Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1594

Ngộ Đạo sơn tựa như được đúc từ kim loại, ngọn núi cứng rắn đầy vững chắc, đặc biệt trên đỉnh núi có ánh kim loại lấp lánh.

Chính vì ở một nơi như thế này nên mới có một cây tiên dược cắm rể!

Thạch Hạo từng bước lên núi, người xung quanh đều dạt sang hai bên chứ không một ai dám đi cùng với hắn, bởi vì tất cả mọi người đều biết, một trận bão táp sắp sửa nổi lên.

Giết một vị Phò mã nên đã trêu chọc lấy Đế tộc, chuyện này chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.

Thềm đá cổ xưa, tồn tại rất xa xưa, rất nhiều bậc thềm vì bị giẫm đi nên bị ma sát lõm xuống, sớm không còn bằng phẳng như trước.

Bà lão đi theo sau, ngoại trừ đứa cháu gái của bà thì còn mấy đứa nhỏ nữa, chính là những đứa bé suýt nữa đã trở thành thức ăn kia, ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ đi sát theo sau.

Bà lão cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, khi nhìn thấy người được gọi là Phò mã kia chết đi thì bà đã dẫn mấy đứa bé trên mâm ngọc kia đi theo mình.

Toàn bộ sinh linh đều lui tránh, dù cho lúc nhìn thấy bà lão cùng với mấy đứa bé kia thì cũng tránh như tránh tà, không muốn dính dáng tới.

Đỉnh núi rất bao la, cơ bản không hề giống như những ngọn núi có hạn chế về diện tích kia, dù cho mười vạn người cùng nhau ngồi tu hành thì cũng chẳng thành vấn đề.

Thạch Hạo đã tới, bước lên trên mặt đất ánh kim loại, sắp sửa tiến vào khu vực cao nhất, chính thức bước lên trên Ngộ Đạo sơn.

Trên ngọn núi này có những ngọn đá kỳ lạ như là kiếm thần cắm trên mặt đất, cũng có những cây cổ thụ với tán cây che kín trời xanh và cắm rễ trong vách đá, thế nghiêng hướng về phía ngoài núi.

Ngoài ra, tiên khí nhẹ nhàng phiêu tán, sương mù trắng bạc lượn lờ, ý cảnh rất là xuất thế.

Đương nhiên, việc làm người khác sảng khoái tinh thần nhất chính là mùi hương thơm ngát nơi đây, không phải rất nồng thế nhưng lại thấm ruột thấm gan, khiến lòng người không minh và muốn ngộ đạo.

Để được có kết quả như vầy, cũng chỉ là một gốc cây tiên dược trên đỉnh núi.

Nhưng mà, nơi ấy rất mờ ảo vì có một nhóm sinh linh rất mạnh mẽ đang ngồi xếp bằng và bảo vệ nó. Đồng thời ai cũng cầm bí bảo và hình thành nên màn ánh sáng che khuất nơi ấy lại.

"Hoang, ngươi thật là ngông cuồng!"

Thạch Hạo vừa mới lên đỉnh núi thì nghe được tiếng quát rõ to, âm thanh như sấm chấn vang hai tai khiến người người đứng không vững, thiếu chút nữa đã lăn xuống dưới núi.

Trên đỉnh có rất nhiều sinh linh, đều là sinh vật mạnh mẽ, không có người yếu, thế nhưng lúc này mọi người vẫn còn đang đi lên núi và cách rất xa đỉnh, vẫn chưa hoàn toàn lên tới đỉnh núi.

Bởi vì, muốn tới đó thì cần phải cạnh tranh, không thể không tranh tài!

Có thể nói, nơi cao nhất trên đỉnh núi chính là "đất tư nhân" của cường giả các tộc.

Sinh linh gào lớn với Thạch Hạo đang đứng phía trước, ngăn chặn lại con đường tới phía cao nhất.

Mà đại đa số người ở đây cũng đều phải dừng lại, rất khó để lên đỉnh tranh giành một vị trí.

