Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1093

Kinh văn như lời ca, êm dịu lả lướt tới, mưa ánh sáng rơi rơi, dường như muốn thẩm thấu vào trong linh hồn.

Thạch Hạo như mê như say, tâm nguyện của hắn đã được thỏa mãn, được nghe Lục Đạo Luân Hồi ca, một loại kinh văn chí cao vô thượng đang vang vọng trong lòng hắn.

Hắn toàn tâm toàn ý tập trung nghiên cứu mỗi một câu chữ, nghiền ngẫm mỗi một đoạn vặn, bất kỳ một từ nhỏ của kinh văn nào cũng đều suy ngẫm rất lâu, yên lặng thể ngộ.

Mi tâm của hắn phát sáng, một dấu ấn thần bí đang tản ra làn khí lành và cộng hưởng với vị chí cường giả kia, cả hai thần quang rạng ngời, ráng màu sặc sỡ.

Một luồng khí tức lớn lao đang tràn ngập và vang vọng nơi này, đây là sự giao cảm lẫn nhau giữa những người có cùng huyết thống!

Đáng tiếc, vị cao thủ cái thế kia đã từ trần từ lâu, không thể lưu lại cái gì, mặc cho Thạch Hạo cố gắng như thế nào cũng không thể tìm tòi được các loại tàn niệm tinh thần của hắn.

Thạch Hạo bỏ qua việc này, không suy nghĩ và không tính toán thêm nữa, chỉ chăm chú với kinh văn Lục Đạo Luân Hồi, yên lặng phỏng đoán chân nghĩa, hiểu rõ hàm nghĩa của bản chất nhất của nó.

Không thể không nói, môn Thiên công cổ xưa này bác đại tinh thâm, mặc cho Thạch Hạo là một kỳ tài tu luyện, thiên tư ngút trời thì lúc này cũng phải không ngừng cau mày, suy tư đủ kiểu.

Hắn không thể không cố gắng nhớ thật kỹ bộ kinh văn này, có nhiều chỗ quá tối nghĩa, trong thời gian ngắn không thể nào hiểu rõ được, chỉ có thể tạm gác lại sau này.

Thạch Hạo gặp phải khó khăn, hắn càng tìm hiểu thì càng phát giác sự phiền phức khó dò, thứ này vô cùng ảo diệu, tựa như nếu nắm giữ nó là có thể điều động ngôi sao trên trời cao, vạn vật trong vũ trụ.

Đây chính là Lục Đạo Luân Hồi thiên công, chỉ mới ban đầu mà cũng đã khiến Thạch Hạo cảm thấy đau đầu rồi.

Sự vang vọng của kinh văn từ từ đi tới đến phần cuối, hắn phảng phất nhìn thấy vạn vật hưng suy, vũ trụ thay đổi, từng kỷ nguyên trôi qua.

Cảnh tượng như thế này làm hắn hoảng sợ, loại sức mạnh này tới cỡ nào mà có thể khiến đất trời đều tàn lụi rồi lại gây dựng lại. Quả là làm người khác sởn cả tóc gáy.

Thế gian, không có gì là bất hủ, bao gồm cả thế gian này!

Như vậy, làm sao lẩn tránh, làm sao chạy trốn, chỉ có Luân hồi thôi sao?

Khi hiểu rõ đến một bước này thì Thạch Hạo cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, linh hồn rét run, chuyện này không giống như hắn biết, cũng không giống hắn nghĩ.

Thật có Luân Hồi sao? Hắn không tin, chỉ chắc chắn rằng chính mình sẽ bất diệt, cố gắng tiến về trước.

Có thể, hiện giờ tại tiếp xúc với loại Thiên công cổ xưa trong truyền thuyết này thì đã gây nên xung đột với niềm tin của hắn, vậy có thể tu luyện sao?

Cả hai xung đột lẫn nhau, hắn thật sự không biết có nên tu luyện hay không.

Thạch Hạo nhíu mày lộ vẻ đắn đo, có chút thất thần, nếu tiếp tục cũng không phải là biện pháp tốt, nếu bỏ qua cơ duyên như vậy thì cũng không biết sẽ có lần sau hay không.

"Phải tu luyện, nếu có xung đột thì sẽ tìm hiểu sự huyền bí của nó, xem thử đâu với là chỗ không hợp với ta, quan sát kỹ ý nghĩa thật sự của nó là gì!"

Thạch Hạo quyết định, ánh mắt lần nữa trở nên trong vắt. Hắn xem việc tìm hiểu như một loại chiến đấu, đắn đo một hồi thì lựa chọn việc thể ngộ.

Chỉ có hiểu rõ mới có thể so sánh, và tìm đến mức tận cùng.

Tiếng kinh văn không dứt, đôi mắt Thạch Hạo càng lúc càng trở nên thâm thúy, hắn đứng nơi đây lắng nghe âm thanh bản nguyên của Đạo, tìm hiểu loại vô thượng Thiên công này.

Lúc này, hắn không cảm giác được thời gian trôi qua, tất cả đều như đang ngừng trệ.

