Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 478 - Chương 479: Trận Chiến Của Truyền Kỳ

Chương 479: Trận chiến của Truyền Kỳ Chương 479: Trận chiến của Truyền KỳChương 479: Trận chiến của Truyền Kỳ

Trận chiến của Truyền Kỳ

"Vẫn nên cẩn thận một chút." Vẻ mặt Alcides thực bất đắc dĩ, chính mình không sợ trời không sợ đất, nhưng vị ma pháp sư Thanh Đồng này cũng thực lớn gan.

"Ma pháp sư bọn ta không sợ cái này." Trên mặt Valhein lộ ra nụ cười thản nhiên, con ngươi còn sáng hơn vì sao sáng nhất.

Alcides có chút sửng sốt, trước mắt có chút hoảng hốt.

Năm đó mình cũng tự tin như thế, huênh hoang như thế, kiêu ngạo như thế, đơn thuần như thế.

"Đúng vậy, các ngươi là ma pháp sư..." Trên mặt Alcides lộ ra biểu cảm hâm mộ khó có thể diễn tả bằng lời.

Valhein nhìn sang Snore nói: "Các ngươi xem đi, ta dùng tên của Uranus cũng không có chuyện gì, các ngươi nghĩ nhiêu quá mà thôi."

Vương Đại Chùy vẫn im lặng không nói gì.

Snore thì vẫn còn đang khóc hu hu.

Địa Ngạo Thiên thì vẫn là vẻ mặt mờ mịt.

Alcides ngẩng đầu nhìn bầu trời, một lát sau nói: "Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi. À đúng rồi, ngươi nói ngươi có viết một vở kịch tên là .Jacques, ta rất thích xem kịch, ta là người hâm mộ bậc thây Aeschylus, không ngờ hắn cũng giúp ngươi. Ngươi có thể nói một chút về vở kịch của ngươi không? Ta rất tò mò không biết ma pháp sư sẽ viết ra vở kịch như thế nào."

"Đáng tiếc, ta không thể biểu diễn được, ta sẽ kể một chút về nội dung vở kịch vậy. Nhân vật chính của vở kịch này tên là .Jacques...' Valhein chậm rãi nói.

Valhein nhìn về bầu trời phía xa, chậm rãi kể câu chuyện của .Jacques.

Kể đến cuối cùng, trong mắt Valhein tựa hồ có ánh lửa đang bùng cháy, giống như ảnh ngược của ngọn lửa trấn Grey River.

Dọc theo đường đi Alcides vẫn luôn lạnh lùng, nhưng trong quá trình nghe .Jacques, vài lân hắn siết chặt nắm tay, vài lần cúi đầu.

Sau khi nói xong câu sống như hoa mùa hè, chết như lá mùa thư”, Valhein liên ngừng lại, chậm rãi tiến vào biệt thự.

Vương Đại Chùy ngơ ngác nhìn đêm tối, nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Snore đưa lưng về phía nhóm người, nước mắt nước mũi chảy như thác.

Alcides ngồi yên trên mặt đất, nhìn bầu trời đầy sao. Một hồi lâu sau, hắn chậm rãi nói: "Ta cũng nhìn thấy ánh lửa của trấn Grey River."

Đột nhiên Alcides đứng dậy, nhìn khắp bốn phía.

Trong mắt hắn giống như có những viên thiên thạch trong suốt như có như không từ trên trời rơi xuống, giống như mưa sao băng rải khắp bầu trời, hướng tới các nơi trên thế giới.

Không quản là Hy Lạp hay La Mã, là Ba Tư hay Ai Cập, không quản là Bắc Âu hay Mãng Hoang, không quản là Minh Giới hay Địa Ngục, trong tất cả Thần Điện đều có thần dụ giáng xuống.

Alcides nhíu mày, lại nhìn về phía tây, trong mắt lóe lên chút chán ghét, nhưng chút chán ghét rất nhỏ đó ẩn giấu sự hung bạo có thể hủy diệt thế giới.

"Bụng ta khó chịu, tìm chỗ giải quyết một chút." Alcides trâm mặc tiến vào trong rừng.

"Con lừa làm biếng kéo thì ít ¡ thì nhiều." Vương Đại Chùy bĩu môi lâm bầm.

Chỉ chốc lát sau, phía tây xa xa truyền tới tiếng vang thật to.

Mặt đất chấn động, sóng chấn động lan ra, cây cối ngã rạp.

Người của đội buôn lập tức thức dậy, tạo thành trận hình hướng mặt về phía tây.

Valhein nhanh chóng từ cửa lớn biệt thự bước ra, còn chưa đứng vững thì một bàn tay mềm mại ấm áp đã nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn qua một bên.

Valhein ngửi làn gió thơm nhàn nhạt, kinh ngạc nhìn dì Tabitha kéo mình tới bên cạnh.

"Ngươi còn nhỏ, đừng cậy mạnh, đứng ở sau ta." Âm thanh dịu dàng vang lên.

Tay trái dì Tabitha bảo vệ Valhein, tay phải cầm kiếm, hết sức chăm chú nhìn về phía trước, tay nàng ở trong bóng đêm giống như ngà voi được mài giũa, trắng nõn mềm mại.

Harnas lớn tiếng nói: "Tabitha, ta lấy danh nghĩa thủ lĩnh đội buôn giao cho ngài nhiệm vụ bảo vệ Suya, hắn là người bạn đặc biệt quan trọng của ta, hi vọng tất cả mọi người ở đây biết điều này!"

Âm thanh của Harnas kiên định lạ thường.

Mọi người đều rùng mình, thay đổi cái nhìn về địa vị của vị Suya mới gia nhập này.

"Ta sẽ bảo vệ tốt đứa bé này." Âm thanh của Tabitha vẫn dịu dàng như cũ nhưng lại tăng thêm một tia kiên định.

Valhein mỉm cười không nói thêm gì, vẫn không nhúc nhích đứng bên cạnh dì Tabitha.

Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy đã chạy tới đứng trước mặt Valhein, Snore vác trụ đồ đằng bước vài bước tới phía trước bên trái Valhein.

Harnas nhìn thoáng qua Valhein, chính mình rõ ràng được cả đội buôn bảo vệ ở chính giữa nhưng lại cảm thấy Valhein còn an toàn hơn mình.

Một lát sau ma pháp sư Bạch Ngân Cecil lớn tiếng nói: "Người hầu phi hành của ta nhìn thấy ở nơi khá xa vừa kết thúc một cuộc chiến, phạm vi chiến đấu bao trùm trong bán kính khoảng mười dặm, tuy không thấy được hai bên chiến đầu nhưng tình cảnh thì chính là trận chiến của Truyền Kỳ điển hình. Người hầu của ta không dám tới gần, không rõ kết quả, nhưng các loại dấu hiệu cho thấy có thể là hai bên thử giao chiến, sau đó đã tự rút lui, bằng không trận chiến sẽ không kết thúc nhanh như vậy."

Chân mày Valhein hơi nhíu lại, rất nhanh đã kết thúc chiến đấu, ngoại trừ hai bên cùng rút lui thì còn một khả năng khác.

Harnas thở dài: "Nếu là cuộc chiến của Truyền Kỳ thì mọi người có thể yên tâm. Bọn họ bình thường sẽ không giận chó đánh mèo lên chúng ta, nếu giận chó đánh mèo thì chúng ta cũng không có cách nào, kết cục đã định trước rồi."

Người của đội buôn cũng bất đắc dĩ gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment