Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 572

"Hậu chiêu của bệ hạ thật đáng sợ nghe, ai cũng nói thế gian này đã không còn Thần, ngay cả Tôn giả cũng chẳng còn lại mấy, rất khó mà gặp được, thế nhưng bên cạnh bệ hạ lại có một con ác điểu đã nhen nhóm Thần hỏa, bội phục, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người." Hỗn Thiên hầu nói.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn gì thì Thạch Hạo chắc chắn phải chết, phi mãng vừa hiện thì lập tức nuốt thiên địa, dù tiểu Thạch có kinh diễm tới đâu đi nữa thì cũng phải chết.

Thạch Hạo xoay người, bắt đầu chú ý tới tên tượng thần kia, mặt lộ vẻ suy tư, đây thật sự là sinh linh của thượng giới sao, ý chí hạ xuống? Còn con phi mãng kia nữa, cũng thuộc về thượng giới.

Chuyện gì thế này trời, sau khi thiên địa bị cắt đứt thì người thượng giới làm sao mà hạ xuống được chứ? Thần sắc của nó trở nên nghiem túc, trong lòng không thể nào bình tĩnh được nữa.

"Thiên tư của ngươi như thế, dù là ở thượng giới cũng coi là kỳ tài, có thể quyết đấu với thiên kiêu một phương, cùng tồn tại với Chí tôn tuổi trẻ. Đáng tiếc mà, ngươi sẽ bị ta giết, sẽ không thể nào sống nổi." Vị tượng thần mạ vàng này chắp hai tay sau lưng chẳng hề cứng nhắt gì cả, thay vào đó là rất sinh động, có thể dễ dàng nói chuyện.

"Ta rất muốn biết, ngươi thật sự tới từ thượng giới sao, làm sao mà hạ xuống đây được?" Thạch Hạo nhìn về phía trước.

Tượng thần mạ vàng nở nụ cười, vô cùng thần thánh, thân thể tỏa ra hào quang, xung quanh bay lượn đầy cánh hoa, lại có phong thái của một vị thần phật đang nở nụ cười tươi, khí chất siêu trần.

Việc này chẳng hề giống với tượng đất gì cả, vô cùng sinh động siêu nhiên, hắn mở miệng nói: "Quả thật ta tới từ thượng giới."

Thạch Hạo giật mình, việc này có gì đó không đúng lắm.

"Người muốn giết ngươi thật sự rất lợi hại. Giáo chủ nếu nộ, trời cũng phải khóc, đất cũng phải nát, nếu muốn hạ giới thì chắc chắn sẽ có biện pháp, tuy nhiên sự đánh đổi cũng khó mà tưởng tượng nổi." Tượng thần nói.

"Chung quy lại, ngươi hạ giới như thế nào?" Thạch Hạo hỏi.

"Chủ Minh thổ, bá chủ của Ma Quỳ viên, còn có chủ nhân của Thiên quốc ta, ba giáo cùng nhau xuất thủ để mở ra một khe hở hư không, rồi đưa ta xuống đây." Tượng thần cứ thế nói, chẳng hề che giấu gì.

"Còn có thể hạ giới như vậy nữa à?" Thạch Hạo ngẩn ra, đây chẳng phải nguy cơ bốn bề hay sao.

"Cái giá để đánh đổi rất là lớn, ngươi khó mà tưởng tượng nổi Minh chủ đã tổn thất mấy đại linh thân đâu, tiêu hao rất nhiều thiên tài địa bảo, mà mấy người đi trước ta cũng đều đã bị tiêu diệt trong hư không, chỉ mỗi ta là người duy nhất thành công."

Thạch Hạo hít vào hơi lạnh, đánh đổi cái giá lớn như thế để hạ giới, chỉ vì để đối phó với mình?

