Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 462

Thạch đô nguy nga, tân hoàng kế vị, long khí lượn lờ, phàm là tu sĩ mạnh mẽ đều có thể cảm nhận được sự thay đổi này, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.

"Nhân Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Có người đang đứng trên đường hò hét thật lớn, những bách tính cũng hô to theo, dần dần tạo thành sự cộng hưởng, đây cũng chính là nguồn gốc sản sinh ra long khí Hoàng đạo, tất cả đều xuất phát từ những người này.

Từng đội binh lính tuần tra trên các nẻo đường. Nơi đây hoàn toàn giới nghiêm bởi vì sự căng thẳng ở trong thành chưa hề thuyên giảm. Tân hoàng vừa lên ngôi đã quét ngang tu sĩ ba giáo, lúc này ắt hẳn có rất nhiều việc phải làm.

Quần thể kiến trúc của hoàng cung được xây dựng nên từ những khối vàng óng ánh. Tổng thể hiện lên vẻ hùng vĩ và thần thánh, uy nghiêm không thể miêu tả thành lời.

Thạch Hạo trở lại, cất bước vào trong hoàng cung, cảm nhận khí thế hùng hồn xen lẫn vẻ tang thương của nơi đây. Trong quần thể cung điện cổ xưa này rất dễ dàng thể cảm nhận được sức mạnh Hoàng đạo.

"Bệ hạ!"

Chiến vương đã tới.Cách gọi "bệ hạ" này ngay cả đến lão cũng thấy hơi kỳ quái. Năm đó lão vô cùng thích Thạch Tử Lăng, cũng chính là phụ thân của Thạch Hạo. Nhưng không hề nghĩ tới, dòng dõi của Thạch Tử Lăng lại trở thành Nhân Hoàng, hơn nữa chỉ một thiếu niên mới mười lăm tuổi. Trong mắt lão đây vẫn còn là một đứa bé, thế nhưng chẳng ngờ nó lại mạnh mẽ đến vậy, có thể sáng tạo ra một kỳ tích.

"Chiến vương, không cần cần đa lễ." Thạch Hạo lên tiếng.

Bảy tám năm trước, nó một mồi lửa đốt chảy Tổ Địa thứ hai khiến đám người của Vũ tộc ở biên giới phía Tây vô cùng giận dữ. Sau đó Chiến vương tiến hành điều tra rồi chém chết Vũ Mông, bênh vực cho Thạch Hạo.

Sau đó, khi Thạch Hạo biết những việc này thì trong lòng vô cùng biết ơn.

"Chẳng hay Nguyệt Thiền tiên tử..." Chiến vương bí mật truyền âm hỏi, chuyện này lão vô cùng tò mò và cũng cực kỳ lo lắng.

Cô gái kia chẳng phải người bình thường. Nếu như thật sự bị giết thì ắt khiến cho Bổ Thiên giáo tức giận, không tiếc phá bỏ mọi quy tắc để trả thù một cách điên cuồng.

Thạch Hạo nở nụ cười tươi rói. Việc đồ sát ngày hôm qua, trong mắt nhiều người tuy nó còn quá trẻ, nhưng lại uy nghiêm và đầy mạnh mẽ. Còn bây giờ thì lại ôn hòa và hiền lành khiến cho người khác phải kinh ngạc.

Nó mỉm cười, bí mật truyền âm: "Nàng đã quyết định, muốn trở thành hầu gái bên cạnh ta."

"Hả?" Trông Chiến vương vô cùng oai phong, tuổi tác cũng chẳng hề nhỏ, thế nhưng mái tóc rối trên đầu vẫn đen tuyền, chứng tỏ tinh lực dồi dào, đồng thời toàn thân ông hiện lên một lớp ánh sáng thần thánh làm ông giống hệt một mặt trời rực rỡ. Giờ phút này Chiến vương quả thật rất kinh ngạc. Tin tức mà Thạch Hạo nói có chút điên cuồng làm lão ngơ ngẩn.

Nhưng rất nhanh lão liền hiểu được, sau đó trợn tròn mắt, thầm nghĩ lỡ như chuyện này bị lộ ra ngoài thì thiên hạ chắc chắn sẽ làm ầm lên mất. Tiên tử mạnh mẽ thánh khiết của Bổ Thiên giáo lại đi làm hầu gái cho người khác? Đây chẳng khác nào muốn khơi dậy chiến tranh cả.

"Bệ hạ, ngài còn trẻ, khắp thiên hạ chắc chắn còn rất nhiều mỹ nhân tuyệt sắc, không nên làm thế...." Chiến vương cân nhắc từng chữ nhưng cũng không biết khuyên bảo thế nào cho phải.

