Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 622 - Chương 623: Cứng Rắn Hao Tổn (3)

Chương 623: Cứng rắn hao tổn (3) Chương 623: Cứng rắn hao tổn (3)Chương 623: Cứng rắn hao tổn (3)

Cứng rắn hao tổn (3)

Thời gian chậm rãi trôi qua...

Nửa tiếng sau Commodus bắt đầu thở hổn hển, hắn không còn dùng Bạch Ngân hộ thể bao lấy trường mâu nữa, chỉ có khiên và hai chân được thần lực Bạch Ngân bao lấy.

Bên trong cạm bẫy, tiếng gió rít gào, ngọn lửa hừng hực, càng nhiều nơi bị một mảng lớn sương mù bao vây.

"Valhein, phóng ra thuật cạm bẫy không tốn nhiều ma lực, thế nhưng duy trì cạm bẫy nguyên tố phạm vi rộng như thế thì cân phải tiêu hao rất nhiều ma lực, ngươi còn không ngừng gia tăng ma pháp phòng ngự trên người, để ta đoán một chút xem bây giờ ngươi còn bao nhiêu ma lực? Một phần tư hay là một phần năm?"

Vương Đại Chùy lớn tiếng nói: 'Bệ hạ nói, ngay từ lúc ban đầu ngươi đã muốn đánh lâu dài rồi, chủ nhân sẽ chơi tới bến với ngươi. Xem thử xem ai trụ được lâu hơn."

"Xem ra ta bị Valhein nhìn thấu mục tiêu chiến đấu rồi. Valhein, ngươi biết ta đang kéo dài thời gian chứ không phải muốn tốc chiến tốc thắng như Menelaus từ khi nào vậy?" Commodus nói.

Vương Đại Chùy nói: "Bệ hạ nói, rất đơn giản, Menelaus đã thất bại nên ngươi sẽ theo bản năng nghi ngờ hiệu quả của phương thức tốc chiến tốc thắng. Mặt khác, kiểu chiến đấu của ngươi cũng đã bại lộ suy tính của ngươi, hiện giờ nói những chuyện này đã không thể ảnh hưởng đại cục nữa rồi, bởi vì ngươi đã mất đi năng lực tốc chiến tốc thắng. Bệ hạ còn nói nếu như ngay từ khi bắt đầu ngươi dốc toàn lực tốc chiến tốc thắng thì còn có cơ hội thủ thắng, nhưng bây giờ thì đã không còn cơ hội nữa rồi, đầu hàng đi."

Commodus mỉm cười nói: "Valhein, ngươi rất biết chơi đấu trí, có điều ngay từ khi bắt đầu ta đã sớm chuẩn bị tình huống ngươi nhận ra mà ứng phó rồi. Như vậy chúng ta xem thử xem nếu như thần lực của ta và ma lực của ngươi đều hao hết thì phần thắng của ai sẽ lớn hơn?”

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Không bao lâu sau, người chủ trì tuyên bố: "Hiện giờ trận chiến đã trải qua một tiếng. Trận chiến này chính là trận thi đấu chung kết Vua Giác Đấu lâu nhất, hãy để chúng ta xem xem hai người này có thể kiên trì bao lâu."

Sau hai mươi phút, Commodus đột nhiên rời khỏi cạm bấy, nhảy lên đất bằng.

"Valhein, ngươi lên đây đi, ta đã cảm thấy bẫy rập của ngươi bắt đầu yếu bớt rồi, không bao lâu nữa thì mảnh cạm bẫy này sẽ tan biến. Ta tin rằng ngươi không còn nhiều ma lực, mà ta thì cũng không còn thừa nhiều thần lực, chúng ta hãy dùng chút thần lực và ma lực còn lại không nhiều này, tiến hành trận chiến cuối cùng, ngươi thấy thế nào? Ngươi xem đi, hai tay ta đã run rồi, ta đoán sắc mặt của ta cũng đã trắng bệch, mà thể lực của ta đã bị tổn hao nghiêm trọng.'

