Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 90 - Chương 91: Cổ (2)

Chương 91: Cổ (2) Chương 91: Cổ (2)Chương 91: Cổ (2)

Cổ (2)

Đây vốn là lễ nghi trong quân đội của Hy Lạp, về sau trở thành lễ nghi biểu thị thân mật.

Basaro nói:

"Cảm ơn ngươi cho ta lấy lại mặt mũi."

Valhein chân thành nói:

"Không, là sự kiên nghị của ngươi."

"Đợi ngươi thăng cấp Hắc Thiết, chúng ta lại so một trận, giờ ta biết rồi, ngươi thích siết người!"

Basaro cười lớn, trong mắt chẳng có một chút tiếc nuối, ngược lại vô cùng vui sướng, xoay người rời đi.

Trong đội ngũ hai bên lập tức rộ lên tiếng hò reo.

Hoan hô vì Valhein, hoan hô vì Basaro, hoan hô vì khí độ của hai người.

Valhein quay mặt vê hướng đội ngũ của Học viện Quý Tộc, hơi hạ mình, cánh tay phải đặt giữa ngực bụng, vái chào rồi xoay người đi hướng đội ngũ của Học viện Plato.

Đám quý tộc thấy cảnh này, đột nhiên phát hiện dường như Valhein có khí chất quý tộc còn hơn đa số học sinh trong Học viện Quý Tộc.

"Đi điều tra người này có phải là con riêng của quý tộc nào đó không."

"Nếu được thì mời hắn đến Học viện Quý Tộc chúng ta."

"Hắn thuận mắt hơn đám Plato nhiều."

Các giáo viên của Học viện Quý Tộc tay cầm sách ma pháp, cấp tốc giao lưu.

Các học sinh của Học viện Plato có chút nghi hoặc nhìn Valhein, bởi vì bọn họ phát hiện cử chỉ dáng vẻ của Valhein ưu nhã hơn quý tộc, so với hắn thì mọi người như mọi rợ.

Nhưng mà, Học viện Plato rốt cuộc phá bỏ liên tục thua vê mọi mặt trong nhiều năm qua.

Tất cả học sinh hưng phấn reo tên Valhein.

Giọng của Hoth lớn nhất.

Ngay cả học sinh giỏi bình thường ít nói như Lake cũng la lạc giọng.

Jimmy điên cuồng huýt sáo.

Albert thì vẻ mặt không cho là đúng, chỉ có thể nhỏ giọng nói thâm.

Trên nóc nhà thư viện gân đó, Rollon buông tiếng thở dài, nói: "Là ta nhìn nhầm." Nói xong, Rollon tay trái câm trường kiếm, tay phải câm trường mâu đi xuống lầu, đi vài bước, trên mặt hiện ra bất đắc dĩ, lặng lẽ xoay người, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta xin phép đi trước.

Paloma không xoay người nhìn Rollon, chỉ nhẹ gật đầu.

Rollon bất đắc dĩ xoay người rời đi, thâm nghĩ vị điện hạ này không thích để ý người khác đúng như trong truyền thuyết, trong lớp rốt cuộc xuất hiện một người lạnh lùng còn hơn chính mình.

Hutton đứng trong đội ngũ, nhìn Valhein, lại nhìn Basaro, không kiêm được rơi giọt lệ hối hận.

"Khi lần đầu tiên Valhein vươn tay với ta, nếu ta có thể thông minh một chút thì đã không có lần thứ hai hắn vươn tay hướng ta rồi đánh ta ra nông nỗi này."

Ngẫm nghĩ một hồi, Hutton càng buồn hơn, rơi lệ như suối.

Trong ráng chiều tối dần, Niedern tháo râu ma pháp của mình xuống, yên lặng nhìn Valhein.

Chờ Valhein đi đến trước mặt, Niedern tháo râu ma pháp của Valhein xuống, vỗ đầu hắn hỏi:

"Vẫn diễn hả?"