"Ngươi mượn cái tòa tháp kia xới tung Bất Lão sơn, giết chết một hậu nhân mà Minh chủ yêu quý nhất, còn làm nhục cường giả đã nhen nhóm Thần hỏa của Ma Quỳ viên, chém giết quá nhiều Tôn giả của Bổ Thiên giáo, Tây Phương giáo..." Tượng thần từ từ nói rõ cho nó nghe, mỗi một chuyện đều làm kinh động tới đạo thống của thượng giới.

Mấu chốt nhất chính là, nó còn có quan hệ cực kỳ thân thiết với sinh linh Bất diệt!

"Muốn diệt ngươi nhất chính là Minh tộc cùng Ma Quỳ viên, lần này là do bọn họ nhờ Thiên quốc ra tay." Tượng thần nói.

"Ta có thù oán gì với Thiên quốc?" Thạch Hạo hỏi ngược.

"Thiên quốc được sinh ra theo thời thế, nguyện làm người giải ưu sầu, có thể chém giết cường giả các tộc, độ hóa linh hồn của bọn họ tiến vào Thiên quốc." Tượng thần với dáng vẻ nghiêm trang nói.

"Tổ chức sát thủ?!" Thạch Hạo ngạc nhiên.

"Ngươi có thể cho là như thế, sinh linh mà chúng ta thường giết đều là nhen nhóm Thần hỏa, giông như ngươi, tuy tu vi không đủ thế nhưng hệ số độ khó thì đã đạt tới cấp mạnh nhất, cực kỳ hiếm thấy." Tượng thần khẽ nói.

Cái gọi là hệ số độ khó mạnh nhất, tự nhiên chỉ Thạch Hạo ở hạ giới, nếu bọn họ xuống không được thì tất nhiên không thể thành công.

Mà lần này, cũng phải dựa vào ba giáo chủ toàn lực xuất thủ thì mới có thể mở ra một khe, nhưng cái giá quá đắc.

"Điên rồi sao?" Thạch Hạo lẩm bẩm, nó chỉ giết đi một tên Minh nhân tuổi trẻ thôi mà, giờ nghĩ lại tên quỷ đó quả nhiên có lai lịch kinh người, chẳng trách một tên khô lâu đã nhen nhóm Thần hỏa lại đi làm kẻ hầu.

"Ma Quỷ viên cũng khó nhỏ nhen, không phải ta chỉ ăn một vài hạt của bọn họ thôi sao?" Thạch Hạo bĩu môi, thời khắc này nó chẳng còn vẻ oai phong và trong nghiêm của Nhân Hoàng nữa, thay vào đó cứ như là một chàng trai trên gương mặt thanh tú ấy lộ vẻ không phục.

Không nói những người khác, ngay cả con phi mãng đang tràn đầy vẻ căm tức cũng ngớ người, lầu bầu: "Giết một kẻ thuộc Minh giới, ăn vài hạt của Ma Quỳ viên?" Nó run lẩy bẩy, cái chuyện nghịch thiên như thế này ngay cả nghĩ nó cũng không dám.

Thạch Hạo chẳng hề hối hận gì cả, bất luận là người trẻ tuổi Minh tộc kia hay là cô gái của Ma Quỳ viên, ngày đó họ đều muốn giết nó cho nên nó buộc phải phản kích. Người sống một đời, đặc biệt là tu giả, nếu không tranh chấp, không thể siêu thoát thì chỉ có thể đi ngược chiều, một đường chống lại.

"Muốn hạ giới, cái giá đánh đổi quá lớn, dù là giáo chủ cũng không thể chịu nổi, lần này thành công giết chết ngươi thì lần hạ giới này cũng cần phải bố trí một vài thứ thì mới có thể tính là thành công viên mãn được." Tượng thần than thở.

Lần này, Minh tộc, Ma Quỳ viên, Thiên quốc liên thủ để đưa người hạ giới, có vẻ cái được không bù đủ cái mất, trả giá quá lớn.

