Chương 743: Sức mạnh của ngai thần (2)
Chương 743: Sức mạnh của ngai thần (2)Chương 743: Sức mạnh của ngai thần (2)
Phong Hậu lười biếng nằm trên vai Valhein, thấy hắn mở mắt ra thì biến thành làn gió, hình thành ấn ký màu xanh bám trên vành tai trái của hắn.
Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy giật nảy mình, vội vàng nửa quỳ, không dám ngẩng đầu.
Valhein hỏi:
"Các ngươi có thay đổi gì?"
Vương Đại Chùy cung kính nói:
"Bẩm bệ hạ, chúng ta cảm thụ được sức mạnh to lớn thượng đỉnh của ngài."
"Bớt vuốt mông ngựa." Valhein nói.
Vương Đại Chùy nói tiếp:
"Sức mạnh của ta tăng mạnh giống như là gông xiềng bị phá vỡ."
Valhein hỏi:
"Nói cụ thể hơn đi."
"Khó nói, hơn nữa dường như có một cửa lớn vô hình mở ra trước mặt của ta."
"Ngươi lậm sách triết học quá rồi, thôi dẹp."
Valhein mở sách ma pháp ra xem, đã là rạng sáng, không ngờ hấp thu sức mạnh nguyên đêm.
Đuổi Địa Ngạo Thiên và Vương Đại Chùy đi, Valhein ra khỏi phòng.
Vừa đi ra chợt nghe Castor, Commodus giống như hai kẻ hèn nhát cùng chiến sĩ Sparta khác xì xầm nói chuyện.
"Các ngươi nói xem, nếu Valhein đưa tới Gilgamesh, thậm chí Darius thì sao? Darius ngự giá thân chinh không phải trò đùa."
"Ai biết tên đó nghĩ gì, ta thật sự hối hận không xử hắn lúc trên sân giác đấu."
"Hối hận vô dụng, bởi vì ngươi vốn không làm thịt hắn nổi."
"Ui chà, tám chuyện gì vậy? Đang khen ta hả?" Valhein mắt lạnh nhìn quét Commodus và Castor.
Hai người lập tức cười tủm tỉm đứng lên, nụ cười trên mặt cực kỳ giả trân.
"Ăn cơm trước, ăn xong cùng ta đi đại doanh Ba Tư một chuyến, à, sửa lại là trại tù binh rồi. Valhein nói. "Ngươi muốn làm cái gì?"
Tất cả mọi người cảnh giác nhìn Valhein.
Lúc này mà người lập công đầu đi gặp tù binh Ba Tư, không sợ bọn họ tạo phản sao?
Castor nói:
"Tốt, ngươi đi đi."
Commodus khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói:
"Chúng ta đứng ở trên tường thành giúp ngươi kinh sợ người Ba Tư!"
"Đừng giốn nữa, mọi người quan hệ tốt như vậy, thân như anh em ruột, sao ta có thể cắt xén quân công và huân chương của các ngươi được?"
Các chiến sĩ Sparta hết chối đẩy.
Ăn cơm xong, đoàn người rời đi cứ điểm, đến đại doanh Ba Tư.
Nhìn ma pháp sư quen mặt kia, đại doanh Ba Tư náo động.
"Không thể khiến hắn coi khinh chúng taI"
"Nghe nói hắn còn là người có công lớn làm nổ soái hạm!"
"Xem ra là muốn vũ nhục chúng ta, đi, không thể lại bị hắn khi nhục!"
Đám chiến sĩ Hoàng Kim, ma pháp sư Hoàng Kim mặc áo đơn đau buồn giận dữ tụ tập.
Đám đông quý tộc, chiến sĩ, ma pháp sư, binh sĩ Ba Tư, phi xà, thậm chí một số Người Khổng Lồ kéo ra, đến trước cửa đại doanh Ba Tư đã không có tường thành.
Vua Người Khổng Lồ cố gắng núp sau cùng đội ngũ, tiếc rằng dù hắn nằm đã cao hơn người ta đứng, đành kéo hai con phi xà che ở trước mặt, xuyên qua khe hở trộm đánh giá Valhein.
Ánh mắt của Vua Người Khổng Lồ cực kỳ phức tạp, có nghi hoặc, có mê mang, có tức giận, có cảm thấy thẹn, có không cam lòng, còn có kính sợ, hoảng sợ, thậm chí hơi nịnh.
"Loại hơi thở này Quả nhiên!"
Chờ Valhein đến gần, Vua Người Khổng Lồ bỗng tái mặt, ném hai con phi xà ra, xoay người bỏ chạy. Người Khổng Lồ khác cũng vội vàng chạy trốn, đạp phá mảng lớn lều và nhà cửa.
Đoàn người hùng hồ không biết phát sinh cái gì, ngay cả Người Khổng Lồ đều chạy mất dép thì mình ở lại làm gì?
Chạy!
Đặc biệt là đám ma pháp sư không có ma pháp khí thì không chút cảm giác an toàn quên luôn thi pháp, co giò chạy theo chiến sĩ Hoàng Kim. Chớp mắt tựa như gió thu quét lá rụng, chỉ có mười mấy người Ba Tư đứng ở cửa lớn.
Mardonius giống như con rối thiếu dâu chậm rãi xoay người, nhìn phía sau trống rỗng và hậu phương rối ren.
Còn lại mười mấy người Ba Tư trên mặt tràn ngập đau buồn giận dữ.
Bọn họ giống như mấy chiếc lá khô cuối cùng treo trên cây vào đầu mùa đông.
Đế quốc Ba Tư chưa từng khuất nhục như vậy!
Bị ma pháp sư Bạch Ngân dọa đến mức này!
Urak, Ba Tư và ngươi không đội trời chung!
Binh sĩ và tướng lĩnh Ba Tư ở ngoài trại tù binh Ba Tư bất đắc dĩ nhìn Valhein, hiện tại sợ người Ba Tư tạo phản, người lập công đầu chạy tới phá làm gì? Không sợ xảy ra chuyện sao?
Valhein giơ tên dao găm Thanh Đồng, binh tướng Hy Lạp lười nhìn hắn, trực tiếp nghiêng người cho đi.
Valhein đi vào cửa lớn.
Người Ba Tư lấy Mardonius dẫn đầu nhìn Valhein, vẻ mặt đau buồn giận dữ.
"Các ngươi mặc đồ mỏng nhỉ?" Valhein vừa quan sát mọi người vừa bước tới.
Quý tộc Ba Tư thường mặc trang phục hoa lệ, toàn thân đeo vàng đeo bạc, đá quý đủ thứ, giờ thì mộc mạc giống như là đi chặng đường 300m liên tục gặp mười ba đợt cướp bóc.
Mardonius trầm giọng nói:
"Urak, ngươi nên biết ngươi chỉ là một ma pháp sư Bạch Ngân nho nhỏ, nói quá nhiều, làm quá mức không tốt cho ngươi."
Valhein hỏi:
"Địa vị của ngươi cao, chạy tới Hy Lạp mãi là muốn hốt chỗ tốt gì?"
Mardonius vẫn bình tĩnh, không lộ vẻ tức giận ra ngoài:
"Người có thân phận như ngươi đã định sẵn dựa vào vận may giành chiến thắng, đắc ý vênh váo. Nhưng ta khuyên ngươi đừng xem cao mình quá, coi chừng ngã té.'
Valhein bình tĩnh nói:
"Bây giờ trong đầu của ngươi đang tưởng tượng một thanh niên ma pháp sư gặp vận may từ trên trời rơi xuống vênh váo tự đắc nhục nhã đối thủ? Ta rất tiếc nuối nói cho ngươi