Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 670

Dịch: Ngân

Biên: ronkute

Nơi sâu trong bí cảnh, dãy núi màu nâu không cao, một ngọn tiếp một ngọn, thế nhưng có linh khí màu tím bốc lên, trông như là tiên sơn.

Trên vách núi màu tím, một dây leo màu tím phát sáng, ráng lành rực rỡ, đó là bụi linh dược -- Xích Giao đằng, tỏa hương thơm ngát.

Dưới chân núi, trên một cái bệ đá có con kỳ thú nằm dài hiện rõ khí lành, xung quanh còn có các loài Kim ô, Tiên hạc, Thọ viên cùng các loài chim thần dị thú qua lại.

Đây là một chốn bồng lai, an lành và yên tĩnh, rất ít độc trùng mãnh thú, khe hở của vách núi có linh chi sinh trưởng, các loại lão dược tỏa ra ánh tím mông lung.

Cách đó không xa có một dòng linh tuyền, tinh khí lượn lờ phiêu đãng như tiên khí thanh khiết đang bao phủ. Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở giữa, tẩy rửa máu bẩn, lấy linh tuyền chữa trị thân thể.

"Cháu không sao chứ?" Thập Ngũ gia ở bên cạnh bảo vệ, thấy hắn mở mắt ra, hỏi.

"Gia gia không cần lo lắng, con rất khỏe." Thạch Hạo đứng dậy, hai nắm đấm rách nát đã khỏi hẳn, khi nắm chặt lại thì lóng lánh và trong suốt.

"Người này pháp lực như biển, đã đạt đến cảnh giới Tôn giả đại viên mãn, nếu như không phải cố ý áp chế thì từ lâu đã là cường giả Thần Hỏa cảnh rồi, trước khi cảnh giới của con chưa nâng lên vẫn là không nên giao thủ cùng hắn." Thập Ngũ gia nhắc nhở.

"Con biết rõ." Thạch Hạo gật đầu, truyền nhân của Tiên điện quả thực đáng sợ, thủ đoạn hơn người, thực lực mạnh mẽ, dù là quyết đấu cùng cấp cũng là một tên đại địch sống chết.

Lúc bên ngoài đang sôi trào, đều bàn luận về "Hoang" thì tổ tôn hai người tránh ở địa phương thanh tịnh này chuẩn bị bắt đầu tiềm tu.

Mấy ngày nay, bọn họ hái được rất nhiều linh dược gom lại thành một đống đủ mọi màu sắc tỏa ra ánh sáng lung linh, mùi thuốc nồng nặc khiến người ta say mê.

"Gia gia, việc này hết sức quan trọng, tu bổ pháp tắc, tái tạo mấy đại cảnh giới, đối với người có chỗ tốt cực lớn." Thạch Hạo nói.

Thập Ngũ gia đạt được chân huyết của Ma tôn, gột rửa thân thể, rèn luyện nguyên thần, nhưng chỉ hấp thu được một ít những tinh hoa thần tính kia, còn có lượng lớn được niêm phong bên trong máu thịt cùng xương cốt.

Lần này, Thạch Hạo để cho tổ phụ mình tu hành mấy đại cảnh giới một lần nữa, chính là muốn tiến tới mở ra bảo tàng thân thể, dẫn ra tinh hoa chân huyết của Ma tôn.

Đồng thời, chính hắn cũng phải trùng tu lại cảnh giới Hóa Linh!

Tuy hắn từng nói, cảnh giới Động Thiên quan trọng nhất, tái tạo bí cảnh này là đủ rồi, đó là bởi vì linh dược không đủ, mà hiện tại nếu đầy đủ, vì sao không tận thiện tận mỹ đây?

"Tốt!"

Thập Ngũ gia gật đầu, sau khi tới thượng giới, vì tôn nhi chết đi nên cõi lòng của hắn tan nát. Nhưng bây giờ nhìn thấy Thạch Hạo còn sống, hắn dường như trẻ lại, ý chí mạnh mẽ, khí thế tràn đầy, có rất nhiều tinh khí cùng sức lực.

Hắn lấy ra một cái đỉnh đá rồi đổ nước suối vào bên trong, sau đó cùng Thạch Hạo lựa chọn linh dược bỏ liên tiếp vào, còn có cả rết bạc, bò cạp vàng, nhện tím óng ánh, còn có khoáng vật.

"Phương thuốc cả Thạch tộc ta thật sự rất thần bí, rèn luyện bản thân, có diệu dụng* khó thể tưởng tượng". Thạch Hạo nói.

*: tác dụng kỳ diệu.

Hắn cùng Thập Ngũ gia thảo luận, lại lấy Niết bàn pháp của Bất Lão sơn, Niết bàn pháp Chu tước của Hỏa quốc, cùng cổ pháp mà Hồng Hoàng giao cho hắn ra nghiên cứu.

Mùi thuốc thơm lừng, trong đỉnh nhện xanh mơn mởn trôi nổi, tinh khí của nhân sâm già màu vàng chảy xuôi, rết bạc dài một mét giống như rồng phát sáng …. Đây là một lò thuốc lớn.

Có thể nói là vô cùng xa xỉ, bởi vì bên trong còn có thánh dược cỡ như nhân sâm vàng, đại giáo bình thường cũng chỉ có thể để cho đệ tử trọng yếu nhất rèn luyện.