Hắn tựa như một tượng đá tồn tại cùng đất trời này, ăn khớp với thời cổ đại kia, phảng phất sinh tồn ở nhân gian trăm ngàn đời.

Sau đó, thời gian tựa như hỗn loạn, mà Thạch Hạo cũng sinh ra cảm giác kỳ dị, bản thân như đang tỉnh lại và cũng giống như đang ngộ đạo vậy. Trong chớp mắt, hắn tựa như trải qua muôn đời, xem hết nhân thế thăng trầm và phù phiếm. Trong bất chợt, hắn giống như vừa mới đạt được Lục Đạo Luân Hồi thiên công và bắt đầu lĩnh ngộ.

Cảm giác rất quái dị và cũng rất mâu thuẫn.

Giờ này khắc này, hắn cảm thấy lúc thì mình như tới từ cổ đại, quên đi tất cả, lúc thì lại cảm thấy mình như đang sững sờ trong chốc lát, đang ngóng nhìn tương lai.

Hắn như lạc lối, và có chút không nhớ mình là ai.

Mãi đến tận rất lâu sau, Thạch Hạo bỗng nhiên giật mình há miệng phun ra một ngụm máu lớn, lúc này mới thoát khỏi loại trạng thái kỳ diệu như vậy!

"Thật lợi hại!" Thạch Hạo thán phục, đây chính là Lục Đạo Luân Hồi thiên công sao?

Đây cũng không phải là kết thúc, chỉ là bắt đầu, càng tìm hiểu Thạch Hạo càng cảm thấy sự bao la của pháp môn này, chẳng trách sẽ được gọi là 'Thiên công'!

Từ xưa tới nay, cũng không nhiều pháp môn được gọi là thiên công, đều có thể đếm được, hơn nữa có vài đạo thống là tự thêm tên thiên công cho mình, thực tế không đủ tư cách.

Trong Cổ quáng Thái Sơ, Thạch Hạo bình tĩnh lại tâm tình, chuẩn bị tu hành ở đây cho đến khi nào tìm hiểu thấu đáo mới thôi.

Hai tay Thạch Hạo kết ấn, hắn bắt đầu mô phỏng theo cái sáu đại cường giả kia, bởi vì mỗi người đều đang biểu diễn một loại tư thế, vừa sâu xa vừa khó hiểu, không thể suy đoán.

Trước kia lúc chưa có được kinh văn, khi Thạch Hạo tìm hiểu thức mở đầu của bọn họ thì đầu đau như rạn nứt, mơ hồ một mảnh, căn bản không thể hiểu được.

Có thể hiện tại Thạch Hạo đã hiểu, tựa như vừa ngộ ra trong chớp mắt vậy, hắn cẩn thận quan sát kỹ càng thân thể của sáu đại cường giả, chăm chú tìm hiểu áo nghĩa vô thượng ẩn chứa trong đó.

"Đây mới chỉ là thức mở đầu thôi!"

Thạch Hạo than thở, sáu loại thức mở đầu liền lợi hại như thế, làm cho hắn càng xem càng mê muội, không thể tự thoát ra được.

Ầm!

Thức mở đầu thứ nhất, Thạch Hạo đã hoàn thành, trong nháy mắt, trời long đất lở, một thế giới hùng vĩ mà thanh tú phảng phất xuất hiện và phả vào mặt.

Điều này rất kỳ lạ khiến Thạch Hạo sợ hết hồn, đạo tâm bất ổn, thức mở đầu kia cũng theo đó mà phân tán, cảnh tượng đó cũng biến mất theo.

"Không phải là pháp môn khống chế bảo thuật ư, sao còn có loại thể hiện này?" Hắn ngờ vực hồi lâu.

Từ từ tĩnh tâm, hắn hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại, kết ấn lần nữa, triển khai loại thứ nhất của thức mở đầu.

Ầm!

Quả nhiên, hư không lần nữa sụp đổ, tựa như đang mở ra một thế giới!

Nơi đó núi sông thanh tú rực rỡ, tiên vụ tràn ngập, một vùng thánh khiết, cực kỳ mờ ảo.

"Thức mở đầu này rất đặc biệt, tràn ngập khí tức thiên đạo, cái gọi là Lục Đạo Luân Hồi, lẽ nào chính là như vậy?" Thạch Hạo như có điều hiểu ra.

Rất nhanh, hắn bỏ qua một thức mở đầu này, đổi qua ấn pháp khác.

Sau một khắc, thiên địa rung bần bật.

Thêm nữa, gió lạnh rít gào, khói đen cuồn cuộn, cả vùng âm u, tựa như địa ngục tối tăm giáng xuống trần thế, khiến trong này hóa thành một nơi khủng khiếp.

Chiêu thức này Thạch Hạo cũng đã hiểu, đây là Quỷ đạo!

Thạch Hạo nở nụ cười, cái gọi là Lục Đạo Luân Hồi thiên công, vẻn vẹn chỉ có Lục Đạo* như vậy sao? Khóe miệng hắn lộ ra một tia cười nhạt, cũng không kính nể tí nào.

