Thế Giới Của Em Mang Tên Anh

Chương 7

-Cả lớp!!!Chú ý nghe!!!

Giọng thầy Lý vang lên đầy uy nghiêm.Cái lớp ồn ào như chợ vỡ bỗng im bặt.Lớp trưởng hô chào thầy xong thì thầy kêu cả lớp ngồi xuống.

-Hôm nay, lớp ta có một bạn mới!

Cả lớp xì xầm.

-Mời em vào!

Cô từ cửa lớp bước vào,bước lên bục, nở nụ cười bán nguyệt xinh đẹp mà hòa nhã:

-Chào các bạn!Mình tên là Bối Lạc Lạc!Từ giờ mong các bạn giúp đỡ!

Cô không nói gì nhiều, ngoài tên ra không có một chút nào giới thiệu bản thân.Mọi người cũng không quá để tâm,chỉ xì xào bàn tán rồi nhìn về phía anh_người con trai đang ngồi ở cái bàn sát cạnh cửa sổ.

-Lạc Lạc,hãy chọn một chỗ và ngồi vào đi!

Cô đưa mắt,lướt hết một lượt,chỗ còn trống chỉ toàn bàn cuối.Thế rồi ánh mắt dừng ở cái bàn sát cạnh cửa sổ của anh.Cô không có suy nghĩ gì mà chỉ bước tới cái bàn đó,hạ người ngồi xuống ghế cạnh anh.Hàn Vũ không có chút chuyển động gì,một tay tháo headphone đang đeo trên tai ra,mắt hướng về cửa sổ,hỏi cô:

-Tôi không thích ngồi cùng người khác!

-Thầy bảo tôi chọn chỗ,đây là quyền của tôi!

Nói rồi Lạc Lạc chỉ lẳng lặng lôi sách vở từ trong cặp ra.Anh nhìn chằm chằm từng hành động của cô,không rời mắt một giây bằng cái nhìn vô cùng quái đản.Lạc Lạc vẫn vô ưu tư,mặc cho cái ánh mắt kì dị của ai đó và tiếng xì xầm của cả lớp.Ngồi cùng Hàn Vũ thì có làm sao???Cậu ta là quái vật chắc???Mấy người này đúng là kì lạ.Nghĩ nghĩ,cô khẽ thở dài rồi lắc đầu.

----------------------

_ _ _giờ ăn trưa_ _ _

-Lạc Lạc!!!

Cô nghe giọng ai gọi tên mình,vội quay đầu lại.Hân Nhi cười ngọt ngào,cầm khay cơm chạy đến ngồi cạnh cô.Lạc Lạc vô cùng đón nhận,xích người vào để chỗ cho Hân Nhi.

Hân Nhi rất vui vẻ đưa cho cô một ly nước trái cây.

-Sao rồi?Ở đây tốt chứ?

Lạc Lạc vừa cầm ly nước nhấp một ngụm,gật đầu vẻ rất vừa miệng.

-Rất tốt!Cảm ơn!

-Hàn Vũ nếu có bắt nạt cậu thì cứ gọi mình,mình sẽ xử đẹp hắn!

-Được!

-Nhưng cậu vẫn chưa làm thân với Hàn Vũ à?

Cô mím môi,lắc đầu nói:

-Tính khí cậu ta rất bất thường!Mình không thích!Nhưng mình lại rất thích cậu và Tiểu Bảo!

-Thật sao???Uhm...mình nên thấy tự hào vì điều này!Hì!Nhưng Hàn Vũ cũng rất tốt mà!

-Cậu ta không thuộc tuýp người mình có thể làm bạn!

Cô trả lời rất thẳng thắn.Bời cô chẳng mấy bận tâm người ta sẽ nghĩ gì về mình,nghĩ gì cô sẽ nói ra.Thực ra Hân Nhi cũng chẳng suy nghĩ gì cả,chỉ đưa mắt nhìn sự ồn ào xung quanh.

-Hàn Vũ từ nhỏ đã rất thông minh!Học đâu nhớ đấy!Vốn hiểu biết cũng rất rộng!Chỉ là tính cách hơi lập dị thất thường!Vào cái lứa tuổi ăn chơi vui đùa cùng bè bạn thì cậu ấy lại phải học các lễ nghi giao tiếp,rồi tập làm quen với các cách điều hành kinh tế gì đó!Ngay cả bây giờ,đôi lúc cậu ấy còn thay ba quản lí tập đoàn,bàn giao việc quan trọng,...Hàn Vũ có rất ít bạn,mọi người cũng ít khi chủ động trò chuyện với cậu ấy.Không phải vì không thích,mà là cho rằng cậu ấy rất không thân thiện,xa cách!Ngoài nhóm bọn mình ra,cậu ấy rất ít bạn!Mình chỉ là muốn cậu thân thiện với cậu ấy một chút!

