Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1415

Khi thì Đế tộc trấn áp, khi thì hàng loạt bảo thuật vô thượng lan tỏa, và tới khi đối mặt với tử vong thì tiềm năng cuối cùng của thân thể đã được mở ra, đây chính là trạng thái hiện tại của Thạch Hạo.

Trong cơ thể của hắn có một luồng sức mạnh đầy sâu sắc tựa như quật khởi từ trong Thiên uyên, nó không ngừng chấn động, không ngừng khuếch tán lao ra ngoài thân thể!

Nửa trái cơ thể như hoàng kim đầy chói mắt, vang lên những tiếng leng keng như kim loại, như mặt trời hừng hực, khí tức dương cương lan tỏa chấn động khắp nơi.

Còn nửa người bên phải thì đen kịt như mực, như vực sâu, như có thể nuốt chửng toàn bộ ánh sáng vào trong, âm trầm và khủng khiếp, có luồng sức mạnh chí âm đang lưu chuyển.

Thậm chí ngay cả những lọn tóc của hắn cũng là như thế, một nửa vàng óng như ngọn lửa và nửa còn lại đen kịt như ma vực, khói đen cuồn cuồn tiến về phía cực đoan!

Đây là sự biến hóa kinh người, ai cũng không ngờ tới hắn sẽ diễn biến tới một bước này, là vì hãm sâu vào trong tuyệt cảnh nên mới bị ép tới như vậy!

Đương nhiên cũng có thể nói là, đây là sự phóng thích khi bị nghiền ép tới mức tận cùng, một luồng sức mạnh đầy to lớn đang hiển hiện trong cơ thể của hắn, một sinh linh ở bên trong đang sống dậy và rít gào cùng với hắn.

Thái Âm, Thái Dương, sức mạnh của hai loại thuộc tính đang đối đầu lẫn nhau, thế nhưng cũng đang phô diễn sự khổng lồ vô biên ở trong cơ thể ấy, khiến cho sức chiến đấu của Thạch Hạo trở nên sôi trào!

Đây là dị biến khi một loại bảo thuật nào đó đạt tới mức tận cùng!

Chính ngay như bảo thuật Lôi Đế, bên trong sát phạt thì đã lột xác, giúp Thạch Hạo lĩnh ngộ ra được chân lý chí cao, hắn ngộ ra được Lôi trì và uy lực tăng lên gấp bội.

Biện giờ, pháp môn Côn Bằng đã lột xác, từ trong tình cảnh tử vong lần nữa vung cánh tiến về phía cực hạn, lúc này đã được Thạch Hạo lĩnh ngộ ra được chân lý, nắm giữ áo nghĩa chung cực nhất.

Phía sau lưng hắn, một con thần bằng giương cánh bay lượn trong màn đêm, còn bản thân nó thì lốm đốm màu vàng nằm dày đặc, hai loại thần quang đen và vàng đan xen nuốt chửng cả thiên địa.

"Ầm!"

Thạch Hạo bạo phát hét lớn một tiếng, nắm đấm vung mạnh, thể hiện ra sức mạnh cực hạn nhất, vận dụng thần uy của Thái Âm cùng Thái Dương!

Hắn đánh thẳng về phía Đế tộc, nghênh chiến địch thủ tứ phương!

Chỉ là, địch thủ quá nhiều người, sức mạnh khổng lồ tựa như có thể ép nát từng ngôi sao trời, mạnh mẽ như hắn, thân thể như Kim thân bất diệt cũng đang bắt đầu rạn nứt.

"Vẫn không được, một người thì làm sao tranh đấu với Đế tộc chứ?" Có người lạnh lùng nói, cũng không phải chỉ có mỗi một Đế tộc, mà là nhiều Đế tộc liên thủ cùng nhau, thật sự không tài nào chiến thắng được.

Đây là một nhóm người!

Bên ngoài thân thể của Thạch Hạo không ngừng rỉ máu, xương cốt đều nổ vang.