Nếu như nói, chỉ giết mình Thạch Hạo, hay là nhìn thấy được phù văn Chí Tôn cốt của nó thì cũng không đúng, bởi vì tiêu tốn quá nhiều thiên tài đại bảo, ngay cả linh thân của Minh chủ cũng bị diệt mấy cái.

Trừ phi, có thể tìm được vận may lớn nào đó ở hạ giới này!

"Chờ ta động thủ, ngươi chính là ngươi." Tượng thần mở miệng.

Thạch Hạo liếc nhìn hắn rồi nhìn về phía Hỗn Thiên hầu, sát cục này quả nhiên khó mà phá giải được, nó cảm thấy tên tượng thần này vô cùng mạnh mẽ, khó mà đối phó được.

"Tiểu Hồng, các ngươi có nắm chắc không?" Nó bí mật truyền âm.

"Không thành vấn đề!" Tiểu Hồng điểu tràn đầy tự tin, cả người hừng hực ánh lửa, xích hà ngập trời.

"Có vũ khí mà ngươi đưa, hẳn là có thể." Bóng Lông đáp.

"Cũng nên có kết thúc thôi, ta biết người của thượng giới chưa từ bỏ ý định, hôm nay cùng nhau giải quyết ân oán vậy!" Thạch Hạo nói.

Tượng thần chỉ tay về trước, chùm sáng màu vàng óng lớn bằng cánh tay lao tới, đi kèm là tiếng sấm ầm ầm, tất cả đều được hình thành từ phù văn của Thần linh, giết chết thân thể phàm thai thì dễ như ăn cháo.

Thạch Hạo tránh lui, lướt sang ngang trăm nghìn trượng.

Ở nơi bả vai nó, Tiểu Hồng điểu vọt lên, toàn thân là màu đỏ đậm, bùng phát ra Thần hỏa vô tận, toàn bộ bầu trời đều bị thiêu đốt với vặn vẹo, nó tấn công về phía tượng thần kia.

Ầm!

Tiếng rung mạnh vang lên, Nam ly thần hỏa đầy trời lại bị một ngón tay vàng óng ép cho gần như tắt hẳn, tượng thần kia ung dung và bình tĩnh đảo bước tiến về trước.

"Chủ nhân vừa ra, bầy kiến hôi các ngươi, ai là đối thủ?" Con phi mãng trên bả vai của hắn kêu lên.

Tiểu Hồng tung tay, hỏa diễm mất đi không chế vương xuống mặt đất, một đỉnh núi ở bên dưới chị đốt cháy trở thành dung nham, sau đó sụp lún xuống, mặt đất trở nên đỏ au.

Đây là thần uy!

Nhưng, thế tiên công lại mạnh mẽ như thế lại bị một ngón tay của tượng thần chặn đứng.

Tình huống không ổn, tình thế không mấy lạc quan.

Thạch Hạo nhíu mày, lẽ nào hôm nay mình thật sự phải ôm hận?

Tiểu Hồng tức giận rít vang, lông đỏ cả người nổ lốp bốp, mỗi một cọng cứ như là một thanh tiên kiếm tỏa ra bảo huy, sau đó là vô số phù văn đỏ đậm hiện ra ở giữa trời cao.

"Vèo vèo..."

Tiếng kiếm reo như biểm gầm, hàng loạt thần kiếm đỏ đậm xuất hiện chém thẳng về trước.

Tiểu Hồng toàn lực khống chế, kiếm khí ngang dọc đan xen, đi kèm là hỏa diễm vô tận quét ngang cả khu vực này.

Tượng thần kia thay đổi sắc mặt, trên người hiện ra các loại hoa văn đan dệt với nhau, sau đó một tay của hắn nhanh chóng phóng to hóa thành một thế giới, tựa như muốn bao phủ cả tiểu Hồng lẫn kiếm đỏ kia lại.

Cánh tay này vàng óng và khổng lồ, mà trong lòng bàn tay lại lấp lánh từng ngôi sao sáng, tựa như mở ra một vùng thế giới bao phủ hư không này.

