Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 648 - Chương 649: Năm Trang

Chương 649: Năm trang Chương 649: Năm trangChương 649: Năm trang

Năm trang

Tất cả mọi người đều không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn.

Vẽ suốt nửa tiếng, Eculid thở dài nói: "Tìm được vị trí Trụ Babylon rồi, nhưng mà chúng ta lại không phá hỏng được nó. Nó được sức mạnh phòng ngự mạnh mẽ bảo vệ, có điều vẫn phải thử một chút. Hoàng tử trắng nõn, ngươi có báu vật nào của gia tộc Bán Thần không? Hiện giờ không lấy ra thì sau này không có cơ hội đâu."

Castor liếc Eculid trắng mắt, nói: "Ta là Castor. Ta có, nhưng nó nằm trong nhẫn không gian."

"Đi thôi, trước tiên tìm ra Trụ Babylon. Nắm lấy quần áo của ta, người đi phía sau cũng nắm quần áo người trước mặt, mọi người đi chung một chỗ, nếu đi lạc thì ta không chịu trách nhiệm đâu.' Eculid nói.

Valhein đi tới trước, hai tay khoác lên vai Eculid, những người khác cũng đuổi kịp, mọi người nối thành một con rồng thật dài, đi theo sau Eculid.

Trong đêm khuya, đội ngũ này trông như con chiên của một tà giáo nào đó.

Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy một trái một phải nắm lấy giáp da của Valhein, hai Thần Lùn nhỏ nắm lấy tay Địa Ngạo Thiên.

Eculid dùng ma lực nâng sách ma pháp, vừa nhanh chóng lật xem sách ma pháp vừa chậm rãi đi tới trước.

Đường đi của Eculid hoàn toàn không có quy luật nào cả, nhưng Valhein mơ hồ cảm thấy nó căn cứ theo đường cong phức tạp mà hắn đã vẽ trên mặt đất trước đó.

Đi khoảng chừng mười phút, Valhein cảm thấy không đúng lắm, liên hỏi: 'Con đường này cân phải lật sách mới đi được à?"

Eculid nói: 'Lật sách là lật sách, đi là đi. Ta căn cứ theo quan sát trước đó tính toán ra vị trí của Trụ Babylon, thế nhưng cần phải đi rất lâu, không gấp."

"Thì ra là thế. À đúng rồi, ta phát hiện ngài có một thói quen, khi không có chuyện gì sẽ lật sách, thật là khiến người ta phải bội phục sự chăm chỉ của ngài." Valhein nói.

"Ngươi đánh giá cao ta rồi, ta đang tìm kiếm thôi. Ta cứ cảm thấy mình đã quên đi hai chuyện quan trọng nhất, vì thế khi rảnh rỗi ta sẽ lật sách ma pháp của mình, tìm kiếm hai chuyện đó.' Eculid nói.

Valhein cố nén kích động trợn trắng mắt, nói: "Ta hiểu rồi."

"Aiz... ngươi có thể giúp ta tìm xem ta đã quên chuyện gì rồi không?" Trong giọng của Eculid tràn đây buồn bã. Valhein có chút sửng sốt, dò xét nhìn sườn mặt Eculid nhưng không có cách nào thấy rõ biểu cảm thật sự của hắn.

"Ta vẫn luôn tìm kiếm hai chuyện quan trọng, đây là chuyện duy nhất từ nhỏ đến lớn mà ta vẫn ghi nhớ." Eculid nói.

"Từ nhỏ đã tìm rồi à?" Valhein thực tò mò.

Eculid gật đầu, nói: "Từ nhỏ ta đã có cảm giác mình đã quên mất hai chuyện quan trọng nhất, ta nhất định phải nhớ ra, nhất định phải nhớ. Ta nghỉ là hai chuyện đó rất quan trọng, sau khi đầu của ta bị bánh xe nghiền qua thì đã quên mất. Bánh xe chết tiệt, kẻ địch suốt đời này của tai"

Valhein cười khổ không thôi, nói: "Có lẽ chỉ là ảo giác của ngài mà thôi."