"A..."

Hắn hét dài một tiếng đồng thời phun ra một ngụm tinh huyết, hào quang màu vàng cùng với ánh đen trong cơ thể lao ra ngoài và không ngừng giao hòa với nhau, Thái Dương cùng Thái Âm hình thành nên bức tranh ôm trọn lấy nhau, tiếp đó là bùm thẳng về phía trước.

Uy lực tăng vọt, bức tranh này có thể đối kháng lại chư địch của dị vực, đây chính là sự thể hiện khi pháp môn Côn Bằng được diễn dịch tới mức tận cùng, hắn đã giác ngộ ngay vừa nãy.

Ầm!

Bức tranh này đánh thẳng về phía trước, lập tức sinh ra một vụ nổ kinh thiên động địa, Thái Âm và Thái Dương sau khi va chạm thì đã sản sinh ra sức mạnh không gì sánh được.

Ầm!

Thạch Hạo bay ngược ra sau, miệng mồm vẫn không ngừng ho ra đầy máu, thân thể tan vỡ, bước chân lảo đảo, thế nhưng hắn vẫn chưa có chết, vẫn gắng gượng chống đỡ.

Không một ai dám cười cợt, tất cả đều căng thẳng quan sát, vốn cho rằng hắn sẽ bị tiêu diệt, chắc chắn sẽ phải chết khi Đế tộc cùng nhau liên thủ, thế nhưng lần này hắn vẫn còn chưa bị diệt.

Chính hắn cũng đã làm người khác chấn động mạnh, giật mình quan sát thật kỹ.

Chân lý Lôi Đế cùng với chân lý Côn Bằng đều đã được Thạch Hạo hiểu rõ, nếu như hắn sống sót và chú tâm thể ngộ, khi đó thu hoạch không cách nào tưởng tượng nổi.

Đáng tiếc, hắn chỉ có một mình, dù cho có hiểu được chân lý thì hiện giờ vẫn không thể nào một người nghênh chiến một nhóm Đế tộc được, chung quy lại đều sẽ phải chết!

"Ngươi còn thủ đoạn gì nữa không, nếu không thì sẽ bị chôn vùi ở đây đó!" Một vị Đế nữ lạnh lùng vô tình nói, thân thể thướt tha chuyển động xuất thủ trước tiên.

Thạch Hạo rất yên lặng, không hề hung hãn như lúc nãy.

Dù cho đã hiểu được chân lý của hai bảo thuật vô thượng đi chăng nữa thì cũng không được, đơn độc chiến cũng có thể thế nhưng lại đối kháng với một nhóm sinh linh tuyệt đại như vầy, như trước vẫn sẽ rơi vào con đường chết.

Lúc này, thân thể của hắn tỏa sáng tràn ra ráng mâu xanh, phía sau lưng hắn xuất hiện một cây liễu đang cắm rễ trong hư không, cành lá xanh như ngọc bích không ngừng buông rũ xuống dưới.

"Giết!"

Thạch Hạo hét lớn, cây liễu màu xanh lục chợt biến thành màu vàng nhạt vung vẫy theo nắm quyền của hắn, hàng ngàn hàng vạn cành liễu lao vút về trước.

Ầm!

Một lát sau, gốc cây này từ tĩnh chuyển thành động, xuyên thấu càn khôn, toàn bộ cành cây đều trở nên khủng khiếp vô biên hướng thẳng về mỗi vị Đế tộc!

Đồng thời, dưới uy thế liên hợp của Đế tộc thì khí tức của gốc liễu này càng hùng dũng hơn, nó đang chuyển hướng về phía cực đoan, tiếp đó chợt nổ tung và tản ra vô tận tinh khí nguyên thủy.

Vù!

Đại càn khôn rung động, một lát sau thì gốc cây này trở thành mây khói, mang theo tiên thiên hỗn nguyên khí khó lòng tưởng tượng ra được bao ấy Thạch Hạo, cùng với hắn xông thẳng về trước giết địch.

