Chương 557: Quán quân tranh tài (2)
Chương 557: Quán quân tranh tài (2)Chương 557: Quán quân tranh tài (2)
Quán quân tranh tài (2)
Theo lý thuyết, trong lĩnh vực của chiến sĩ Thánh Vực thì không cần ra tay cũng có thể khiến ngọn lửa tắt, dung nham lạnh. Nhưng chiến sĩ Thánh Vực này chỉ có thể phân tách ngọn lửa và dung nham mới có thể cứu người, chứng minh ngọn lửa đó có thể đối kháng nhẹ với lực lượng lĩnh vực.
Bốn chiến sĩ Thanh Đồng cảm ơn chiến sĩ Thánh Vực, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Trên sân đấu chỉ còn mười bảy người.
"Chúng ta nhất định phải hợp sức!"
"Hợp sức!"
Mười tám chiến sĩ cùng nhau tụ tập, nhưng Vương Đại Chùy và Địa Ngạo Thiên chia nhau nhắm trúng một chiến sĩ Thanh Đồng, đuổi theo đánh.
Hai chiến sĩ Thanh Đồng bỏ chạy, tuyệt đối không ngay mặt nghênh chiến.
Khán giả không ngờ đám chiến sĩ Thanh Đồng này hèn thế, đều xì gió, tiếp đó lớn tiếng quát mắng.
Nhưng mà, vô luận khán giả chửi thúi đầu thì hai chiến sĩ Thanh Đồng vẫn không dừng lại.
"Chạy tới chỗ chúng ta này!"
Còn lại mười lăm chiến sĩ Thanh Đồng đứng thành ba hàng phương trận, dùng khiên bảo vệ bên trái người, giáo dài vươn ra từ bên phải, khiên bên phải của mỗi chiến sĩ đều có thể ngăn trở bên phải của chiến sĩ đứng phía trái, chỉ có chiến sĩ ở ngoài cùng bên phải là nửa người lộ ra ngoài nguy hiểm.
Bọn họ chạy bước nhỏ, đội ngũ trật tự nghênh hướng chiến sĩ Thanh Đồng gần nhất.
Chiến sĩ Thanh Đồng kia lập tức quẹo cua, nhưng Vương Đại Chùy lại lần nữa tăng tốc một chùy đánh xỉu.
Kendgl
Địa Ngạo Thiên vẫn đang truy sát một chiến sĩ Thanh Đồng khác.
"Vì bệ hạ!" Giọng nói của Vương Đại Chùy truyền khắp toàn trường.
Khán giả kinh ngạc nhìn thấy Vương Đại Chùy thế nhưng một người cưỡi Hắc Ma Dương xông hướng phương trận chiến sĩ.
"Vương Đại Chùy!"
Rất nhiều khán giả lớn tiếng hoan hô. Bầu không khí trong hiện trường tràn ngập bi tráng.
Vương Đại Chùy xông tới đằng trước phương trận chiến sĩ, Hắc Ma Dương bỗng nhảy lên cao.
"Nguy rồi, tản ra!" Một chiến sĩ Thanh Đồng trung niên kinh nghiệm dày dạn chợt phát hiện ý đồ của Vương Đại Chùy.
Nhưng những người khác không phản ứng lại, theo bản năng sử dụng kỹ năng chiến đấu đâm mâu ra.
Những chiến mâu mang theo kỹ năng chiến đấu và thần lực nổ tung trên người Hắc Ma Dương.
Tổng cộng tám cây chiến mâu đâm trúng, đủ phá vỡ thần lực Bạch Ngân hộ thể, chợt thấy áo giáp nham thạch cố hóa bên ngoài người Hắc Ma Dương vỡ vụn, ba đầu mâu đâm vào thân thể của nó.
"Be!" Hắc Ma Dương ăn đau, ở giữa không trung giãy giụa kêu hướng phương xa.
