Chương 641: Trình tự
Chương 641: Trình tựChương 641: Trình tự
Trình tự
Valhein hít sâu một hơi, đứng dậy mỉm cười nói: "Có lẽ phải chấm dứt ở đây."
"Ta vẫn chưa chuẩn bị xong." Cái miệng nhỏ nhắn của Chrismay hơi vểnh lên.
"Ta cũng thế, xin lỗi.' Valhein nói.
"Nhưng mà ta không muốn thầy đi." Ánh nước nhộn nhạo trong mắt Chrismay.
dulius im lặng không một tiếng động rời đi.
Valhein thở dài nói: "Trên đời không có bữa tiệc nào không tan, trước đó chúng ta cũng nói xong rồi, ta không xác định là có thể dạy ngươi tới khi nào. Sau khi ta trở thành Vua Giác Đấu, có lẽ là thời cơ tốt để rời khỏi nơi này."
"Ta..." Chrismay cúi đầu, hai tay túm chặt áo choàng màu đen.
Valhein suy nghĩ một chút rồi đi qua, cười nói: 'Chúng ta ôm một cái để tạm biệt nào."
"Ta không muốn!" Chrismay đột nhiên xoay người chạy đi.
Valhein vội vàng đuổi theo, thấy ông lão đánh xe theo sát Chrismay thì thở phào nhẹ nhõm.
"AlzZ....
Valhein thở dài một tiếng, yên lặng đi về hướng đấu trường, nhìn bầu trời bị tường vây bao lại.
Bên ngoài đấu trường, trên xe ngựa, gương mặt nhỏ nhắn của Chrismay lạnh như băng.
Qua hồi lâu sau, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, thùng xe cũng tỏa nắng.
"Ta muốn tới Athens, ta muốn tới Học viện Plato!"
"Ông chủ sẽ không đồng ý đâu." Ông lão đánh xe thở dài nói.
"Ta muốn tới Học viện Plato!" Chrismay mỉm cười nói.
"Không phải là vì Valhein chứ?" Giọng điệu của ông lão đánh xe có chút kỳ lạ.
"Ta rất thích thầy, thầy là người rất có sức hút, là người tốt, nhưng so với thầy thì ma pháp và chân lý lại càng hấp dẫn ta hơn." Ánh sáng tỏa sáng rực rỡ trong đôi mắt Chrismay.
"Ông chủ sẽ không đồng ý."
"Thầy có nói, muốn làm chuyện gì thì phải suy nghĩ xem nên làm sao hoàn thành, đừng lo lắng chuyện không làm được thì phải làm sao. Nếu như gặp trở ngại thì nghĩ cách giải quyết trở ngại. Ta nhất định có thể thuyết phục cha, sau đó tới Học viện Plato!"
"Cô chủ mà nói thế thì ông chủ sẽ rất đau lòng..." "Ta muốn tới Học viện Plato!" Âm thanh trong trẻo của Chrismay quanh quẩn trong xe.
Buổi tối, Julius tổ chức một buổi tiệc tiễn Valhein thực vui vẻ ở đấu trường.
Nhóm võ sĩ giác đấu rất nuối tiếc, vì thế không khí vui vẻ của buổi tiễn đưa có chút nặng nê buồn bực.
Commodus không tới, hắn đã không phải là võ sĩ giác đấu của Học viện Đệ Nhất nữa.
Ở giữa đấu trường, Julius ở một bên sầu muộn nốc rượu.
"Sao thế, đang tự hỏi xem nên chết kiểu nào à?" Valhein ngồi xuống bên cạnh Julius.
dulius liếc Valhein trắng mắt, ngẩng đầu nhìn đấu trường, thở dài nói: "Ngươi và Commodus đều rời đi, sống qua năm nay, sang năm ta không biết phải làm gì, ta rất mờ mịt.'
"Không phải ngươi muốn trở thành người giàu nhất Hy Lạp à? Sao vẫn còn mờ mịt." Valhein nói.
