Chương 869: Khách quý chủ trì (2)
Chương 869: Khách quý chủ trì (2)Chương 869: Khách quý chủ trì (2)
"Quả nhiên đó là một tên khốn khiếp từ đầu tới đuôi! Không chút nghi ngờ, mấy ngày thi đấu trước, nhân vật chính không phải điện Thần Mặt Trời. Không phải người chủ trì ta đây, không phải trọng tài dưới sân đấu, không phải bất cứ người nào khác, chỉ có một người mà thôi, chính là Valhein. Có điều thật cám ơn Chúng Thần, hắn chỉ tùy tiện báo danh thi đấu âm nhạc mà thôi chứ không chân chính dự thi, vì thế hôm nay chúng ta sẽ không thấy hắn tham gia thi đấu. Vua Anh Hùng Heracles nếu nghe được tin tức này nhất định sẽ thở phào. Nếu như Valhein thật sự dành được danh hiệu Tổng Vua Quán Quân thứ hai, nếu như ta là Heracles, cho dù cách trăm núi nghìn sông cũng nhất định phải quay trở về đánh hắn một trận! Các ngươi nói coi có đúng không?”
"Đúng vậy!" Khán giả rống to hơn, giờ phút này tất cả mọi người đều biến thành antifans.
Rất nhiều khán giả chú ý tới cách gọi Vua Anh Hùng, đây là lần đầu tiên nhóm thầy tế tư công khai thừa nhận thân phận mới của Heracles, trước đây chỉ gọi hắn là Anh Hùng. Xem ra nhất định là Heracles đã hoàn thành một chuyện lớn chấn động đất trời gì đó nên mới được điện thần thừa nhận.
"Valhein, ngươi có gì muốn nói với Heracles không? Lớn gan một xíu, điện Thân Mặt Trời tuyệt đối sẽ không quản ngươi." Lời nói này của Alamo dẫn tới một trận tiếng cười.
Valhein lễ phép mỉm cười, nói: "Cám ơn Chúng Thần, cám ơn thế giới, cám ơn thời đại. Bởi vì ở thời đại này chúng ta có thể thỏa thích tỏa sáng, nhưng không cần phải che giấu bất cứ vinh quang vĩ đại gì."
Nhóm người có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn Valhein, trong lúc nhất thời có chút không thoải mái khi một tuyển thủ tàn bạo lại nói ra những lời triết lý như thế.
Sau đó, tiếng hoan hô nhiệt liệt vang lên.
Đông đảo bậc thầy gật nhẹ đầu, rất hài lòng nhìn Valhein, nhất là các lão ma pháp sư, đây mới là hình tượng thiếu niên thiên tài hoàn mỹ nhất trong lòng bọn họ.
Alamo kinh ngạc liếc nhìn Valhein, tán thưởng từ sâu trong lòng: "Giống như trước đó ta đã nói, Valhein giành được quán quân là dựa vào thiên phú và sức mạnh, nhưng giành được Vua Quán Quân là nhờ vào trí tuệ. Thỏa thích tỏa sáng, cũng không che giấu bất cứ vinh quang vĩ đại gì, thật sự quá tuyệt vời. Được rồi, thật ra ta vốn định mắng Valhein một trận để nhóm ăn hại Pythian... khụ khụ, nhóm vận động viên xả giận, nhưng hắn đã dùng trí tuệ chinh phục ta. Hiện giờ ta chính thức tuyên bố Valhein trở thành khách quý đặc biệt của điện Thần Mặt Trời, cùng ta chủ trì phần thi âm nhạc lần này. Tất cả chúng ta đều biết hắn, nhưng chưa từng nghe hắn tự giới thiệu. Tới nào, ma pháp sư tàn bạo, tự giới thiệu mình một chút đi."
Vô số người hâm mộ nhìn Valhein, thoạt nhìn Alamo có vẻ như đang tổn hại Valhein, nhưng thực tế là đang ẩn ý khen ngợi, dù sao thì điện thần của Chủ Thần lớn như vậy không có khả năng khen ngợi một ma pháp sư quá mức.
Nhưng đối với người khác, từ trước tới giờ chỉ có chê bai rõ ràng, chưa từng có ẩn ý khen ngợi.
