xẹt qua nhóm ma pháp sư, xẹt qua Paloma, xẹt qua mọi người.

Valhein giơ cao cây kiếm của Rollon.

Đột nhiên, chiến sĩ Thánh Vực chịu trách nhiệm bảo vệ khán đài muốn lao xuống sân đấu, nhưng vừa nhấc chân đã ngây người tại chỗ, nhìn về phía Học viện Plato.

Trong tay giáo vụ trưởng Larens đang nâng một tòa tháp ma pháp nho nhỏ.

Sức mạnh vô hình rơi xuống trung tâm đấu trường.

Ít nhất phải cấp bậc Thánh Vực mới có thể nhìn thấy vòng bảo hộ, nó vây quanh cả sân đấu, bao phủ hai người bên trong đấu trường, bao phủ Valhein.

Rollon điên cuông giấy giụa gào rú: "Ngươi dừng tay! Ngươi không thể giết ta! Dân thường không thể giết quý tộc! Ngươi giết ta thì ngươi cũng sẽ chết! Các quý tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi không có lá gan giết ta! Ta là quý tộc! Ta là quý tộc cao quý! Giết ta, Thần Linh sẽ trừng phạt ngươi!"

"Ma pháp sư bọn ta, vốn có truyền thống như thế." Valhein mỉm cười, hàm răng trắng bóng, nụ cười xán lạn.

Nghe thấy lời Valhein, phần lớn mọi người lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Thế nhưng, một số ít quý tộc thì lộ ra vẻ mặt sợ hãi, trước mắt choáng váng, tựa hồ trở lại ngày đó trong quá khứ. Ngày đó, Sokrates treo cao trên bâu trời núi Chiến Thần, vứt xuống một cái đầu bị thần lửa thiêu đốt vàng rực.

Trong mắt bọn họ, hai bóng người trùng điệp.

Valhein vung trường kiếm.

Bông hoa gai đá tan biến.

Ánh sáng sắc lạnh xẹt qua phần cổ Rollon, thi thể rơi xuống đất, hai phần chia lìa.

Xé toạc hào nhoáng, chém đứt kiêu ngạo.

Dòng máu đỏ sậm như đóa hồng đen nở rộ trên mặt đất màu vàng nâu.

Nở rộ trong mắt Rollon.

Nở rộ trong mắt tất cả mọi người.

Sợ hãi bùng lên, đau đớn sinh sôi.

"Ngươi chính là quý tộc, nhưng không phải người."

Tay trái Valhein câm trường kiếm, tay phải giơ cao lọ thuốc rỗng, cung kính hướng toàn trường, chúc mừng thế giới.

Valhein vất trường kiếm đi, bước về phía hành lang đen kịt của đấu trường.

Trong bóng tối, lóng lánh rơi xuống, từng bước lên dòng ngân hà.
Bình Luận (0)
Comment