Sau khi biết được tin tức này, trong lòng lão hiểu rằng, nếu làm như vậy Bổ Thiên giáo ắt sẽ nổi khùng, đây đúng là trường đại hoạ.

Thạch Hạo cười cười, cũng hiểu suy nghĩ của lão, lại càng hiểu Chiến vương sợ mình chìm đắm trong nữ sắc, sau cùng khó tự bảo toàn.

"Cô hầu gái này... cũng không tệ đâu." Thạch Hạo đáp.

Chiến vương nghe thế có chút lo lắng. Nguyệt Thiền tiên tử quốc sắc thiên hương, cô quá mức xinh đẹp còn tân hoàng thì lại quá trẻ, bây giờ mà ham mê sắc đẹp thì không tốt cho lắm.

Chiến vương cũng từng trải qua tuổi thanh xuân nên đương nhiên hiểu rõ lòng dạ của những thiếu niên tuấn kiệt như Thạch Hạo. Nhiều người đặt ra mục tiêu đầu gối mỹ nhân miệng uống rượu, khi tỉnh lại muốn nắm quyền thiên hạ, nhưng dạng người này không thích hợp để làm Nhân Hoàng.

"Ngay cả tu sĩ ba giáo ta còn giết sạch, giờ thả Nguyệt Thiền tiên tử thì cũng chẳng thay đổi được gì. Không bằng cứ giữ nàng lại làm nô lệ tình dục."

"Như vậy..." Vẻ mặt của Chiến vương cứng lại. Lão vô cùng đau đầu, nhắm mắt nói: "Bệ hạ, nếu muốn giữ lại thì cũng được thôi, nhưng bệ hạ tuyệt đối không được phong nàng làm Hoàng phi, và cũng đừng nên để lộ cho người ngoài biết. Nếu không chẳng riêng gì Bổ Thiên giáo, mà tất cả thanh niên cùng thế hệ ở các giáo khác cũng sẽ căm thù Nhân Hoàng Thạch Quốc chúng ta lắm đấy."

Thạch Hạo dở khóc dở cười. Chiến vương tưởng mình còn con nít lắm ư? Còn cho rằng mình sẽ mê muội nữ sắc mà làm hỏng việc? Nó cười khổ lắc đầu không biết nói gì cho phải cả.

"Ừm. Trong thời gian ngắn ta sẽ không để nàng xuất hiện trong hoàng cung, Chiến vương cứ yên tâm." Thạch Hạo bình tĩnh nói, không hề sử dụng uy nghiêm của một vị tân hoàng.

"Ham mê gái đẹp tuy chấp nhận được, nhưng bệ hạ nhất định chú tâm tu hành, không nên chìm đắm." Chiên vương tỏ ra quan tâm.

Gân xanh trên trán giật giật, cuối cùng Thạch Hạo gật gật đầu, nói: "Ta biết rồi."

Trên thực tế, sau khi nghe những gì nó nói thì gân xanh trên trán Chiến vương cũng giật liên hồi. Thiếu niên Nhân Hoàng này muốn thu Nguyệt Thiền làm người đàn bà của mình, sự việc quá mức trọng đại.

Đắc tội với Bổ Thiên giáo thì cũng thôi đi, nhưng nếu tin tức này lan truyền ra ngoài thì lớp tuổi trẻ tuấn kiệt của các giáo phái trong thiên hạ dù đang e sợ cũng sẽ vô cùng tức giận, sau đó vùng dậy chống đối.

Có Chiến vương làm tùy tùng, Thạch Hạo cất bước dạo quanh hoàng cung một vòng. Lát sau, lông mày nó không khỏi nhíu lại. Trong đại kiếp nạn vừa rồi, tuy quần thể cung điện đầy hùng vĩ vẫn sừng sững không hề đổ ngã nhưng lại bị hao tổn khá nghiêm trọng.

"Cung điện thì không việc gì, nhưng đại trận được bố trí lại bị huỷ không ít." Chiến vương than thở.

Không nghi ngờ gì nữa, trong hoàng cung có bố trí thần trận thời Thượng cổ, tuy uy lực của nó vô cùng mạnh mẽ nhưng vẫn bị đánh nát. Trận pháp nơi trung ương Thiên cung lại càng tổn hại nghiêm trọng hơn nữa.

Căn cứ theo lời của một thị vệ lâu năm trong cung này, thì vì để lánh nạn trong đại kiếp nạn mà Thạch Hoàng đã huy động toàn bộ hậu chiêu và sức mạnh. Ông sử dụng vô số quốc vận và cả thần trận thời Thượng cổ để chống lại cho nên mới sống sót được.

Nhưng hiện tại Thạch Hoàng đã đi đâu, nếu còn sống thì tại sao không hiện thân? Thạch Hạo nhíu mày.

