Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1247

Nơi đây tĩnh lặng, thần trì trắng khiết nhanh chóng khô cạn, còn Thạch Hạo ngồi xếp bằng chẳng hề có chút động tĩnh nào.

Một cơn thiên phạt, một hồi lôi kiếp không gì sánh được, cứ thế mà kết thúc.

Da thịt của hắn bắt đầu tái tạo, trở nên trắng mịn như ngọc, bởi vì được chất lỏng của Ích Tà thần trúc tẩm bổ nên càng mịn màn hơn, đi kèm là một luồng khí tức đầy thánh khiết.

Thu hoạch lớn nhất chính là sự lột xác của xương cốt, tựa như phá kén thành bướm, là sự tăng lên ở cấp độ sinh mệnh, cường độ thân thể cũng được tăng cường cực lớn, không phải học tập toàn bộ kinh thư của Luyện Thể sĩ thế nhưng lại mạnh mẽ hơn nhiều.

Thạch Hạo lặng yên ngồi nơi đó, sau khi hồi tưởng lại thì trong lòng chợt rung động, thiếu chút nữa thì hắn đã bỏ mạng, vừa rồi quá hung hiểm, xương cổ toàn thân đều nổ tung cả.

Một kiếp nạn chưa bao giờ có, thiên tâm khó dò, lôi phạt khó chăn, thế nhưng rốt cuộc hắn cũng chịu đựng được!

Thạch Hạo đứng dậy, cả cơ thể đều bừng bừng sinh mệnh, có cảm giác như được tân sinh, da thịt mịn màn như da em bé, còn có sinh lực chẳng chút tầm thường.

"Lại có loại khí thế này..."

Thạch Hạo kinh ngạc, chuyện này không hề tầm thường, không phải là ảo giác, tựa như thể ngộ một lần luân hồi, và tái sinh ở nơi này.

Vạn vật đều bắt đầu từ hơi thở, sức sống là thứ quý giá nhất!

Bởi vì, khi vạn vật vừa hình thành thì đi kèm chính là sức sống bản nguyên nhất, chỉ cần nắm được một phần thì sẽ rất hữu ích với thân thể.

Ví như, rất nhiều người tu đạo hân hoan đón lấy ánh bình minh, nhận lấy tia sáng đầu tiên, uống lấy luồng ráng màu để luyện đạo, tiến với việc trường sinh, chính là nguyên nhân này.

Khi sinh mệnh đang trong giai đoạn thai nghén, khi vừa mới giáng thế thì cũng là như vậy, nó mang theo các loại sức mạnh thần bí vốn có, tiếp đó sẽ từ từ hòa tan và tiêu tán trên con đường trưởng thành với hồng trần.

Mà hiện tại, trên người Thạch Hạo lại tỏa ra lực tân sinh đầy nồng đậm, tinh khiết tựa như một đứa trẻ sơ sinh, về phía hắn thì việc này vô cùng quý giá.

Thạch Hạo đứng ở trong ao nước, giang rộng tứ chi, nắm đấm bay nhảy vang lên những tiếng sấm giông ầm ầm, hắn vẫn chưa có sử dụng thần lực mà đã như vậy rồi!

Bách lôi tôi thể, tia chớp kích thân, lại có chất lỏng của Ích Tà thần trúc thẩm thấu khiến cho thể chất của Thạch Hạo đạt tới mức kinh người, một quyền vung ra đủ giết chết Thiên Thần ngay tức khắc.

"Ồ, còn thêm một loại khí tức nữa, một sức mạnh rất khó hiểu thế nhưng lại tồn tại rất chân thật."

Con mắt của Thạch Hạo bắn ra hai luồng tinh quang quan sát bản thân mình, hắn cảm nhận được khí tức này đang lưu chuyển trong máu thịt, nó không ngừng giao hòa với thân thể, trông cỏ vẻ rất tinh thuần và thánh khiết.

Ban đầu, hắn chỉ cho rằng là da thịt bản thân tân sinh nên mới có khí chất xuất trần như vậy, nhưng giờ nhìn lại thì là sự thánh khiết rất chân thực, nó ở bên trong máu thịt, ở giữa xương cốt, ẩn trong cốt tủy, tựa như vượt lên trên cả hồng trần.