"Không không không, không phải ảo giác, linh hồn của ta, máu và đầu óc ta đều nói cho ta biết, ta phải nhớ ra hai chuyện kia, đáng tiếc, ta đã quên rồi..." Âm thanh Eculid đặc biệt buồn phiền.

Valhein không hiểu lắm, nhìn sang những người khác.

Những người khác hoặc là hoàn toàn không nghe thấy, hoặc là còn mờ mịt hơn cả Valhein.

Vì sao lời nói của ma pháp sư vẫn luôn huyền ảo như vậy chứ?

"Ta vẫn tiếp tục tìm đi vậy, các ngươi cũng không tin ta." Eculid nhỏ giọng oán trách, nhanh chóng lật sách ma pháp.

"Cũng đâu phải ngài có được sách ma pháp ngay từ nhỏ đâu, tìm kiếm trên sách có ích lợi gì chứ?" Valhein hỏi.

"Ta nghi ngờ là mình có nhớ lại một khoảng thời gian ngắn, ghi chú vào trong sách, sau đó lại quên. Tìm kiếm trong sách ma pháp dù sao cũng tốt hơn là tìm kiếm lung tung." Eculid nói.

"Được rồi, ngươi chậm rãi tìm đi." Valhein thật sự không hiểu trong cái đầu của loại thiên tài lập dị như Eculid đang nghĩ gì.

Có điều, Eculid rốt cuộc đã quên chuyện gì?

Valhein vội vàng lắc đầu, mình không thể biến thành tứ kiệt của học viện.

Đi khoảng nửa tiếng, Eculid đột nhiên thu hồi sách, bước đi nhanh hơn.

Chỉ chốc lát sau, Eculid đột nhiên dừng lại, người phía sau cũng vội vàng dừng lại, không ngừng đụng vào nhau.

Tay phải Eculid tỏa ra ánh sáng ma pháp nhàn nhạt, không ngừng viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, sau khi trận pháp ma pháp hoàn chỉnh được hình thành thì lóe lên một tia sáng, trận pháp ma pháp giống như nước rót vào trong mặt đất. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện gợn nước nhộn nhạo.

Ào ào...

Giống như bọt sóng nhỏ vụn đập lên bờ, tiếng nước nổi lên khắp bốn phía, tiếp đó không gian phía trước giống như thủy tinh vỡ vụn, lộ ra một cây cột đá màu vàng đất.

Valhein nhìn kỹ thì thấy cột đá thô to đủ một người ôm hết, cao ba mét, tỏa ra màu vàng đất tinh tế, giống như một món đồ gốm to lớn.

Ở bên ngoài cột đá khắc một tòa thành phố hùng vĩ, thành phố kia trông như một ngọn núi lớn, một tâng rồi lại một tâng, tổng cộng chín tâng.

Valhein từng nhìn thấy tòa thành phố này ở trong sách ma pháp.

Vườn Treo Babylon.

"Aiz... ta cũng là lân đầu tiên nhìn thấy Trụ Babylon, quả nhiên không có hi vọng, cho dù lấy Kiếm Vinh Quang ra được thì cũng không có hi vọng, chậm rãi chờ đi, hi vọng rằng nơi này biến mất nhiều người sẽ có Truyền Kỳ tới kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì... có điều, bậc thầy Truyền Kỳ có lẽ sẽ không tới nơi này. Thánh Vực thì có khả năng, hoặc là người có cầm bán thần khí trong tay, hoặc là hai tên Aristoteles hoặc Archimedes, bằng không thì căn bản sẽ không có cách giải quyết Trụ Babylon." Eculid đưa tay chụp lấy mũ vải màu tím trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng gãi một chút, vẻ mặt rầu rĩ.
Bình Luận (0)
Comment