Chương 536: Thân Sấm Vương Đại Chùy
Chương 536: Thân Sấm Vương Đại ChùyChương 536: Thân Sấm Vương Đại Chùy
Thần Sấm Vương Đại Chùy
Thế nhưng mọi người toàn trường vẫn luôn thường xuyên nhìn về phía một người.
Valhein.
Từ đầu đến cuối, Valhein vẫn luôn đọc sách.
Chỉ khi nào mệt mỏi mới ngẩng đầu lên xoay cổ một chút, nhìn chiến đấu một chút rồi lại tiếp tục đọc sách, viết viết vẽ vẽ.
Chiến đấu tiếp tục, đột nhiên võ sĩ giác đấu của Học viện Hùng Sư thay đổi trận hình, nhóm Vương Đại Chùy không kịp phản ứng.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng thì một chiến sĩ Bạch Ngân đã vượt qua bọn họ, nhắm tới Valhein.
Toàn trường kinh hô.
"Valhein!" Chiến sĩ Bạch Ngân rống to.
Lúc này Valhein mới ngẩng đầu, thấy chiến sĩ Bạch Ngân ở cách đó hơn trăm mét đang lao về phía mình.
Valhein mỉm cười, đang định câm lấy gậy ma pháp thì đột nhiên một âm thanh truyền khắp toàn trường.
"Vì bệ hạt"
Vương Đại Chùy đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ thấy cánh tay phải của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ thô to, tâng tâng lớp lớp vảy đá màu trắng xám nhanh chóng mọc ra, cánh tay vảy to lớn như tay người trưởng thành.
Chiến chùy Hoàng Kim cũng đột nhiên phình to, tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh.
"Vì bệ hại"
Vương Đại Chùy lần thứ hai hét lớn một tiếng, chân trái giãm mạnh mặt đất phía trước, mặt đất rạn nứt, bụi mù tung bay, sau đó vung cánh tay phải ném mạnh chiến chùy Hoàng Kim đã trở nên rất to về phía chiến sĩ Bạch Ngân kia.
Ánh sáng trắng bao quanh chiến chùy Hoàng Kim, nó giống như một tia sáng trắng xanh mang theo tiếng xé gió bay vút đi.
Chiến sĩ Học viện Hùng Sư không ngừng hô to, chiến sĩ Bạch Ngân vội vàng quay đầu lại, ánh mắt liếc xéo nhìn thấy chiến chùy Hoàng Kim đang bay nhanh tới, hắn bình tĩnh lăn đi né tránh hướng bay của chiến chùy Hoàng Kim.
Nhìn thấy một màn này, nhóm võ sĩ giác đấu Học viện Hùng Sư thở phào nhẹ nhõm, mà chiến sĩ của Học viện Đệ Nhất thì thở dài.
Phản ứng của chiến sĩ Bạch Ngân này quá nhanh, đã né được hướng bay của chiến chùy Hoàng Kim.
Đột nhiên, toàn trường kinh hô.
Chiến chùy Hoàng Kim đã thay đổi phương hướng!
Chiến sĩ Bạch Ngân vẫn đang lộn nhào không kịp phản ứng, chiến chùy Hoàng Kim nặng nê nện vào lưng hắn.
Phốc...
Giống như búa lớn nện vào gỗ mục, chiếc chùy to lớn xuyên vào cơ thể chiến sĩ Bạch Ngân, mang theo xương cốt, nội tạng và máu tươi văng ra ngoài, bay trở về phía Vương Đại Chùy.
Máu tươi vãi một đường.
Lúc chiến chùy Hoàng Kim trở lại trong tay Vương Đại Chùy thì đã trơn bóng như mới.
"Bảo vệ bệ hạ là trách nhiệm của bọn ta." Vương Đại Chùy chân thành nói.
"Bô lô ba la!" Địa Ngạo Thiên giơ cao gậy xương mũi nhọn của mình, vỗ vỗ vai Vương Đại Chùy.