Nhất thời Thạch Hạo không thể hiểu được tác dụng của nó là gì, muốn vận chuyển điều khiển thế nhưng lại giống như huyết nhục của bản thân, là một phần của thân thể, không cách nào tách rời được.

"Khí tức thần bí, chẳng lẽ đây là thứ có thể chống lại sức mạnh khó hiểu kia?" Thạch Hạo bừng tỉnh rồi thì thầm phán đoán như thế.

Người của dị vực qua đây để tìm kiếm Ích Tà thần trúc, hơn phân nửa chính là để tìm kiếm loại bí lực này, hắn cảm thây tương lai sau này sẽ có tác dụng lớn.

Trải qua việc gột rửa của chất lỏng thần trúc thì thân thể của hắn đã khác xưa, khi đối mặt với những loại nguyền rủa thì chưa chắc có thể miễn dịch được, thế nhưng có thể sẽ chống đỡ được hơn trước.

Thạch Hạo lấy ra một chiếc đỉnh bằng ngọc rồi thu hết lại những chất lỏng còn sót lại trong ao thần, sau đó lại lấy ra một bình ngọc và thu lấy chất lỏng màu trắng đang được nhỏ xuống thì lỗi hổng vừa nãy hắn đã khoét.

Chất lỏng thơm ngát này có giá trị vô cùng lớn, dù mang ra bất kỳ giọt nào thì sẽ khiến người người thèm khát, là vật liệu quý báu để luyện dược.

Mà hồi nãy, Thạch Hạo đã dùng hết cả nửa ao thần dịch này, dùng nó để ngâm thân thể mình, nếu như để người khác biết được thì chắc chắn sẽ chửi là kẻ phá gia.

Trúc cổ xào xạc cắm rễ trên núi đá, vẻ trắng khiết rực rỡ.

Nhưng, hắn không hề đi tìm hiểu, không hề dừng lại mà từ từ hướng về nơi xa, hắn muốn đi hái Hoàng Tuyền quả, đó là mục tiêu còn lại của hắn!

Rời xa vùng núi ấy, phía trước vẫn là đồi núi chập trùng, sương trắng mờ ảo tựa như quê hương của tiên gia, nơi đây được gọi là Gò Tiên thì cũng có cái lý của nó.

Thứ gọi là Hoàng Tuyền quả, nghe thì rất đáng sợ nhưng khả năng sinh trưởng bên trong hoàng tuyền, Thạch Hạo đã đi được một đoạn đường mà vẫn chưa nhìn thấy khí thế âm u gì cả.

Ngược lại dọc theo đường đi này, núi thì có tiên khí còn nước thì có thần quang, đi kèm là vẻ an lành tĩnh lặng, hoàn toàn khác với những gì hắn đang tưởng tượng.

Trên đường đi hắn thấy được một dòng sông nhỏ tỏa ra ánh hào quang màu vàng nhè nhẹ, lúc này trong lòng hắn chợt chấn động, đây là hoàng tuyền ư?

Thạch Hạo đi dọc ven bờ, bởi vì Đại trưởng lão từng nói, Hoàng Tuyền quả nằm ở phần cuối của dòng sông, chỉ có nơi đó thì nó mới chín mùi và kết ra quả căng mọng nhất.

Khí tức thần thành càng ngày càng nồng đậm, trong nhất thời khiến người khác cảm thấy như trở về lúc thiên địa vừa mới hình thành, đâu đâu cũng có linh khí, từng cọng cây ngọn cỏ thậm chí là những vách núi sườn đá đều mang theo linh tính.

Một vài cây cỏ tỏa ra khí lành, ánh sáng thần thánh bao quanh lấy một vài ngọn núi đồi.

Đặc biệt ở phía trước bốc lên từng đám khói lớn đầy hừng hực, khi nhìn kỹ thì không phải là lửa mà là ánh sáng, bởi vì quá nồng đậm nên cảm tưởng như lửa đang nhảy múa.

"Khí tức đậm đặc thiệt!" Thạch Hạo thán phục, cho rằng nơi đó chắc chắn sẽ có thứ không tầm thường, khả năng sẽ có các loại như tiên quả, là tạo hóa kinh thế.

Trong lòng hắn không thể bình tĩnh được nữa, rất muốn biết nơi đó sẽ ẩn chứa những thứ gì.