Cô gật đầu,rất tiếp thu lời của Hân Nhi.Nhưng cô không muốn bận tâm về cậu ta cho lắm.

-Mình hiểu mà!À đúng rồi Hân Nhi!Ăn xong cậu dẫn mình đi tham quan trường được không?

-Được được được!

-------------------------

-Uhm~

Cái miệng của cô không biết chứa bao nhiêu đồ ăn mà khiến cái má trở nên phính tròn.Lạc Lạc gắp lia lịa hết món này tới món khác.Lâu rồi cô không được ngồi ăn cùng người khác như vậy.Cảm giác vô cùng hạnh phúc nên phải ăn nhiều chút để kìm chế sự hạnh phúc này.Anh và Hàn phu nhân nhìn cô không rời mắt,nhưng ánh mắt hai người hoàn toàn khác nhau.Hàn phu nhân vô cùng đón nhận nên ánh mắt rất chiều chuộng,còn ánh mắt của anh không có từ gì khác ngoài từ kì dị.

-Đúng rồi!Hôm nay ở trường tốt chứ?

-Dạ tốt!Mọi người đều rất thân thiện ạ!

Cô vừa nhai vừa nói.Rõ ràng có thể cảm nhận cô tự nhiên hơn hôm qua nhiều.Cô là vậy!Rất dễ để thích nghi.

-Nào!Ăn nhiều vào!Cả con nữa Hàn Vũ!

Bà vui vẻ gắp thêm thức ăn vào bát cô và anh.

------------------

-Aihhhh,con no rồi,để con dọn bát cho!

Cô vừa đứng lên định đụng vào số bát đĩa thì Hàn phu nhân vội ngăn lại.

-Ehhhh,không được không được!Con nghĩ Hàn gia như thế nào mà lại để tiểu thư dọn bát chứ!

-Mama,con không phải tiểu thư,việc nhỏ này để con làm được rồi!

-Mẹ sẽ xem như con không nghe lời mẹ nếu con còn như vậy!

Anh cầm cốc nước nhấp một ngụm,rồi dựa người vào thành ghế.

-Mama nói thì nghe lời đi,cãi nhiều làm gì!

-Cậu...

Sau đó cô bị Mama bắt lên phòng ôn bài.

------------

-Tiểu Vũ!

-Dạ~

Hàn phu nhân đưa cho anh đĩa trái cây,nói rằng từ giờ mỗi tối nhiệm vụ của anh sẽ là mang điểm tâm lên cho cô.

Càng nghĩ lại càng buồn cười.Thật đúng là có mới nới cũ.Còn anh,con trai của mẹ đây thì sao?

------------

Cuối cùng vẫn là anh nghe lời mẹ.Vừa đi trên hành lang anh vừa bốc vài quả nho bỏ vào miệng,mặc kệ nó là của ai đi nữa.Đến cửa phòng cô,định gõ cửa nhưng thấy cửa chỉ khép hờ nên anh tò mò nhìn vào trong.

Đèn phòng vẫn bật.Cô áp mặt xuống mặt bàn,nghiêng đầu ngủ ngon lành.Hàn Vũ bước vào,nhìn ánh đèn bàn chiếu vào gò má trắng hồng của cô.Mái tóc thì dài mượt,rũ xuống như thác nước đổ.Trên gương mặt được ánh đèn soi sáng một nửa,sống mũi thanh cao và hàng mi dày khẽ cong cong,cô ngủ.Thật lặng yên.Điều anh chú ý là khóe mi vẫn còn ướt,một giọt nước tròn tròn trong suốt chảy dài theo đường nét gương mặt,từ từ đi qua cằm cô và rơi xuống,thấm vào bức ảnh một người đàn ông hiền từ.Cô đang mơ.

Anh theo bản năng,thấy môi cô nhấp nháy,nhẹ nhàng chống tay lên mặt bàn,hơi cúi xuống.Giọng nói cô nhẹ như lông,cũng đầy những buồn tủi."Ba...con cô đơn lắm!"

Ánh mắt anh bỗng dịu xuống,đưa ngón tay quẹt ngang khóe mi cô.Một cảm giác vô cùng đồng cảm.Không phải thương hại,chỉ là cảm giác của cô lúc này rất giống với anh.Cảm giác khi mà ở trong vô vàn người,anh lại chỉ có một mình.Chẳng một ai đến gần anh,cũng không thể làm bạn.Họ nghĩ rằng anh quá xa cách với họ.

Bỗng cô nắm chặt lấy bàn tay của anh,khóe mi vẫn rưng rưng."Giá như...có ai đó khiến con hết cô đơn..."

Không hiểu sao,như có một điều gì đó thôi thúc,anh siết chặt bàn tay cô...

-------------
Bình Luận (0)
Comment