(*): Sáu loại.

Sau đó, hắn thử khống chế bảo thuật, sử dụng sáu loại đại thần thông thì cảm thấy tựa như thiếu thiếu thứ gì.

"Hừm, mình đã hiểu sai gì à?" Thạch Hạo lộ vẻ nghi ngờ, cái gọi là Lục Đạo còn có cái khác nữa, cũng không phải đơn giản là Thiên đạo, Quỷ đạo các loại này thôi sao?

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, một lần nữa tìm hiểu thức mở đầu, đồng thời lần này rất chăm chú, từ đầu tới cuối, tìm hiểu toàn bộ thức mở đầu của sáu đại cường giả.

"Cũng may chỉ là thức mở đầu, có thể nhanh chóng lĩnh ngộ!" Thạch Hạo tự nói, từ sau khi nghe được vô kinh văn vô thượng kia thì hắn bắt đầu đối chiếu lẫn nhau, giúp tìm hiểu đến thấu suốt.

Sáu đại cường giả, thức mở đầu của bọn họ hàm chứa áo nghĩa đại đạo vô thượng, tuy rằng rất phức tạp nhưng Thạch Hạo vẫn phát huy ra được.

"Ồ, còn có loại giải thích khác!"

Đột nhiên, Thạch Hạo thất kinh, khi hắn hơi hơi thay đổi thì sáu loại thức mở đầu kia lại hiện ra sức mạnh hoàn toàn khác nhau.

Trong nháy mắt, đất, lửa, gió, nước... sáu loại sinh diệt, sáu loại diễn dịch, lúc này thành hình và thể hiện ra bên ngoài.

"Tại sao lại như vậy?" Sáu loại này không phải sáu loại lúc trước, khác với lĩnh ngộ trước đó.

Cái này cũng là một loại Lục Đạo Luân Hồi sao?

Sau đó, Thạch Hạo lại tìm hiểu, quan sát sáu loại thức mở đầu và triển khai từng cái một, tỉ mỉ nghiên cứu thì lại có thêm chút trải nghiệm cùng thành quả mới.

Lần này hoàn toàn khác nhau, Thạch Hạo tựa như nhìn thấy một vị chí tôn đang từ từ suy yếu trong thiên địa, huyết nhục tinh hồn hóa thành vùng đất màu mỡ. Nhân vật vĩ đại đến đâu cũng sẽ có một ngày đi về điểm cuối của sự sống.

Thế nhưng, vùng đất màu mỡ mà hắn biến thành nhan chóng bị một cây đại thụ hấp thu, chất dinh dưỡng bắt đầu giúp cho những chiếc lá của cây đại thụ này trở nên xanh mơn mỡn, bắt đầu sinh mệnh luân hồi mới.

Chiếc lá kia được một sinh linh ăn vào và trở thành một phần của nó, sau đó sinh linh này trong năm tháng dài đằng đẵng lần nữa trưởng thành và trở thành một vị chí tôn vô thượng.

Trong lúc này, những vật chất sinh mệnh kia tựa như bạ đâu sống đó, chẳng hề chân thực chút nào.

Thạch Hạo ngẩn ngơ, yên lặng một hồi, thế này cũng là Lục Đạo Luân Hồi sao?

Cứ thế, hắn nghiên cứu thật kỹ phương pháp này, lại có trải nghiệm cùng phát hiện mới khác, Lục Đạo Luân Hồi không hạn chế bởi một hình thức mà là đa nguyên đa dạng.

Tới lúc này thì hắn mới hiểu rõ tầm quang trọng của các điển tịch của người xưa, không hề giống trong tưởng tượng của hắn!

Cái gọi là của Lục Đạo Luân Hồi, chưa chắc đã xung đột với niềm tin của hắn, Lục Đạo Luân Hồi này có rất nhiều loại thể hiện, mỗi một loại thể hiện đều rất kinh diễm, không giống nhau.

Sau đó, Thạch Hạo toàn tâm toàn ý tập trung tìm hiểu!

Chẳng trách, cần phải lấy thi thể của sáu đại cường giả để diễn biến loại pháp môn kia, bởi vì thế gian này không có bất cứ thứ nào thích hợp hơn, loại pháp môn này quá huyền ảo, người bình thường triển khai không cách nào được.

Tu sĩ bình thường chỉ cần tạo ra tư thế này thì bản thân đã bị thương nặng rồi.

Sau đó, Thạch Hạo tu thành sáu đại thức mở đầu, vô cùng thông thuận, đã có thể dự liệu được uy lực của nó đến cùng là mạnh mẽ cỡ nào!

Ầm!

Tiếng vang to lớn, khuấy lên khí thế không giống nhau.

Cứ như vậy, Thạch Hạo hiểu được sáu loại thức mở đầu, thực lực vượt qua năm xưa, có thể được xưng là siêu phàm nhập thánh.

Cuối cùng, hắn luyện xong rồi!
Bình Luận (0)
Comment