Một cây liễu bên trong thiên địa hỗn độn, bảo thuật của nó không ngừng diễn hóa và rồi hiện giờ lại quy về nguyên thủy, hướng tới căn nguyên, nhìn thấy được một ít bí mật của Liễu Thần.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thạch Hạo cũng đã nhìn thấy được chân lý của loại bảo thuật này, nắm giữ áo nghĩa cao nhất!

Trong vòng một ngày mà hắn đã lần lượt nắm giữ chân lý cao nhất của ba loại bảo thuật, đều là do cuộc chiến sinh tử thúc ép để hiểu được chân nghĩa.

Ầm!

Một luồng tinh khí nguyên thủy đi cùng với Thạch Hạo va chạm với những Đế tộc kia.

Nơi đây trở nên óng ánh chói mắt vô cùng, Thạch Hạo vẫn không thể nào áp chế được quần địch, cả người hắn bay xéo sang ngang, máu tươi phun phè phè, thân thể suýt chút nữa đã tan rã.

Lần quyết đấu này, hắn đã đón đỡ thành cồng.

Xa xa, mọi người đều chấn động, nội tâm tựa như sóng biển dâng trào, hắn lại chặn đứng thêm lần tuyệt sát nữa!

"Cây liễu, là sinh linh kia, ngươi đã đạt được truyền thừa của nó!" Một vị Đế tộc nói, dù cho là do thiên kiếp biến thành thế nhưng giờ lại hiện ra vẻ khiếp sợ.

Trong cõi u minh, loại đại kiếp nạn này đang mô phỏng in khắc lại quá nhiều thứ chân thực!

Hiển nhiên, danh tiếng của Liễu Thần ở dị vực cũng không hề tầm thường.

Thậm chí, ngay cả sinh linh của cửu Thiên thập Địa cũng không hề biết.

Bởi vì, kỷ nguyên này đã tuyệt tự, cửu Thiên thập Địa đã từng bị diệt hoàn toàn, hết thảy cường giả đều bị chôn vùi, dẫn tới rất nhiều thứ trở thành bí ẩn, sự hiểu biết hoàn toàn kém xa dị vực!

"Chung quy lại cũng không phải là pháp môn của ta, không phải là con đường đầu tiên mà ta bước lên!" Thạch Hạo thầm than.

Những pháp môn này, sau khi đã hiểu rõ được chân lý của bất luận loại nào thì đều xem như là thần thông vô địch, có thể bễ nghễ thiên hạ, ngạo thị quần hùng, thế nhưng muốn lấy một để địch chư địch Đế tộc thì vẫn chưa đủ.

Trên thực tế, cũng không ai tin tưởng rằng, có sinh linh nào đó chỉ dựa vào sức một người mà có thể độc chiến sát phạt và các Đế tộc liên thủ.

"Ta còn có gì nữa đây?" Thạch Hạo thầm hỏi, khi hắn nhìn thấy những người ấy đi tới, từng người đạp bên trên từng đại lộ kim quang thì hắn khẽ than, lẽo nào lại muốn kết thúc ư, quá không cam lòng mà.

"Giết!" Hai tay hắn phát sáng, dù cho là chết thì cũng phải chết ở trên trận chiến.

Hắn vận chuyển Nguyên thủy chân giải, đồng thời vận dụng Bất Diệt kinh chiến đấu cùng với Đế tộc.

Ầm!

Phụt!

Tiếng vang điếc tai và đi kèm là huyết quang, dù cho Thạch Hạo có mạnh hơn đi chăng nữa thì khi đối mặt với nhiều tổ thuật vô thượng của sinh linh tuyệt đại thì cũng không nổi, thân thể rách toác, máu tươi tung tóe.

Trong cuộc giao phong đầy kịch liệt này, thân thể của hắn bị đánh nổ tung, đầu lâu bị hất bay ra rất xa.

"Xoẹt!"