Valhein nói:

"Ngày hôm qua ta từng nói với Kelton, con người của ta rất biết cách phân chia bằng hữu và kẻ địch. Kẻ địch rất có thể khi nhìn từ góc độ khác thì không phải kẻ địch, chúng ta đã có nhiều kẻ địch, không cần thiết cố tăng thêm số lượng."

Niedern tiếp tục nhìn chằm chằm Valhein.

Valhein lại nói:

"Trước khi vào thi đấu, nguyên nhân ta đi chậm như vậy chẳng những vì tìm kiếm thắng lợi, còn vì tìm thắng lợi tốt hơn."

Tay phải Niedern cầm chiếc nhẫn ma pháp, hỏi:

"Đây là thắng lợi càng tốt của ngươi?"

"Đây là chiến lợi phẩm mà ta nên nhận được."

Valhein lặng lẽ câm nhẫn, rất tự nhiên đeo vào ngón giữa tay trái quá chật, đổi sang ngón trỏ.

"Ngay từ đầu ngươi đã mưu đồ ma pháp khí? Ngươi vì ma pháp khí, vì mục tiêu càng to xa này, thà mạo hiểm không dùng dây ma pháp trong hai trận thi đấu trước, chỉ vì trận thắng cuối cùng?” Valhein cười cười, nói: "Vinh diệu và chiến lợi phẩm, cả đời phải tranh."

Niedern á khẩu.

Trong cổ Hy Lạp, tất cả câu chuyện về Anh Hùng phần lớn liên quan vinh diệu và chiến lợi phẩm, dù là ma pháp sư, sau mỗi trận chiến đấu cũng không chút do dự cãi lý giành vinh diệu và chiến lợi phẩm về mình.

Theo đuổi vinh diệu và chiến lợi phẩm hợp lý là quyền lợi của mỗi người Hy Lạp.

"Vinh diệu và chiến lợi phẩm, cả đời phải tranh." là câu luôn treo trên môi nhiều Anh Hùng.

Valhein vươn ra tay phải, hỏi:

"Chiến lợi phầm của ta đâu?"

Trên mặt Niedern vụt qua nét hổ thẹn, sau đó biến mất, bị che giấu kỹ.

Hắn ho nhẹ một tiếng, ngẫm nghĩ rồi nói:

"Trong hội thi đấu quy mô nhỏ ma pháp sư Tập Sự, ngươi chiến thắng đối phương 3:0, giành được vinh diệu lừng lẫy cho học viện, có công rất lớn. Ta tin tưởng, học viện nhất định sẽ cho ngươi ban phát huân chương Hắc Thiết. Đương nhiên, có lẽ cần mất vài ngày."

Valhein sực tỉnh ngộ, hỏi:

"Lúc nãy thầy lừa ta? Thầy vốn không ngờ rằng ta sẽ thắng? Uổng công ta cho rằng thầy đã chuẩn bị sẵn!"

Niedern nghiêm trang nói: "Ta vĩnh viễn tin tưởng học sinh của mình."

"Thầy bớt xem ca kịch đi! Trong vòng ba ngày hãy cho ta kết quả, không cho thì ta tìm Andrey!"

Valhein xoay người đi vê phòng học.

Niedern nhìn bóng lưng của Valhein, khe khẽ thở dài một hơi, tại sao mài giũa trở thành phần thưởng rồi? Trục trặc ở chỗ nào?

"ValheinI'

Valhein nhìn lại, chợt thấy bạn học cùng lớp xúm lại.

"Valhein, ngươi quá tuyệt!"

Hoth giống con voi to chạy râm rập, kích động đụng bay mọi người, nhiệt tình ôm châm Valhein.

Valhein không kiềm được nhe răng nhếch miệng:

“Nhẹ, nhẹ thôi”

Các bạn học cười tủm tỉm nhìn cảnh này, quả thực giống như gấu chó ôm mèo con. Chờ Hoth buông ra, Valhein lắc cổ xoa vai oán trách:
Bình Luận (0)
Comment