Đó là một chàng trai áo lam chừng ba mươi mấy tuổi, hai tay chắp sau lưng chặn ở bậc thềm đá, mắt nhìn xuống Thạch Hạo bên dưới.

Người này mạnh vô cùng, trên người bốc lên từng tia khí hỗn độn, với dáng vẻ của hắn thì chắc chắn thân thể mạnh vô cùng, bởi vì ngay cả hư không cũng bị ép tới mơ hồ.

Vóc người của hắn cao ráo, không phải thuộc tạng người to con thế nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự ngột ngạt, tựa như một con hung thú đang đứng sững nơi ấy.

"Cút!"

Đối mặt với cường giả như thế thì Thạch Hạo chỉ nói ra một chữ như vậy, đơn giản và thẳng thắn, cũng không hề nhiều lời làm gì, hắn lười tranh luận.

Bởi vì, thật sự hắn chẳng hề lo lắng gì cả, đừng nói là đắc tội với Đế tộc, chỉ giết có mỗi tên Phò mã kia, dù là có giết chết Xích Mông Hoằng thì hắn cũng chẳng bận tâm điều gì.

Từ khi bị đưa ra khỏi Đế quan thì Thạch Hạo đã xác định rằng không có con đường trở về, đã sớm dự tính tới điều xấu nhất rồi!

Dù cho hiện giờ hắn đang được tự do thì hắn cũng rất tỉnh táo, việc này cũng là vì Vương Bất hủ vẫn chưa trở về, một khi bọn họ rời khỏi Táng khu thì hơn nửa sẽ chú ý tới hắn ngay.

Thạch Hạo cảm thấy, cùng lắm là chết thôi, cho nên hiện tại hắn cũng chẳng thèm để ý gì cả, không hề lo lắng trêu chọc các tộc.

Hiện trường im lặng như tờ, chữ "Cút" của Hoang đã khiến những sinh linh gần đó kinh ngạc ngây người, quá bá đạo, cường giả đỉnh cấp cảnh giới Độn Nhất mở miệng mà lại bị hắn đối xử như thế.

"To gan, ngươi dám hô quát như vậy với chủ nhân ta à, đây chính là đại bất kính!" Phía sau của chàng trai áo lam chợt có người hét lớn, không ngờ lại là Nhân tộc!

Rõ ràng, Nhân tộc kia chính là đầy tớ của chàng trai đó, xem như là gia nô của chàng trai áo lam.

Thạch Hạo lạnh lùng nhìn sang khiến chàng trai Nhân tộc vẫn tính là trẻ tuổi ấy rùng mình một cái.

"Hoang, ngươi cũng hung hăng ghê đó chứ, lại dám tới Ngộ Đạo sơn ta rồi còn dám ngông cuồng như thế, đừng tưởng rằng có pháp chỉ của Bất Hủ giả truyền xuống thì sẽ không có ai dám động vào ngươi nhé!" Chàng trai áo lam lạnh lùng nói.

Hắn rất mạnh, nếu không thì làm sao dám là người đầu tiên đứng ra chặn đường chứ.

"Một trong mười cao thủ Vương tộc đời trước?"

Có vài người khá là giật mình khi thấy chàng trai áo lam này rất quen mắt, sau đó thì chợt tỉnh ngộ và nhận ra thân phận của đối phương.

Chàng trai này chừng ba mấy tuổi thế nhưng chắc chắn không chỉ tầm đó, là anh kiệt Vương tộc của ngày xưa, năm đó từng vang danh thiên hạ.

"Ta trước giờ vẫn không hề để tâm tới pháp chỉ Bất hủ gì kia!" Thạch Hạo bình thản đáp.

Nghe được những lời này thì đám người lại thay đổi sắc mặt, vẻ tức giận lan tỏa.

Bất Hủ giả cao cao tại thượng, dõi mắt thiên cổ thì bất luận một ai cũng đều khí thôn sơn hải, pháp chỉ của bọn họ có trọng lượng lớn lao, những nơi đi qua thì các tộc đều phải tuân theo.