Từng cành liễu lao ra và quấn lấy thân thể tàn phế ấy, hắn vận dụng pháp môn Liễu Thần để đoạt lại thân thể, cố gắng xây dựng lại, khiến vết thương khép lại.

Tình cảnh vô cùng thê thảm, độ kiếp tới bước này thì đã coi như trước giờ chưa từng có người trải qua, chưa từng gặp qua cảnh bị đối thủ dằn vặt như thế.

"Ngươi còn có pháp môn gì nữa?" Một vị Đế tộc lên tiếng, bọn họ muốn tuyệt sát.

"Phải có con đường của riêng mình, phải có pháp môn của chính mình." Thạch Hạo tự nói, tiếp đó là đứng lên, cả người đều là máu.

Vết thương quá nhiều, hắn tựa như là chiếc bình sứ lít nhít những vết rạn nứt, tựa như chỉ cần chạm nhẹ là cả cơ thể tan vỡ.

Người hùng tận thế!

Rất nhiều người thầm than, Hoang đi tới một bước này đã rất không dễ rồi, thật sự khó có thể kiên trì tiếp nữa, nhất định phải chết ở đây.

"Con đường của ta, pháp của ta vẫn còn có chút xa xôi, ta cũng chưa có bước ra một bước kia, thế nhưng ta lại muốn thử một lần!" Ánh mắt của Thạch Hạo lần nữa trở nên lấp lánh, tựa như là hai bó đuốc đang bốc cháy.

Lúc trước, hắn từng sơ bộ tìm tòi ra được một con đường, khi Động thiên duy nhất áp súc tiến vào vị trí nơi bụng đã hình thành Cực điểm, sau đó cực điểm này nổ tung thì nơi ấy bắt đầu khai thiên tích địa, cướp lấy bảo tàng vô hạn bên trong thân thể.

Chỉ là, lúc ấy rất sơ bộ, chẳng hề tỉ mỉ gì, hôm nay khi bị ép tới bước này thì bất kỳ một pháp môn nào hắn cũng muốn thử nghiệm một lần!

"Đã là lúc nào rồi mà còn nói xằng rằng bước lên con đường của chính mình, ngươi cho rằng mình là ai, tưởng rằng là Tiên vương phục sinh à?"

Xa xa, thúc tổ của Vương Hi nhịn không được thầm chế nhạo, tuy rằng âm thanh cực nhỏ thế nhưng ẫn bị vài người nghe được, lúc này ai nấy cũng không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.

"Kim thế pháp, Tiên cổ pháp, là pháp môn sơ lược của ta, trộn lẫn vào nhau, hệ thống hợp nhất!" Thạch Hạo rống lớn.

Trong lòng hắn có một con đường, hiện tại sương mù đang dần được tản ra và thấy rõ hơn đôi chút, sắp sửa biến thành hành động!

Mấy năm qua, hắn lấy thân làm chủng, vẫn một lòng thăm dò bí mật trong cơ thể và nhìn thấy được từng cánh cửa đang ẩn núp trong huyết nhục, trong thân thể mình.

Nếu mỗi tấc huyết nhục đều có vô tận bảo tàng, vậy vì sao phải tu những cốt văn, vì sao không bắt tay từ huyết nhục chứ? Đây chính là pháp môn mà hắn muốn thử nghiệm!

Vả lại hắn cân nhắc nghiêm cứu hồi lâu thì phát hiện ra được, vị trí bụng tập trung nhiều cảnh cửa nhất, tựa như là điểm tập trung của sức mạnh, chỉ cần chờ hắn kích nổ thì sẽ mở ra!

Đương nhiên, đây là thể ngộ sau khi thành công lấy thân làm chủng, chỉ có sau khi bước tới môt bước này thì mới có thể thấy được sự sắp xếp đầy rõ ràng của những cánh cửa ấy.

Ầm!

Thời khắc này, Thạch Hạo chợt động, Động thiên duy nhất xuất hiện và bao phủ lấy bản thân, ánh sáng óng ánh vô cùng tựa như là một vòng thần.