Bên ngoài cửa ngõ tụ tập một vài thiên tài mạnh mẽ, chỉ là bọn họ không cách nào tiến vào trong được, bị giới bích ở ngoài ngăn cản, không thể tiến vào trong.

Ngay khi vừa nãy thì tất cả mọi người đều cảm ứng được, bên trong đã phát sinh chuyện vì đó vô cùng đặc biệt, thiên lôi vô số, thần phạt không ngừng, tất cả đều xuyên thấu qua giới bích và lan truyền ra ngoài.

Có người đang độ kiếp ư? Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu bọn họ.

Ai đã vào trong rồi? Chỉ có mỗi mình Hoang, tuy rằng không muốn thừa nhận thế nhưng ai cũng ngầm đồng ý hắn mạnh hơn bọn họ nhiều, dựa vào chính bản thân giết thẳng vào bên trong.

"Hoang... đã làm chuyện gì, là hắn đã dẫn tới thiên kiếp ư?" Một kỳ tài trong Thánh viện nói.

Người ở nơi này trầm mặc, cảm thấy chắc chắn là do Hoang gây nên, chỉ là không một ai nói ra mà thôi, bởi vì tinh anh của hai viện cũng chẳng phải rất hòa thuận với Thạch Hạo.

"Động tĩnh lớn thật đó, chắc là Hoang làm nên không đó?" Một mỹ nhân lả lướt đi tới, dáng vẻ uyển chuyển, xinh đẹp như tiên, nàng mang theo nụ cười mỉm, nói: "Ồ, không phải các ngươi đã tiến vào hết rồi à, vì sao còn đứng ở đây thế, vả lại còn bị Hoang vượt lên dẫn đầu luôn?"

Nàng nhìn Vương Hi nói, thế nhưng trong cặp mắt xinh đẹp lại toát lên thần quang, chứng tỏ ý đồ của nàng cũng chẳng phải tốt lành gì, lúc này lại liếc nhìn về phía Yêu Nguyệt công chúa chứ không có nói tiếp gì nưa.

"Ầm!"

Nhưng vào đúng lúc này bên trong cửa ngõ truyền ra tiếng rung mạnh khiến vẻ mặt của các thiên tài đều tối sầm lại, Hoang lại làm gì thế, lần nữa lại tạo nên động tĩnh lớn như vậy, bọn họ rất muốn biết sự thật, rất sợ hắn sẽ chiếm hết những cơ duyên, rất nhiều người vừa đố kỵ lại vừa ước ao.

"Chúng ta cùng nhau liên thủ, nhất định phải xông vào trong!" Có người lên tiếng, có thể tới được đây thì đều là những thiên tài trong thiên tài, là cao thủ trẻ tuổi tuyệt đỉnh.

Hiện giờ bọn họ chỉ còn cách liên thủ, gạt bỏ những thành kiến sang một bên, nếu không sẽ không thể vào trong được.

Vào đúng lúc này, mặc kệ có muốn hay không thì mọi người cũng phải thừa nhận rằng, Hoang quá mạnh, khiến người khác bất đắc dĩ chẳng biết làm sao, một mình lại có thể xông vào trong!

Nơi sâu trong Gò Tiên, Thạch Hạo đang từ từ bước tới, lúc này hắn thấy được một cây cầu đá rất cổ xưa lâu đời, nó bị xói mòn gần như toàn bộ, rách nát tả tơi.

Cây cầu này bắt ngang qua dòng sông vàng và Thạch Hạo dọc theo chiếc cầu này đi qua bờ bên kia, bởi vì ánh sáng lấp lánh chiếu rọi vừa nãy là xuất phát từ phía bên kia khe núi.

Kết quả, khi hắn vừa mới ven bờ bên kia của dòng sông thì chiếc cầu đó hình vòm này liền sụp đổ và rơi vào trong dòng sông vàng ấy, từng cơn sóng lớn ầm ầm vỗ bờ làm Thạch Hạo giật bắn cả người.

Nên biết, lòng sông cũng không quá rộng và cũng chẳng sâu lắm, vậy tại sao lại tạo nên động tĩnh lớn như vậy?

Tựa như thần lực vô lượng đang cuộn trào, vì vậy mới cuốn sóng lớn lên tận trời cao!