Ở khu nghỉ ngơi của vận động viên Pythian, vẻ mặt của nhóm ăn hại khá bất đắc dĩ, không có gì bất ngờ thì danh hiệu này đã định chắc rồi.
Valhein mỉm cười nói: "Đầu tiên, cám ơn Chúng Thần, cám ơn Thần Mặt Trời, cám ơn tất cả điện thần, cám ơn tất cả thầy tế tư, cám ơn mỗi người bạn ủng hộ ta."
Rất nhiều người thâm nghĩ rằng lời xã giao khá cao chiêu, câu then chốt cuối cùng còn có chút ám chỉ.
"Ta chỉ là một con dân bình thường dưới ánh sáng của Chúng Thần, một người Hy Lạp bình thường, một học sinh bình thường của Học viện Plato, một ma pháp sư bình thường. Trên người có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ưu điểm thì đại khái chỉ có khiêm tốn và cố gắng mà thôi. Thật ra ta còn muốn nói là ta rất hiền lành, nhưng nhóm tuyển thủ trong cuộc thi sẽ không tin tưởng, vì thế ta không nói."
Nhóm người mỉm cười.
"Xong rồi à?" Alamo kinh ngạc hỏi Valhein.
"Ta sợ ta nói xong thì các ngươi lại mắng ta tàn bạo." Vẻ mặt Valhein thực oan ức.
Alamo và khán giả cùng cười rộ lên.
"Tốt lắm, chúng ta thích người Hy Lạp khiêm tốn và nỗ lực, thích con dân hiền lành của Thần. Như vậy ta tuyên bố, phần thi sáo dọc của môn âm nhạc bắt đầu!"
Sau đó Valhein phối hợp với Alamo chủ trì phần thi âm nhạc.
Sau khi mỗi vị tuyển thủ biểu diễn xong sẽ được giám khảo cho điểm, sau đó tiến hành nhận xét.
Thỉnh thoảng cũng sẽ mời Valhein phát biểu cái nhìn của mình, Valhein không hề phê bình, chỉ khen ngợi, chỉ khi bị người chủ trì nhất quyết bắt nói khuyết điểm mới nói một hai câu.
Dựa vào các loại thiên phú nghệ thuật, kiến thức âm nhạc cơ bản ở Ngôi Sao Xanh và số lượng lớn tin tức nghệ thuật tẩy rửa, cộng thêm chương trình học của Học viện Plato, Valhein thường xuyên đưa ra những cái nhìn rất đặc biệt, thậm chí làm rất nhiều bậc thầy của ban giám khảo phải tán thưởng.
Nhóm khán giả không ngủ không ngừng gật gù, lại càng kính nể Valhein hơn.
Rất nhanh, môn sáo dọc đã xong, tiến hành thi đấu môn thi cầm.
Sau khi môn thi cầm kết thúc, mười sáu người dự thi đàn hạc lên sân khấu. Valhein nhìn thoáng qua mười sáu tuyển thủ thi môn đàn hạc, ánh mắt có hơi động.
Không ngờ Andrea lại nằm trong số đó.
Ở thời Hy Lạp cổ, đàn hạc phổ biến hơn các nhạc cụ thông thường, ngoại trừ dáng vẻ trang trọng thanh nhã thì còn có âm vực rộng, âm sắc tuyệt vời, được tôn xưng là vua nhạc cụ, là nhạc cụ được dùng chủ yếu trong các trường hợp quan trọng, bình thường dùng diễn tấu cho các nghi thức điện thần.
Bởi vậy khác với quán quân của các môn khác, quán quân đàn hạc có địa vị cao hơn trong lòng quý tộc và các thầy tế tư, thậm chí chỉ kém hơn Vua Quán Quân mà thôi.
Người chủ trì Alamo mỉm cười nhìn mười sáu người nói: "Ngươi xem, phương diện này phần lớn đều là người trẻ tuổi, thực sự là tràn đây năng lượng mà."
Valhein gật đầu nói: "Điều này chứng tỏ các phương diện của Hy Lạp đều đang tiến bộ, mỗi người trẻ tuổi giống như một dòng máu mới mẻ, đang rót sức mạnh vào cơ thể Hy Lạp.'