Chương 453: Giết chết Andrea! (3)
Chương 453: Giết chết Andrea! (3)Chương 453: Giết chết Andrea! (3)
Giết chết Andreal (3)
“Ta đi!" Hoth lập tức nói.
"Ta cũng đi." Paloma gật mạnh đầu.
Ba người nhìn sang Albert.
Albert ấp úng nói: "Ta... trong nhà còn có việc, không đi được."
Paloma mặt không biểu cảm quay đầu đi nhìn ra bên ngoài, mái tóc đen khẽ lay, màu mắt như hồ xanh thăm thẳm.
Hoth cố sức siết chặt nắm tay rôi chậm rãi buông ra, vẻ mặt lạnh như băng.
dJimmy thở dài nói: "Trong nhà ngươi có việc thì bọn ta cũng không ép. Chúng ta đi thôi."
Ba người đứng dậy rời khỏi phòng học.
Albert lẳng lặng cúi đầu ngồi đó, qua một hồi lâu mới giật mình tỉnh lại, khom lưng ôm lấy hòm gỗ lấy từ câu lạc bộ con rối lúc trưa, bước nhanh về nhà.
Mặt trời chậm rãi rơi xuống, bóng dáng Albert kéo dài trên mặt đất, cách Học viện Plato ngày càng xa.
Đi tới cửa nhà, Albert hít sâu một hơi, buông hộp xuống, từ bên trong lấy ra một cái chi giả ma pháp tinh xảo bằng Thanh Đồng, bên trên tràn đây ma văn màu xanh nhạt.
Đây là kiện vật phẩm ma pháp đầu tiên mà hắn tự mình chế tạo.
Albert vuốt ve mặt ngoài nhẫn nhụi của chi giả, ánh mắt mềm mại, không khỏi nghĩ tới cái ngày nhiều năm trước.
Ngày đó, nhóc Albert bảy tuổi ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn, không ngừng điều chỉnh tỷ lệ nước và bùn, nặn ra đủ loại hình dáng.
Đột nhiên một bóng đen phủ xuống.
'Albert, con đang làm gì đó?”
Âm thanh quen buộc vang lên, nhóc Albert híp mắt ngẩng đầu nhìn người đang cản ánh mặt trời, người này chống gậy, dưới chiếc áo chùng chỉ lộ ra một chân.
“Ta đang nghịch bùn ạ.' Nhóc Albert cười hì hì nhìn cha.
Cha nhìn vết bùn lấm lem trên mặt và khắp người hắn, mỉm cười nói: "Sao lại nghịch bùn?"
Nhóc Albert thu lại nụ cười, thực nghiêm túc nói: "Ta muốn trở thành nhà điêu khắc, chế tạo một cái chân giả giống hệt như thật, để lúc cha đi đường sẽ giống như trước đây vậy!" Nhóc Albert đắc ý hít mũi một cái, theo thói quen dùng ngón trỏ bẩn của mình gãi gãi mũi, trên mặt lại tăng thêm một vệt bùn nhỏ, che đi chút tàn nhang.
Cha cười ha hả đưa tay xoa xoa tóc nhóc Albert.
"Vậy chúng ta giao hẹn nhé, chờ con chế tạo được chân giả thì ta sẽ gọi con là nhà điêu khắc Albertt"
"Dạt Nhóc Albert vui sướng cười rộ lên.
Khi đó, mẹ vẫn chưa mất, cha cũng không uống rượu.
Hình ảnh ấm áp biến mất ở trước mắt, ánh sáng trong mắt Albert lờ mờ.
Hắn nhẹ nhàng xoa chiếc chi giả ma pháp, hít sâu một hơi, bước vào trong nhà.
Mùi hôi của rượu phả vào mặt, cả gương mặt Albert nhăn lại thành hạt óc chó.
Một người đàn ông trung niên xiêu xiêu vẹo vẹo nằm nghiêng trên giường, đầu tóc rối bời dính vài mảnh lá vụn, hai mắt mờ mịt, chân tạo thành hình chữ 7\ ở trên giường, một chân lành lặn không tổn hại, một cái chân khác từ phần dưới đầu gối trở xuống được ghép với chân giả bằng gỗ.
"Cha, ta đã về rôi." Albert hơi khom người nói.
"Ừm." Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, nhìn không ra là đang trả lời hay là men say phát tác.
"Ta đã làm ra một cái chỉ giả ma pháp, tuy vẫn chưa thể giống hệt như chân thật nhưng so với chân gỗ tốt hơn nhiều, hiện giờ ta sẽ ghép cho cha." Albert dè dặt nói.
"Ừm”"
Albert đi tới trước, thuần thục gỡ chân giả bằng gỗ xuống, nhẹ nhàng thay đổi chân giả ma pháp bằng kim loại kia.
Albert đứng dậy, nhìn cái chân giả ghép chặt khít với chân cha, trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui sướng.
"Cha, ngài đi thử một chút đi, cái chân giả ma pháp này rất lợi hại, nhóm học sinh lớp trên trong câu lạc bộ con rối đều khen ngợi ta." Giọng của Albert tràn đầy tự hào.
"Hửm?" Người đàn ông trung niên kia giống như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của Albert, hắn quay sang cầm lấy bầu rượu, rót vào trong ly.
Tí tách...
Nhỏ được ba giọt thì ngừng lại.
Hắn dùng sức lắc bầu rượu, trong bầu rượu không có âm thanh, sau đó giơ bầu rượu ném về phía Albert.
Albert vội vàng né tránh. Xoảng!
Bầu rượu nện lên tượng, mảnh vỡ văng tứ tung.
"Tháng này ngươi kiếm được bao nhiêu tiên?" Người đàn ông trung niên quay đầu sang nhìn Albert, ánh mắt sáng lên một chút.
Albert có chút sửng sốt, đang định nói hai nghìn đồng vàng đại bàng, nhưng nhìn thoáng qua cái chân giả ma pháp kia, đã dùng hết rồi.
"Ta... tháng này vẫn luôn tham gia khảo nghiệm, không kiếm được tiền." Albert khẩn trương nói.
"Rác rưởi! Ta nuôi ngươi lớn lên, tạo điều kiện cho ngươi tới trường, ngươi lại báo đáp ta như vậy à? Ngươi xem Strauss nhà hàng xóm đi, không lớn hơn ngươi bao nhiêu đã có thể đi làm công rồi, còn ngươi? Học không giỏi, kiếm tiên không nhiều, có ích lợi gì chứ? Nuôi ngươi còn không bằng nuôi một con chói"
Albert im lặng không nói, mình vào được Học viện Plato là vì đã vượt qua được kỳ kiểm tra tài năng, sau khi tới trưởng không chỉ không tốn một cắc bạc nào của cha mà bình thường vẫn luôn kiếm tiên phụ tiền nhà.
Nhưng mà, rượu rất đắt tiền.
"Cút ra ngoài, mua rượu về cho ta. Lần sau không mang rượu về nhà thì đừng có bước vào cái cửa này! Cút!"
AIbert cúi đầu, xoay người rời đi.
AIbert yên lặng đi ra khỏi nhà, lúc vào yên lặng lúc ra cũng yên lặng, yên lặng đi trên đường cái.
Dưới ánh ráng chiều chiếu rọi, Albert nhịn không được nữa, nước mắt tùy ý tràn ra.
"Người đã quên nhưng ta vẫn còn nhớ rõ."
Hắn lau nước mắt, một mình chậm rãi đi tới.
Căn phòng trong đấu trường.