Thạch Hạo đều nói sự thật, hắn cũng chẳng hề cảm thấy mình thật sự tự do, sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay của Vương Bất hủ, và lúc đó hơn nửa sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Vì lẽ đó, hắn thật sự chẳng thèm để ý tới nữa, trong cuộc sống có hạn sau này thì cũng chẳng sợ đắc tội với bất kỳ bộ tộc nào!

"Hoang, ngươi rất mạnh, thế nhưng vô cớ giết chết Phò mã, chém giết cao thủ trẻ tuổi giới ta, đây là tội lớn. Ngươi sẽ không có kết quả tốt." Chàng trai áo lam cứng rắn nói.

"Xem như là vô cớ giết người luôn à, nếu ngươi cảm thấy như vậy thì cứ cho là như vậy đi." Thạch Hạo bình thản nói.

"Ngươi không muốn giải thích một chút ư?" Chàng trai áo lam lạnh lẽo nói.

"Có gì mà phải giải thích chứ, giết Nhân tộc ta thì tất nhiên ta phải ra tay thôi, cần gì nhiều lời!" Thạch Hạo rất thẳng thắn, âm thanh trở nên lạnh lùng khiến người khác cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

"Chỉ vì mấy đứa trẻ nhỏ mà ngươi lại đắc tội với Đế tộc, thật sự chẳng hề khôn ngoan chút nào, là muốn chết mà!" Chàng trai áo lam lạnh giọng nói, tiếp đó hắn mở miệng, nói: "Trước khi ra tay mà ngươi cũng không hề nghĩ tới việc, cùng hòa vào giới ta, cùng giao hảo với Phò mã ư?"

"Xem Nhân tộc là đồ ăn, vĩnh viễn làm địch nhân với bọn ta, vị trí bộ tộc của tên được gọi là Phò mã kia đáng ra phải giết hết!" Lời nói của Thạch Hạo rất lớn và cũng rất khiếp người.

Tất cả sinh linh ngày đều giật mình, lá gan của Hoang cũng chẳng hề nhỏ chút nào, giết chết Phò mã của Đế tộc, hiện giờ lại còn chẳng biết thỏa hiệp, vẫn ngang ngược như trước.

Tên tôi tớ Nhân tộc đứng phía sau chàng trai áo lam kia lần nữa mở miệng, hiển nhiên là tâm phúc của chàng trai áo lam, nếu không tuyệt đối không dám chủ động bác bỏ Thạch Hạo.

"Lớn mật, Hoang, ngươi đã biết mình phạm phải sai lầm gì không hả? Phò mã đại nhân tuy rằng có địch ý với ngươi nhưng vẫn không hề ra tay, thế nhưng ngươi lại ra tay giết chết hắn. Lại nói, không phải chỉ có ăn vài đứa nhóc thôi ư, ngươi cần gì phải ngạc nhiên chứ, rước lấy họa loạn lớn như vầy thì ngươi tốt nhất nên trói chặt hai tay, chờ Đế tộc tới trừng phạt đi!"

Ánh mắt của Thạch Hạo lần nữa lạnh lùng nhìn tên tôi tớ phía sau lưng chàng trai áo lam kia, dù gì cũng là Nhân tộc thế nhưng lại có thể nói ra được những lời này.

"Ngươi được mẹ hắn sinh ra à, con thú thì được thú cái sinh, ngươi là người mà cũng được thú cái sinh à?" Thạch Hạo quát mắng, hắn cảm thấy có chút tức giận.

Nếu như là sinh linh của dị vực ăn nói với Thạch Hạo như vậy, thiên vị tên Phò mã kia thì Thạch Hạo cũng chẳng nói thêm làm gì.

Nhưng mà, tên tôi tớ này rõ ràng là Nhân tộc thế nhưng lại không hề đứng ở khía cạnh Nhân tộc để cân nhắc, hoàn toàn suy nghĩ ở góc độ của sinh linh dị vực, thật sự rất đáng trách.

Nếu như là sinh linh của dị vực và cảm thấy ăn thịt Nhân tộc là chuyện đương nhiên thì Thạch Hạo cũng sẽ không tranh luận làm gì, không cần thiết phải như thế, thế nhưng đây là Nhân tộc, hắn rất khó lý giải tên này đang suy nghĩ gì trong đầu.