"Bệ hạ nói, chờ một chút.' Vương Đại Chùy hô to.

"Chờ? Như vậy ta sẽ đứng chờ bên ngoài cạm bẫy, chậm rãi khôi phục thể lực và thần lực. Phải biết rằng, nếu kết quả trận thi đấu chung kết Vua Giác Đấu là hòa thì ta sẽ vẫn là Vua Giác Đấu!"

Commodus đứng ở nơi đó như nhà vua của đấu trường.

Thế nhưng rất nhiều khán giả nhíu mày, nhất là người ủng hộ Commodus.

Bọn họ phát hiện Commodus thoạt nhìn không đúng lắm.

Môi của hắn rạn nứt, làn da màu trắng giống như lớp băng vụn vỡ dính trên người, sâu trong lằn nứt là một mảnh đỏ sẫm, giống như người lữ khách sa mạc đã nhiều ngày không được uống nước.

Phần da trên cơ thể hắn cũng lờ mờ không có ánh sáng, toàn thân bong ra lớp da chết màu trắng.

Rất nhiều người phát hiện trái cổ Commodus không ngừng lăn lộn, giống như đang không ngừng nuốt nước bọt.

Nhóm ma pháp sư kinh nghiệm phong phú nhìn nhau một chút, không nói được lời nào.

"Ngươi hiểu nhầm rồi, bệ hạ nói chờ là hắn chờ, mà ngươi thì không chờ nổi." Vương Đại Chùy và Địa Ngạo Thiên cưỡi Hắc Ma Dương nhảy ra khỏi cạm bấy.

"Ô?" Commodus nhìn chằm chằm Vương Đại Chùy.

"Bởi vì ta muốn báo thù, thù bị ngươi chọc mù mắt nhiều lần như thế." Vương Đại Chùy cười híp mắt nói.

“Bồ lô ba lal Địa Ngạo Thiên giơ cao gậy xương mũi nhọn.

"Xem ra các ngươi vẫn còn giấu bài, lộ ra đi." Hơi thở Commodus trở nên dài hơn.

"Tốt lắm, thế thì ta sẽ dốc toàn lực." Vương Đại Chùy cười cười nhảy xuống Hắc Ma Dương, vuốt vuốt chòm râu dài bện thành đuôi sam trước người.

Commodus và khán giả toàn trưởng lẳng lặng nhìn Người Lùn cao lớn cường tráng này.

"Dùng tên của bệ hạ, tấn phong là Vua, suốt đời tận trung, đi theo chủ ta, muôn đời muôn kiếp, tới chết mới thôi."

Cái người ngày thường vẫn luôn cười hè hè đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt rất chân thành, dáng vẻ cung kính.

Đột nhiên quanh người Vương Đại Chùy tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, mà cơ thể theo ánh sáng tỏa ra trướng to lên, cơ bắp toàn thân giống như bàng quang heo bị thổi hơi mà nhanh chóng phồng lên.

Chỉ trong chớp mắt Vương Đại Chùy đã phình to lên tới hai mét năm, cao gần bằng Commodus nhưng cơ thể tráng kiện hơn Commodus hai vòng, toàn thân bao trùm lớp giáp kim loại thật dày cỡ một tấc.

Ngoại hình tổng thể không thay đổi, vẫn là một Người Lùn cầm cây chùy lớn trong tay.

Thế nhưng Người Lùn này quá cao, còn cao hơn cả phần lớn nhân loại.

Chân của hắn trông như chân voi, hai tay cũng như hai cái đùi voi.

Phần da mặt lộ ra bên ngoài không phải lông lá xôm xoàm mà là từng tâng vân đá màu xám bạc.

Hắn đứng đó như một ngọn núi, toàn thân tỏa ra hơi thở mạnh mẽ mà mắt thường có thể nhìn thấy, tựa hồ ngay cả không khí xung quanh cũng bị hắn gạt ra.
Bình Luận (0)
Comment