"Khả năng ông ấy đã đi Thượng giới rồi." Một thị vệ khác nói. Trước kia hắn từng mơ hồ thấy được một thông đạo xuyên thủng hư không, Thạch Hoàng và Thống lĩnh thị vệ biến mất ngay chỗ đó.

"Hi vọng bệ hạ không xảy ra việc gì. Sẽ có một ngày ta đại náo Thượng giới, chém hết hết đám sinh linh luôn tự cho mình là đúng kia!" Chiến vương hạ quyết tâm.

Thạch Hạo vẫn quan sát hoàng cung. Nó nhận thấy trận pháp đã bị hủy hơn nửa, tổn thất cực lớn. Dù sao đây cũng là trận pháp Thần Linh nên chắc chắn có thể tiêu diệt được đám Tôn giả.

Dù thế nào đi nữa cũng phải sửa chữa lại, thậm chí còn phải hoàn thiện hơn lúc trước, như thế mới có thể mở miệng lồng chờ đám tu sĩ ba giáo tự đưa thân vào rọ.

Nhưng mà khi nghĩ tới vô số vật liệu cần thiết thì Thạch Hạo lại càng đau đầu hơn. Nếu sử dụng chúng thì bảo khố hoàng gia sẽ không bị cạn kiệt chứ?

Mùi thơm lan toả, dược thảo phát sáng, trong lúc vô tình bọn nó đi tới khu vực dược điền được trồng trong hoàng cung - Ngự Hoa viên. Nơi đây mùi hương thơm ngát, say ngất lòng người.

"Sao lại ít như vậy?" Thạch Hạo ngạc nhiên. Đường đường là linh dược điền của hoàng cung, diện tích cũng rất rộng, thổ nhưỡng lại rất đặc biệt và được linh tuyền tưới tiêu hàng ngày, nơi đây tuyệt đối có thể trồng vô số linh dược.

Đáng tiếc, cây trong dược điền thưa thớt, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của nó.

Có thể nói, điều mà Thạch Hạo mong đợi nhất chính là được thấy những linh dược có thể giúp nó sớm ngày đột phá, nhưng khi nhìn thấy nơi này nó lại vô cùng thất vọng.

"Sau khi Đại kiếp nạn trôi qua, tu sĩ ba giáo xông vào hoàng cung lấy đi rất nhiều linh dược lâu năm." Một vị thị vệ nói.

Không chỉ thế, hắn còn nói rõ, có cả đám Vương hầu, công chúa và hoàng tử tham gia nữa. Có người tự mình đi hái, có người cấu kết với nhân mã đại giáo vực ngoại, hi vọng bọn họ có thể giúp mình đăng cơ.

"Tu sĩ ba giáo, thật đáng chết!" Thạch Hạo lạnh lùng nói. Chuyện này thật sự quá đáng. Hoàng cung là vị trí chủ chốt của một quốc gia, thế mà vườn linh dược lại bị người khác cướp sạch như vậy, đúng là không coi Thạch Quốc ra gì mà.

Ngoài ra, còn mấy tên hoàng tử công chúa Vương hầu, bọn họ cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, sức phá hoại cũng chẳng nhỏ, thừa cơ loạn lạc mà ra tay cướp bóc.

"Bệ hạ yên tâm, những tộc nhân Vương hầu mất dạy kia đều đã bị cưỡng chế ngồi im trong phủ, không được phép rời khỏi Hoàng đô." Chiến vương nói.

"Tốt, lần này đám người đó phải trả giá thật lớn cho những việc mình đã làm!" Thạch Hạo lạnh giọng nói. Một vài tên Vương hầu đại nghịch bất đạo, còn có mấy tên Chiến tướng về phe vực ngoại, nhất định phải xử lý tất cả thật nghiêm,

"Bảo khố..." Vừa mới bước vào bảo khố, Thạch Hạo lại tức giận thêm lần nữa. Toàn bộ bảo khố đều trống trơn, vật liệu còn lại cũng chẳng đáng là bao.

"Có một ít đã bị bệ hạ sử dụng trong Đại kiếp nạn. Người lấy rất nhiều vật liệu rồi luyện hoá thành một trận pháp đáng sợ để chống lại thiên phạt." Chiến vương nói sau đó thở dài một hơi. Chuyện này, lão biết.

"Phần lớn còn lại đúng là đã bị người khác cướp sạch. Những kẻ nhúng tay vào chính là đám hoàng tử tu sĩ ba giáo." Tên thị vệ bổ sung.