"Sao nào, ta nói gì không đúng ư?" Tên tôi tớ kia lên tiếng, hắn rất trẻ và đang đứng sau lưng chàng trai kia, vẻ mặt không hề sợ hãi, gương mặt khá anh tuấn, thế nhưng trong mắt Thạch Hạo thì lại rất dữ tợn.

"Dựa vào xem Nhân tộc ta là đồ ăn thì nhất định là tử địch, không thể hóa giải, thấy là phải giết. Mà nhân loại như ngươi lại không hề muốn sống sót, không hề xem mình là nhân loại, hoàn toàn xuất phát từ dị vực, chết!" Thạch Hạo quát lớn đồng thời xuất thủ.

"Ngươi dám, ta xem thử ngươi làm dữ được tới đâu!" Chàng trai áo lam quát lên.

Hắn đã ra tay chặn lại Thạch Hạo, cả người phát ra ánh lam rực rỡ, đồng thời toàn thân được khí hỗn độn bao phủ, thân thể cứng chắc, uy năng dọa người.

Tất cả mọi người đều chấn động tâm thần, vị anh kiệt Vương tộc đời trước này đã mấy trăm năm rồi chưa ra tay, đạo hạnh khẳng định tinh tiến tới trình độ kinh người.

Mọi người đều biết sự mạnh mẽ của Hoang, thế nhưng cũng tràn đầy lòng tự tin với chàng trai áo lam này.

Bởi vì trước đây không lâu, Thạch Hạo từng tranh đấu với thế hệ cùng tuổi với mình, vả lại còn là chiến đấu với đám người Võ Thiên vương - thuộc một trong mười cao thủ trẻ tuổi Vương tộc, lúc ấy đã tốn rất nhiều công sức.

Thế nhưng chàng trai áo lam này đã tu hành tới mấy trăm năm, hẳn là có thể khắc chế được Hoang.

Đặc biệt khi nhìn thấy khí hỗn độn lan tỏa quanh cơ thể hắn thì lòng tin lại càng cao hơn, hiển nhiên đạo hạnh của hắn rất cao thâm.

Quả nhiên, cả hai xuất thủ, đều vận dụng tới đại thần thông, vừa mới giao thủ thì đã vô cùng kịch liệt, tiếng vang như sấm, đinh tai nhức óc, chùm sáng ngút trời đè ép cả trời không.

"Không hổ là một trong mười cao thủ năm xưa, ngay cả Hoang mà cũng có thể ngăn chặn được, nhất định sẽ trấn áp được hắn" Có người lên tiếng.

Tuy rằng đang tán thưởng chàng trai áo lam thế nhưng nếu nghĩ kỹ thì rõ ràng đã nói lên được sự mạnh mẽ của Hoang, chỉ ngăn cản Hoang chứ không có bắt giữ, việc này cũng đã khiến nhiều sinh linh dị vực cảm thấy vui vẻ rồi.

"Phụt!"

Nhưng mà, chỉ tầm năm mươi mấy chiêu thì ánh sáng đỏ ngút trời, Thạch Hạo đánh tan khí hỗn độn và áp sát tới phụ cận, hắn xé người này thành hai nửa, đánh giết ngay tại chỗ!

"Cái gì, một trong mười cao thủ của ngày xưa, hiện tại là anh kiệt đã sớm bước vào cảnh giới Độn Nhất hậu kỳ, cứ thế bị chém giết một cách dễ dàng ư!?"

Đám người chấn động và hoảng sợ.

Cũng trong lúc đó, Thạch Hạo bước lên trước, tích tắc sau, một Pháp tướng thiên địa được triển khai, bàn chân tựa như núi nhỏ hạ xuống, bụp, giẫm nát tên nô bộc Nhân tộc kia thành thịt nát, hoàn toàn mất mạng.

Sau đó, hắn tiếp tục lên núi, chuẩn bị tiến vào khu vực cao nhất của Ngộ Đạo sơn.
Bình Luận (0)
Comment