"Nếu như ta mất đi thân phận ông chủ của Học viện Đệ Nhất thì có lẽ sẽ hoàn toàn vô duyên với vị trí người giàu nhất Hy Lạp rồi." Julius nói.
"Có lẽ, chỉ khi ngươi từ bỏ thân phận thương nhân võ sĩ giác đấu thì ngươi mới có cơ hội trở thành người giàu nhất Hy Lạp." Valhein nói.
"Vì sao?"
Valhein chỉ bầu trời đấu trường nói: "Ngươi chỉ nhìn thấy một mảng bầu trời nhỏ bé ở đấu trường như thế này sẽ không thể nhìn thấy bầu trời Hy Lạp, tự nhiên cũng không thể trở thành người giàu nhất Hy Lạp. Ngươi phải thấy được mặt đất và bầu trời của cả Hy Lạp này mới có thể trở thành người giàu nhất Hy Lạp. Chứ không phải ngươi phải trở thành người giàu nhất Hy Lạp thì mới có thể nhìn thấy mặt đất và bầu trời Hy Lạp, trình tự suy luận này, chúng ta bình thường vẫn luôn đảo ngược. Mặt khác, ta giúp ngươi hủy đi bức tường này rồi, không cần cám ơn."
Valhein vỗ vỗ vai Julius, đi sang chỗ nhóm võ sĩ giác đấu khác.
dulius ngơ ngác nhìn bầu trời đấu trường, đột nhiên cảm thấy bức tường kia thật chói mắt, nó ngăn cản tâm mắt của hắn, ngăn cản cổ họng ngắn, ngăn cản trái tim hắn.
Segus ở bên cạnh trầm tư hồi lâu rồi len lén tìm tới Valhein.
"Khụ khụ, người chỉ dẫn à, ta có một thỉnh câu nhỏ." Segus nói.
"Hử? Thỉnh cầu gì?" Valhein hỏi.
"Hiện giờ ta không biết mình muốn gì." Segus thực râu rĩ, gương mặt bị rượu nhuộm đỏ trông càng giống ngọn lửa hơn mái tóc đỏ của hắn.
"Sao ngươi lại hỏi ta vấn đề này?" Valhein hỏi. Segus suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười ngượng ngùng nói: "Bởi vì trong sân thi đấu này, trong tất cả những người ta quen biết thì ngươi là người có trí tuệ nhất, hơn nữa cũng là người lương thiện nhất, nếu như ngươi có thể trả lời được thì nhất định sẽ nguyện ý giúp đỡ. Sẽ không giống như một vài người khác, cho dù rất mạnh mẽ cũng tuyệt đối không để ý tới người khác như thế."
"Vậy tại sao ngươi cho rằng ta là người có trí tuệ nhất?" Valhein hứng thú nhìn Segus.
Segus đương nhiên nói: "Commodus là võ sĩ giác đấu ưu tú nhất, hắn cho rằng ngươi rất lợi hại. Julius là thương nhân võ sĩ giác đấu lợi hại nhất toàn Spartar, hắn cũng ngưỡng mộ ngươi, thậm chí bình thường còn nghe theo lời ngươi. Aristoteles lợi hại như vậy lại tự mình đưa ngươi tới. Eculid có danh tiếng lớn như vậy lại tới đón ngươi, có nghĩa là nhóm bậc thây của học viện tốt nhất toàn thế giới đều coi trọng ngươi. Ta quả thực hơi đần độn một chút nhưng không phải người ngu. Nếu như người không khác ta là mấy cũng khen ngươi thì có lẽ ta sẽ nghĩ rằng ngươi cũng chẳng có gì hay, thế nhưng rất nhiều người giỏi hơn ta, ngay cả nhóm bậc thầy cao lớn tới mức ta có dùng kính ma pháp cũng không thể nhìn rõ cũng khen ngợi ngươi, nếu ta còn không chịu học tập theo ngươi thì ta đúng là ngu thật rồi."