Cảnh tượng này khiến người khác chấn động!

Thạch Hạo thất kinh, nói; "Ngươi là người của Tây Phương giáo!"

"Từng là môn đồ của Tây Phương giáo, sau đó phản bội rồi gia nhập Thiên quốc." Tượng thần đáp.

Thần thông Thế giới trong lòng bàn tay này vô cùng danh tiếng, hung thú Thái cổ bình thường đều có thể bị thu phục, khó mà chống lại được.

"Ầm!"

Đột nhiên, một cây đại bổng đen tuyền từ trong hư không lao ra rồi nện mạnh xuống, lập tức tiêu diệt đi Thế giới trong lòng bàn tay kia, giúp tiểu Hồng thoát vây.

Bóng Lông xuất hiện, lơ lững trong thiên địa, cư như là một người khổng lồ màu vàng, trong tay cầm chặt thiết côn lớn màu đen.

Hỗn Thiên hầu biến sắc, sự tình có chút không ổn, ai mà ngờ tới, bên cạnh Thạch Hạo lại còn có sinh linh thứ hai đã nhen nhóm Thần hỏa chứ, ở niên đại không có Thần này, quả thật khó mà tin nổi.

"A...!"

Lúc này, tượng thần hét lên một tiếng, cả người bùng phát ánh sáng, cứ như hóa thành thân thể máu thịt vậy, toàn thân lấp lánh, hắn nhanh chóng mọc ra ngàn cánh tay!

Đây là một trong những bảo thuật trấn giáo của Tây Phương giáo, thần thông Thiên thủ còn được gia trì bởi kim thân, kết hợp như vậy khiến cho hắn kinh khủng tới cực điểm.

Tiếng keng keng vang lên, Bóng Lông và tiểu Hồng đều phát sáng, trên người xuất hiện giáp trụ, một cái thì đỏ đậm như máu còn cái kia thì vàng óng chói mắt, phóng thích khí thế bất hủ.

Ngay cả tiểu Hồng cũng hóa thành hình người, trong tay nắm lấy pháp kiếm chỉ hướng lên trên.

Mà thiết côn trong tay Bóng Lông lại chuyển thành thần kích trấn quốc của Thạch quốc, vẻ thô bạo hiện ra.

Đây chính là pháp khí và giáp trụ mà Thạch Hạo lấy từ trong bảo khố Thạch quốc, tất cả đều là đồ vật thần thánh cả!

"Vũ khí của Chân Thần!" Tượng thần hít vào một ngụm khí lạnh, việc này khiến hắn kiêng dè không thôi!

Thực lực của hắn rất mạnh, nhưng cũng chỉ là một luồng ý chí hạ xuống để làm chủ một bức tượng thần mạ vàng này, dù là mạnh mẽ nhưng cũng phải có mức độ.

Tiểu Hồng và Bóng Lông giết về trước, cả người đều bùng phát ra khí tức bất hủ, đây chính là uy thế của vũ khí Chân Thần, vượt qua cực hạn, trong tay cường giả đã nhen nhóm Thần hỏa thì quả thật hư không cũng phải tan nát.

Ngàn tay của tượng thần cùng chuyển động, thế nhưng hai đối thủ sau khi lấy ra pháp khí Chân Thần thì thực lực đại tăng.

"Bụp!"

Tiểu Hồng chém xuống một chiêu, cắt đứt mấy chục cánh tay.

"Ầm!"

Bóng Lông oanh kích, dùng đại kích như côn bổng, từ trên nện mạnh xuống khiến cho Kim thân hiện ra vết thương cực lớn.

Tượng thần chấn động, toàn thân phát sáng, tay cụt từ từ mọc lại, vết thương khép kín thế nhưng có thể thấy được hắn đã rơi vào thế hạ phong, có thể sẽ bị áp chế, ba người bọn họ tiếp tục quần chiến về nơi xa.

"Bụp!"

"A..."