Vương Đại Chùy nhanh nhẹn nhảy xuống, rơi vào phía sau phương trận, một chùy đập vào lưng của một chiến sĩ Thanh Đồng.
Chiến sĩ Thanh Đồng kia bản năng xoay người giơ khiên đỡ, nhưng chỉ nghe bùm một tiếng, xương tay trái của hắn vỡ vụn, cả người bay ngược ra.
"Dám bị thương tọa ky của ta hả!"
Mắt Vương Đại Chùy đỏ ngầu, vung chiến chùy giết hướng chiến sĩ Thanh Đồng.
Đám chiến sĩ Thanh Đồng vừa đánh vừa lui, hơn mười cây giáo dài không ngừng lợi dụng ưu thế cự ly hoặc đỡ hoặc đâm.
Rất nhanh, Vương Đại Chùy không tổn thương được người, áo giáp trên người rạn nứt nhiều chỗ, ngay cả áo giáp nham thạch cũng nứt nẻ.
-Đánh không lại! Vương Đại Chùy xoay người chạy.
"Be " Áo giáp nham thạch mới phủ lên vết thương của Hắc Ma Dương, nhưng hành động không nhanh nhẹn băng lúc trước.
Vương Đại Chùy cưỡi Hắc Ma Dương vòng qua chiến sĩ Thanh Đồng, xông về phía Địa Ngạo Thiên.
Hai huynh đệ chúng ta hợp sức đi
Địa Ngạo Thiên đã đánh ngất người kia, xông đến.
Hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực, giết hướng mười bốn chiến sĩ Thanh Đồng cuối cùng.
Nhưng mười bốn chiến sĩ Thanh Đồng này khác với chiến sĩ lúc trước, mỗi người đều là đấu sĩ Thanh Đồng xuất sắc nhất của từng học viện, hai người trong một chốc không làm gì được mười bốn người.
"Thuật hỏa câu!"
Địa Ngạo Thiên đột nhiên thi pháp, thuật hỏa cầu siêu khổng lồ bay về phía đám chiến sĩ Thanh Đồng.
Tất cả chiến sĩ Thanh Đồng giật nảy mình, nhanh chóng trốn tránh.
Bùm!
Thuật hỏa cầu nổ hụt.
Nhưng chiến sĩ Thanh Đồng đã bị tách ra.
Hai người lập tức xông hướng chiến sĩ Thanh Đồng bên trái, nhưng mới đánh một lúc thì bị kẹp vào giữa, buộc phải tránh đi, cho cả nhóm hội hợp.
Chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Không bao lâu, Hắc Ma Dương bị thương nặng nằm trên mặt đất không cách nào chiến đấu.
Vết thương trên người Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy càng lúc càng nhiều, đám chiến sĩ Thanh Đồng ở phía đối diện tiêu hao rất lớn.
Có vài chiến sĩ Thanh Đồng dồn sức đánh liều bị thương nặng, đánh bị thương Vương Đại Chùy và Địa Ngạo Thiên.
Valhein rốt cuộc buông sách xuống, nghiêm túc quan sát thi đấu, nhưng thường thường viết vẽ, tổng kết chiến đấu, tổng kết ưu và nhược điểm của hai người hầu, tổng kết các loại phương thức chiến đấu, cũng phỏng ra cách làm sao để thắng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tình trạng vết thương của Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy càng lúc càng nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng đến Địa Ngạo Thiên thi pháp, nhưng chiến sĩ ở đối diện cũng giảm xuống còn bảy người.
Đến lúc này, khán giả ở hiện trường không còn chia phe nữa, cùng nhau cổ vũ, hò reo cho hai bên.
Cuối cùng, khi chiến sĩ Thanh Đồng còn sót lại năm người thì Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy bắt đầu lảo đảo.
Vương Đại Chùy đã liên tục dùng chùy bay hai lần trong trận chiến này, liên tục bị thương nặng hai người, nhưng tác chiến suốt khiến thân thể hơi không chịu nổi.