Chương 580: Quảng cáo của sân giác đấu (2)
Chương 580: Quảng cáo của sân giác đấu (2)Chương 580: Quảng cáo của sân giác đấu (2)
Quảng cáo của sân giác đấu (2)
Bảy phút sau, Địa Ngạo Thiên đánh bị thương chiến sĩ Bạch Ngân, hai bên dừng tay, chiến sĩ Bạch Ngân nhận thua.
Kế tiếp, không có bất cứ thời gian nghỉ ngơi, chiến sĩ Bạch Ngân thứ hai giơ khiên câm mâu trực tiếp xông đến.
Vương Đại Chùy chẳng chút tỏ ra yếu thế, kẹp Hắc Ma Dương lao thẳng qua.
Khán giả thấy cảnh này, hưng phấn đến mức gầm gú lên.
Ánh mắt của Valhein giống như cái lồng khóa chặt chiến sĩ Bạch Ngân, không bỏ qua động tác nhỏ nào của người này.
Hễ phát hiện điều gì là Valhein sẽ ghi vào sách ma pháp.
Ba phút sau, chiến đấu kết thúc.
Chiến sĩ Bạch Ngân thứ bốn bước lên nhanh.
Thứ bốn, thứ năm, thứ sáu
Vô hạn giác đấu tiến hành với tân suất siêu cao khó mà tưởng tượng.
Chiến đấu đặc sắc như sóng vô tận ập đến, sóng trước chưa lặng sóng sau đã đè lên, khán giả không ngừng điên cuồng hò hét, Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy chiến đấu, Valhein cùng rất nhiều đấu sĩ không ngừng dùng não suy nghĩ.
Đến giữa trưa, chiến đấu vẫn không ngừng.
Nhiều khán giả có kinh nghiệm đã mang theo đồ ăn sẵn, kiên quyết không rời đi.
Nhưng càng nhiều khán giả vội vàng rời đi, lại vội vàng trở về.
Buổi chiều, Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy vẫn đánh kịch liệt với chiến sĩ Bạch Ngân mới.
Tâm mắt của khán giả dời khỏi nơi chiến đấu, rơi vào người Valhein.
Trên bàn của Valhein bày đầy thức ăn, tay cầm dao rĩa, ưu nhã ăn như đang ở trong nhà hàng.
Dù là khán giả thường xem Valhein giác đấu cũng cảm thấy đầu đau.
Người này sao mà dũng mãnh thế.
So với ma pháp sư này thì đám đấu sĩ của Sparta dường như thua chị kém em.
Đấu tiếp bốn tiếng, khán giả phát hiện động tác của Địa Ngạo Thiên, Vương Đại Chùy không còn linh hoạt như ban đầu, trên người rốt cuộc xuất hiện vết thương khó mà nhanh chóng khép lại, cũng bắt đầu đổ máu.
Đến tiếng thứ sáu, Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy có sai sót rõ ràng.
Đến tiếng thứ bảy, hai người đã không cách nào đứng vững.
Đến tiếng thứ tám, hai người dìu nhau.
Vương miện trên đỉnh đầu của Địa Ngạo Thiên hơi nghiêng lệch, đá quý màu đỏ nứt ra như phóng xạ.
Áo giáp sáng choang trên người Vương Đại Chùy rạn nứt, một mảnh giáp vỡ găm vào bắp chân, bị cát bụi và máu nhuộm đen.
Hắc Ma Dương nằm ở gần đó, chỉ còn một sừng.
Nhưng mà, hai người vẫn nhìn chăm chú vào chiến sĩ Bạch Ngân mới lên sân phía đối diện.
Người chủ trì hô to: "Đây là thứ chín mươi bảy! Chiến sĩ Bạch Ngân thứ chín mươi bảy! Sự dũng cảm, sức chịu đựng và kiên trì của Vương Đại Chùy, Địa Ngạo Thiên đã vượt xa tưởng tượng. Có lẽ đây là trận chiến cuối cùng của hai người, chúng ta hãy đưa lên hò reo để khích lệ và tôn kính họ!"
Trên sân đấu vang lên tiếng khán giả hoan hô.
Tròn mười lăm phút sau, chiến sĩ Bạch Ngân ngã xuống, mà Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy đứng cách nhau ba mét nhìn nhau, lảo đảo đi hướng đối phương.
Mỗi bước mỗi loạng choạng.
Đột nhiên, Địa Ngạo Thiên ngã xuống đất, theo sau, Vương Đại Chùy cũng ngã xuống đất.
Hai người chậm rãi dùng tay và chân bò vê phía đối phương.
Lần lượt từng khán giả đứng dậy.
Toàn trường yên lặng nhìn hai chiến sĩ khiến người tôn kính.
Cuối cùng, hai người tới gân, chậm rãi vươn tay ra nắm lấy tay của đối phương.
Tiếng hò reo nguyên sân đấu xé rách bầu trời.
Hai người mang theo nụ cười từ từ khép mắt lại, không nhúc nhích.
Rất nhiều khán giả chảy xuống giọt lệ cảm động.
Chiến sĩ Bạch Ngân thứ chín mươi tám do dự một chút, đi hướng Valhein.
Valhein lại lân nữa sử dụng gọi ra người hầu.
Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy xuất hiện với hình tượng lành lặn không sứt mẻ, thân thể của hai người lúc trước đã biến mất. Nhìn Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy mới toanh xuất hiện, khán giả mừng rỡ như điên.
"Vương Đại Chùy!"
"Địa Ngạo Thiên!"
Hai người sống lại tại chỗ một lần nữa bắt đầu chiến đấu.
Trên khán đài, nhiêu chiến sĩ bình tĩnh nhìn trận chiến đấu này, trong đó một ít chiến sĩ Bạch Ngân vẫn luôn nhìn Vương Đại Chùy và Địa Ngạo Thiên.
Người của các thế lực lớn ngồi cùng nhau, nhỏ giọng giao lưu.
"Sau giải thi đấu Tranh Chấp, thực lực của hai người rõ ràng nâng cao."
"Người hầu Thần Tích quả nhiên bất phàm, không ngờ có thể trưởng thành giống như chúng ta."
"Tốc độ trưởng thành của bọn họ quá nhanh."
"Có khi nào liên quan thần ban của Nữ Thần Tranh Chấp không? Tốc độ di động của bọn họ không giống như dựa vào kinh nghiệm trưởng thành, càng giống đạt được năng lực đặc biệt.'
"Những chiến sĩ đột nhiên được thiên phú hệ phong hoặc tốc độ cũng có hiện tượng giống hai người."
"Thoạt nhìn Valhein sẽ là dự bị nặng ký của Vua Giác Đấu."
"Commodus tự mình ra sân, điều này đã chứng minh hắn xem trọng cỡ nào."
"Pollux từ bỏ Vua Giác Đấu năm nay, nghe nói là bởi vì Menelaus tham gia, xem như một loại lễ độ của gia tộc Bán Thần."
"Hoàng tử thứ hai của vương quốc Mycenae, em trai của Agamemnon, chiến sĩ được Tyndareus bệ hạ xem trọng, cuộc chiến Vua Giác Đấu năm nay e rằng càng hấp dẫn hơn."
"Ta hiện tại chỉ muốn biết khi nào thì Valhein mới chịu tự mình tham gia chiến đấu."
"Ai mà chẳng muốn biết điều đó?"
Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Một đám ánh sáng lơ lửng xuất hiện bên trên sân giác đấu, nguyên sân giác đấu bị chiếu sáng giống như ban ngày.