Phi mãng kêu thảm thiết, vốn rằng đã bị tiểu Hồng chặt lìa nửa thân thể, lúc này, trong cuộc chiến đấu thì gặp phải xung kích khiến cả người rớt khỏi bả vai của tượng thần, lập tức Bóng Lông vung đại kích nện thẳng về đầu lâu của nó, sau đó một cước đạp chết tươi!

Giờ phút này, Thạch Hạo cất bước ép về phía cung điện trong hư không kia, nó nhìn chằm chằm Hỗn Thiên hầu.

"Ngươi còn muốn nói gì không?" Thạch Hạo hỏi.

"Không còn gì để nói!" Hỗn Thiên hầu đáp, roẹt, từ sau lưng rút ra một thanh huyết thước lưu chuyển tía sáng kỳ lạ.

Giờ khắc này, khí thế cả người hắn đều thay đổi, mà con mắt cũng đã hóa thành màu đỏ thẫm, dù là mái tóc cũng đỏ chót như muốn ứa ra máu, đỏ rực và tà dị.

"Thì ra là như thế nhưng mà đáng tiếc, ngươi dù gì cũng sẽ chết trên thanh ma thước này mà thôi." Thạch Hạo thở dài, đó chính là pháp khí thượng cổ Huyết Ma thước, năm đó cũng chỉ là phế phẩm và được Hỗn Thiên hầu đấu giá thành công, hiện tại đã hoàn chỉnh, hiển nhiên đã được sửa chửa toàn vẹn.

Huyết Ma thước phát sáng, nó cứ như là một vầng thái dương đỏ rực giúp cho Hỗn Thiên hầu đang nắm chặt trong tay cứ như hóa thành yêu ma, khí tức tăng mạnh, hắn vung thước lên, ầm một tiếng, khiến thiên địa cũng phải run rẩy!

Ánh mắt của Thạch Hạo ngưng lại, tránh né ánh sáng màu đỏ đậm bắn tới kia, nó đã mặc vào chiến y Bất diệt kim thân và cảm nhận được thanh huyết thước này không tầm thường.

"Ầm!"

Thạch Hạo hóa thành một con Côn bằng, với tốc độ cực hại vồ giết tới.

"Gào..."

Bên ngoài cơ thể của Hỗn Thiên hầu hiện ra một ma ảnh vô cùng to lớn không ngừng bao bọc lấy hắn rồi gầm thét, nhằm thẳng về phía Thạch Hạo đang xông tới, cả hai bắt đầu tranh đấu vô cùng kịch liệt!

"Xoẹt!"

Phương xa, truyền tới tiếng vang vô cùng dữ dội, ngọn núi bị hủy, bụi mù cuốn tới trời cao, tượng thần bị tiểu Hồng và Bóng Lông đánh cho bay ngược xuống dưới, va nát mấy ngọn núi bên dưới.

Bụp!

Tiểu hồng tay nâng kiếm chém xuống đầu lâu của hắn, việc này khiến hắn không cam và tiếc nuối, lập tức hóa thành mưa ánh sáng.

"Không ngờ rằng, sau khi ta hạ giới lại bị thất bại..." Mưa ánh sáng ngưng tụ thành một bóng người thoát khỏi tượng thần mạ vàng kia, hiển hóa ra bên ngoài.

Trước cung điện, vù một tiếng, Thạch Hạo hóa thành Côn bằng, cánh thần vàng óng vung lên, cả tòa cung điện đều nổ tung, lão hầu kia lập tức hình thần đều diệt.

Cặp mắt của Hỗn Thiên hầu trở nên đỏ chót, hắn được một ma một bao bọc bên trong, trong tay cầm ma thước không ngừng chống đỡ đòn đánh này của Thạch Hạo.

"Đó là Huyết Ma thước, dùng đại trận niêm phong nó lại, ngàn vạn đừng để cho thứ này chạy mất, đó là một Ma thần!" Tiểu Hồng hét lớn.
Bình Luận (0)
Comment