Thạch Hạo quay đầu quan sát một chút rồi nhanh chóng tiến về trước, sau khi đi tới một khe núi được tạo bởi các ngọn núi xung quanh thì thấy được một cảnh tượng rất chân thực.

"Đây là..." Hắn giật mình trợn tròn mắt, thân thể thì run rẩy, trong lòng dấy lên những gợn sóng kịch liệt không cách nào tĩnh lặng được.

Vốn tưởng rằng sẽ có những loại quả tiên, khả năng sẽ có Trường Sinh dược, ấy vậy kết quả lại trái ngược hoàn toàn.

Nơi đây rất thần thánh, những ánh lửa kia đều do hào quang tụ thành nhưng tuyệt đối không phải là dị tượng do các dược thảo thiên địa làm ra, mà là do từng bộ thi thể lan tỏa.

Bên trong khe núi có năm sáu bộ thi thể ngổn ngang, chúng to lớn vô cùng, che kín cả khe núi, có Tinh Vực cự nhân, có như Thôn Tinh thú, toàn bộ rất kỳ lạ, và cũng có một vài sinh linh hình người.

Những bộ thi thể này có thối rửa, có khô quắc, thế nhưng đều giống nhau ở điểm là thần thánh, là an lành, mặc dù là thi thể thế nhưng chẳng hề có chút khí tức âm u nào cả.

Dù cho là thối rửa đi nữa thì cũng hóa thành mưa ánh sáng chứ chẳng hề lan tỏa mùi hôi, đứng ở đây làm người khác cảm ứng được một luồng sức mạnh đầy tinh khiết.

Đừng nói là thi thể của Chân Tiên chứ? Thạch Hạo kinh ngạc trong lòng, bời vì ngoài cái này ra thì sẽ còn là cái khác ư, nếu không tại sao sau khi chết thì lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ như vậy.

Hay, là Bất Hủ giả của dị vực, là bọ họ phơi thây nơi này.

Trong lòng Thạch Hạo kích động không thôi, hắn muốn tới kiểm tra thật rõ ràng thế nhưng nơi đây lại tràn ngập ra một luồng sức mạnh, và chúng hình thành nên ánh lửa, hóa thành màn ánh sáng che khuất khe núi, hắn không thể vào trong được!

Thạch Hạo thử nghiệm xông vào trong, hắn lấy ra một bí bảo phóng tới nhưng vừa mới xuất hiện và chạm vào màn ánh sáng kia thì nát bấy thành đống sắt vụn.

Nó bị sức mạnh thần thánh kia ăn mòn, bị xoắn nát thành những mảnh vỡ.

Đó là pháp khí cấp Thiên Thần, việc này nói rõ nếu như có Thiên Thần xông vào trong thì sẽ có kết cục như thế!

Mặc dù Thạch Hạo bất phàm, hơn xa những Thiên Thần khác, là một trong những người mạnh mẽ nhất ở cảnh giới này từ cổ chí kim, thế nhưng vẫn biến sắc như thường, hắn biết mình không thể tiến vào trong được.

Sau đó, hắn dứt khoát rời đi, lo sợ bản thân không kìm chế được sự mê hoặc.

Mặc dù biết trên những thi thể đó khả năng sẽ có báu vật, sẽ có thứ được lưu lại từ nhân vật Tiên đạo, thế nhưng không ngững không lấy được mà còn tặng luôn mạng sống của mình, việc này hắn tuyệt đối không làm.

Phía cuối cùng sông màu vàng dâng lên ráng lành, nơi đó có ba cây thực vật không quá cao, độ tầm hơn một người, giống cây mà chẳng không cây, giống hoa mà cũng chẳng giống hoa.

Mỗi cây tựa như được đúc từ vàng ròng, hào quang trong veo, lan tỏa ánh sáng vàng óng khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Trong đó có một cây đã kết trái hình dáng như quả mận, kích cỡ cũng tương đương, chỉ có điều là ánh hoàng kim vô cùng chói mắt.

"Là Hoàng Tuyền quả à?!" Thạch Hạo kinh ngạc, thuận lợi vượt qua cả tưởng tượng của hắn, cứ thế đi tới, chẳng hề bị ngăn chặn.
Bình Luận (0)
Comment