Việc này khiến cho tu sĩ của cửu Thiên giật mình, đây là cực hạn của Kim thế pháp, mọi người từng nghe nói qua, Thạch Hạo là người đầu tiên làm nên chuyện này, mười Động thiên dung hợp làm một, hiện giờ đã tận mắt nhìn thấy.

Đế tộc của dị vực cũng ngạc nhiên quan sát hắn, đồng thời cũng đang kết ấn hòng tiêu diệt.

Vượt qua ngoài dự đoán của mọi người chính là, Động thiên duy nhất thu nhỏ lại chứ cũng không phải là tiến hành phòng ngự, nó từ từ tiến vào ngay vị trí bụng và hóa thành Cực điểm nơi ấy, bất cứ lúc nào cũng sẽ được kích nổ!

"Pháp môn Côn Bằng!" Thạch Hạo hétl ớn

Thái Âm cùng Thái Dương xuất hiện, chúng cuộn tròn cùng nhau hình thành nên bức tranh Âm Dương.

"Pháp môn Lôi Đế!"

Lôi kiếp xuất hiện, đại biểu cho hủy diệt thế nhưng cũng là thai nghén ra tân sinh. Đó là một chiếc Lôi trì, bản thân là sức mạnh của hủy diệt, thế nhưng bên trong lại có Lôi Kiếp dịch, mang ý nghĩa chính là huy vọng của sự sống.

Ầm!

Lôi trì thu nhỏ lại và trở thành một điểm sáng truyền vào trong bức tranh Âm Dương, Lôi Kiếp dịch rơi ra và đổ vào trong bức tranh Âm Dương, chúng trở thành hai cực điểm của sinh tử.

"Pháp môn Liễu Thần!"

Thạch Hạo hét lớn, một luồng khí nguyên thủy dâng ra và hóa thành thứ như là cành liễu, tiếp đó là truyền vào trong bức tranh Âm DƯơng, trở thành đường phân cách của Thái Âm cùng Thái Dương.

Xoẹt!

Thời khắc này, sau khi thần đồ được hình thành thì cũng đã tiến vào trong bụng của hắn, nó không ngừng thu nhỏ lại và trùng khớp với Cực điểm do Động thiên duy nhất áp súc thành, cả hai hòa làm một thể.

Ý nghĩa của việc làm ra những hành động này cũng là gì để bảo vệ, phòng ngừa việc làm nổ tung chính bản thân mình!

Bức tranh vừa nãy nhìn thì đơn giản thế nhưng lại ẩn chứa pháp môn Côn Bằng, pháp môn Lôi Đế, pháp môn Liễu Thần, đều là quy tắc và trật tự đan xen cùng nhau và dung hợp với Động thiên tiến nhập vào vị trí nơi bụng, ẩn chứa áp nghĩa và bí lực vô thượng.

Thế nhưng như vậy cũng chưa đủ!

Thạch Hạo hét lên một tiếng, điều động ra ba luồng tiên khí quý giá nhất đã tản ra trong cơ thể, triển khai kinh văn Tiên cổ chứa đụng vào nơi bụng, bảo vệ toàn bộ vị trí xung quanh bụng, khiến nơi ấy tràn ngập sương mù tựa như là tiên cảnh!

Tiên cổ pháp, Đương thế pháp đều được vận dụng, Thạch Hạo ngửa đầu hét lớn một tiếng: "Mở ra nào, con đường của ta, pháp của ta!"

Hắn muốn kích nổ nơi đó, mở ra các cánh cửa, đạp lên con đường mà bản thân đang phỏng đóa, âm thanh của Thạch Hạo vang vọng khắp nơi: "Bước đầu tiên, tao gọi mày là Luân Hải*!"

(*) Luân: Vòng (Dùng cho sự vật hoặc động tác có tính chất tuần hoàn)

Hải: Đại dương, biển cả.
Bình Luận (0)
Comment