Thạch Hạo thở dài. Nếu tập hợp vật liệu trong bảo khố lại thì vẫn còn chút ít. Thạch hạo có thể tưởng tượng ra hình ảnh ánh châu chiếu sáng cả mặt khuôn mặt mình, bảo khí nhảy múa khắp nơi, nhưng hiện tại cảnh tượng đó đã không còn nữa.

Thế này thì làm sao mà sửa chữa các đại trận thần linh Thượng cổ trong hoàng cung bây giờ?

"Bệ hạ đừng nôn nóng, đây là ngoại khố, còn có một toà nội khố nữa, không hề ít hơn so với toà ngoại khố này." Tên thị vệ lên tiếng.

Thạch Hạo nghe thế thì vui mừng, trong lòng nhẹ bẫng đi không ít.

Bọn họ tiến về trước, nơi đó có một cánh cửa đá rất to chắn ngang, cơ bản không cách nào lay động được.

"Phải có Hoàng ấn thì mới có thể mở ra bảo khố này." Thị vệ nói.

Thạch Hạo hết liếc Chiến vương lại liếc tên thị vệ, cảm thấy hai người này tuyệt đối trung thành nên hoàn toàn tin tưởng. Nó không che giấu nữa, một pháp ấn trong suốt được lấy ra rồi đặt ngay trên cửa đá.

Lập tức, cửa đá phát sáng, phù văn chiếu rọi, hàng loạt ký hiệu xuất hiện, trận pháp vô cùng phức tạp và đáng sợ cỡ này khiến nó vừa nhìn thấy đã cứng họng.

Sau đó, vừa mới bước vào nó lập tức hoá đá. Bởi vì sau cánh cửa là khí lành màu vàng lượn lờ, những đạo ánh sáng đẹp đẽ chiếu rọi khắp nơi, sương mù mờ ảo tràn ngập. Đây cứ như là một thần địa được giấu kín, thật sự quá mức kinh người.

Những thứ này còn tốt hơn nhiều so với những gì nó tưởng tượng về bảo tàng trong hoàng cung.

Chỉ trong giây lát nó lập tức nhìn thấy hàng loạt thần liệu. Phải biết rằng nó chỉ vừa đặt chân vào trong nội khố này mà đã thấy toàn thần vật rồi.

Ở đây không chỉ có vật liệu mà còn có cả pháp khí. Một vài báu vật hoàng gia được phong ấn ở nơi đây. Quả nhiên cuộc đời tươi đẹp lại hiện ra trước mắt nó rồi.

"Đâu là... bốn thanh pháp kiếm thần linh?!" Thạch Hạo chấn kinh, nhìn lướt qua bốn thanh kiến cổ xưa, cẩn thận thì cảm nhận được khí thế kinh người và sự sắc bén không gì sánh được của nó.

Kiểu dáng bốn thanh hoàn toàn khác nhau nhưng tất cả đều là kiếm, được hậu thế thu gom rồi đặt ở nơi đây.

"Đúng là một bảo khố khiến người khác phải giật mình kinh ngạc!"

Thạch Hạo thán phục không thôi, cuối cùng nói: "Nếu treo bốn thanh thần kiếm này ở trước cửa hoàng cung, sau đó bố trí trận pháp siêu cấp tương đương với bốn thanh này thì hiệu quả sẽ hết sức kinh người!:

Dù bước ra khỏi nội khố nhưng Thạch Hạo vẫn ngây ngất như trước. Vừa nãy có rất nhiều thứ tốt nên nó đã lấy một cây chiến kích đặt trên lưng. Lai lịch của cây chiến kích này cũng chẳng hề nhỏ!

"Đây là pháp khí thần linh được một vị đại năng từ thượng cổ dựa theo cây kích Thiên Hoang do Côn Bằng chế tạo!" Lời nói của thị vệ và Chiến vương vẫn còn vang vọng mãi bên tai nói.

Cây kích này vô cùng đơn giản, toàn thân ngăm đen không chút ánh sáng, nhưng khi khống chế thì ánh vàng ngút trời, cực kỳ khủng bố!

"Bệ hạ..." Đến khi tiếng gọi của Chiến vương truyền tới bên tai thì Thạch Hạo mới khôi phục lại sự bình tĩnh. Chủ yếu do nhìn thấy quá nhiều vật liệu kinh hãi thế tục trong nội khố nên nó mới thất thần như vậy.

"Sao thế?" Thạch Hạo hỏi.

"Giờ thần sẽ dẫn bệ hạ đi Kinh Văn lâu và Bảo Thuật điện xem qua một chút." Chiến vương nói.

Thạch Hạo nghe thấy thế trợn tròn mắt, nhịp tim tăng lên chóng mặt. Nếu so sánh, thì đây chính là nơi nó luôn khao khát và quan tâm nhất!
Bình Luận (0)
Comment