Valhein lộ ra nụ cười, gật nhẹ đầu rồi tiếp tục đọc sách.
Trận chiến ngừng lại, sắc mặt khán giả dại ra.
Chiến sĩ Bạch Ngân kia có thần lực hộ thể, chiến sĩ Bạch Ngân đánh một kích toàn lực cao lắm là đánh hắn phun máu văng đi mà thôi, tuyệt đối không thể bị thương nặng đến như vậy.
Ánh mắt mọi người rơi vào cây chùy lớn vàng óng ánh trong tay Vương Đại Chùy.
Trang bị thần lực Hoàng Kim.
Sau đó, nhóm người nhìn về phía Valhein, suýt chút nữa tức tới lệch mũi.
Thời khắc quan trọng như vậy mà vẫn đang đọc sách, quả thực không xem đối thủ là người.
Thực không phải người mài
"Bọn ta chịu thual" Đội trưởng của võ sĩ giác đấu Học viện Hùng Sư đột nhiên giơ ngón trỏ.
Võ sĩ giác đấu trên sân nhìn vê phía khán giả.
Trận chiến còn chưa kết thúc đã chịu thua sẽ làm khán giả phẫn nộ, nếu như phần lớn khán giả không đồng ý thì võ sĩ giác đấu nhất định phải tiếp tục chiến đấu. Thế nhưng, khán giả không phản ứng chút nào.
Võ sĩ giác đấu hai bên chào nhau, võ sĩ giác đấu Học viện Hùng Sư vội vàng khiêng chiến sĩ Bạch Ngân hôn mê đi, võ sĩ giác đấu Học viện Đệ Nhất quay trở lại bên cạnh Valhein.
"Kết thúc rồi à? Trở về thôi." Valhein cất ghế đi, xoay người đi trở về.
Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy đi theo sau, bốn chiến sĩ Bạch Ngân còn lại đi ở sau cùng.
Người nhìn thấy một màn này đều có một loại ảo giác.
Đội ngũ này, ma pháp sư Thanh Đồng Valhein kia mới là đội trưởng.
Khán giả ngơ ngác nhìn xuống sân đấu, nhất thời không biết nên nói gì.
"Trả vé!" Một khán giả nhịn không được hô to.
Số khán giả còn lại dở khóc dở cười.
Mắng Valhein đi, nhưng Valhein đã thắng.
Không mắng chửi thì cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Có điều, chiến sĩ Người Lùn kia thật lợi hại."
"Thần Lùn nhỏ kia cũng rất mạnh."
"Aiz, người hầu mạnh như vậy sao lại xui xẻo bị Valhein vớ được chứ."
"Đáng tiếc, Valhein vẫn không ra tay."
"Khẳng định là hắn chỉ biết dựa vào hai người hầu kia mà thôi, hắn chả là gì đâu!"
"Đúng đúng đúng, hắn chỉ ở đó ra vẻ vậy thôi!"
Đúng lúc này, người chủ trì tuyên bố Học viện Đệ Nhất thắng lợi, cũng lớn tiếng nói: "Từ hôm nay trở đi Valhein sẽ trở thành võ sĩ giác đấu thường trú của Học viện Đệ Nhất, mỗi ngày đều có hắn thi đấu, nếu mọi người thích thì có thể thường xuyên tới xem."
"Xem hắn? Không có khả năng!"
"Ta cũng không xem, có kẻ ngu mới chạy tới đấu trường xem hắn đọc sách."
"Ma pháp sư đánh giác đấu rất đẹp, nhưng giác đấu của Valhein không có gì thú vị đáng nói!"
"Ta thì có chút muốn xem thử xem bao giờ hắn mới tham chiến..."
"Ta không quan tâm hắn có tham chiến hay không, ta chỉ muốn nhìn thấy cái ngày hắn bị chiến sĩ đánh no đòn!"
"Ta cũng thết"