Mà tổ tôn hai người nếu là ở bên ngoài, căn bản không có cách nào thu đủ nhiều thực vật quí hiếm, các loại thần trùng, mà nơi này lại có thể thực hiện nguyện vọng, tái tạo đạo thân*.

(*): Đạo của thân thể.

Thập Ngũ gia ngồi xếp bằng trong đỉnh, tắm rửa bảo dịch, bắt đầu bế quan.

Một bên khác, Thạch Hạo cũng đang tiến hành, lấy ra một cái cốt đỉnh màu tím óng ánh, đây là cốt đỉnh đoạt được từ bộ tộc Xích Vũ Hạc, cũng là dược đỉnh cấp Thần.

Các loại linh dược đưa vào, cổ trùng chi chít trôi nổi ở trong đỉnh, vậy mà không hề có khí tanh hôi, trái lại có tinh khí dâng lên, những thứ này đều là thần trùng đời sau.

Sau nửa canh giờ, dược đỉnh sôi trào, dược dịch trở nên đậm đặc óng ánh, Thạch Hạo tiến vào ngồi xuống, bắt đầu rèn luyện bản thân, tái tạo đạo ngã*.

(*): Đạo của mình.

Cảnh giới Hóa Linh tổng cộng chia làm ba giai đoạn, là: "Thân thể thành linh", "Đắp lại chân ngã", "Động Thiên dưỡng linh". 

Đây là rèn luyện toàn diện từ thân thể đến tinh thần tới phù văn, có thể để cho một người từng bước từng bước tiếp cận đại đạo, leo lên đỉnh cao chính cuộc đời mình.

Trong lòng hắn yên tĩnh lặng lẽ vận chuyển cốt văn bên trong Nguyên Thủy Chân Giải, ngồi xếp bằng trong đỉnh, rèn luyện bản thân, tái tạo đạo thân cùng thần thức.

Sau một đêm, Thạch Hạo thở ra, trên phương diện tu hành thân thể, hắn đã đi đến cực hạn, tái tạo bản thân như thế quả thực đã làm thể chất lần thứ hai mạnh hơn một chút, càng ngày càng óng ánh.

Nhưng mà, cũng không thể như trước đây, một lần nữa lột xác giống như tân sinh.

"Là ta đã quá tham lam, người làm sao có khả năng lúc nào cũng niết bàn đây, nếu quả như vậy, thiên hạ ai có thể địch?" Thạch Hạo nở nụ cười.

Nếu như luôn có thể lột xác, không ngừng niết bàn, lần sau mạnh hơn lần trước như vậy cuối cùng nhất định có thể xưng tôn trên thế gian, cửu thiên thập địa đều không có đối thủ.

Điều này không thực tế!

Giống như Thiên tằm không cần lột xác, phá kén thành bướm, một cơ hội là đủ.

"Hừm?!" Bỗng nhiên, Thạch Hạo trầm ngâm một lúc, hắn nghĩ tới một ít thủ đoạn, cũng có thể tái sinh, như rắn lột da, như tằm hoá bướm vậy.

"Cũng không phải tuyệt đối không có cách nào, chỉ có điều là cửu tử nhất sinh." Hắn khẽ nói.

Ví dụ như, chém xuống Chí tôn cốt rồi đợi nó mọc lại, bản thân cũng theo đó thực hiện một lần niết bàn, loại lột xác này giá trị to lớn khó có thể đánh giá!

Hiện nay, hắn không có máu Chí tôn, cũng đã mất đi khối cốt này, nghiêm khắc mà nói hắn chỉ là phàm thể một giới, vì sao có thể đấu với "Sơ đại", nguyên nhân chính là đây, hắn từng nhờ bảo cốt nguyên thủy mọc lại mà niết bàn.

"Liễu Thần từng nói, Chí tôn cốt cùng chân huyết mất đi rồi tái sinh lại cũng như là cắt rau hẹ, cũng như cây cỏ khô héo rồi phát triển lại, sẽ càng thêm 'khỏe mạnh', có thể bắt đầu cân nhắc từ hướng này!"

Thạch Hạo phấn chấn, trong mắt tỏa ra ráng lành.

Chỉ là, làm như vậy quá khó khăn, lần thứ nhất mất cốt, trong một đêm hắn đã bắt đầu suy kiệt, khí huyết khô héo, từ một hài đồng thông tuệ và có thiên tư hóa thành một đứa bé mê mang ngu si, chức năng của thân thể thụt lùi nghiêm trọng, điều trị tại Thạch thôn gần hai năm mới khôi phục lại.

Mặt khác, đợi được chân huyết vốn có trong cơ thể tái sinh, tốn thời gian khoảng mười năm!

Lần thứ hai gặp nguyền rủa gỉ đồng xanh của Tiên điện, đồng dạng cũng mất đi chân cốt, đều đáng sợ như nhau, giả chết hơn một năm, cả thế gian đều cho rằng hắn đã chết.

Đến hiện tại, Chí tôn huyết vốn có vẫn không có sinh cơ, vẫn khô héo như cũ.

Làm như vậy nguy hiểm quá lớn, hai lần trước hắn chịu đựng nổi cũng không có nghĩa là lần thứ ba, lần thứ tư như cũ có thể bình an, con đường này cửu tử nhất sinh!

Bất quá, chuyện này lại rất cám dỗ, có thể khiến người ta không ngừng niết bàn, tăng lên thể chất cùng với tinh thần cho bản thân, thăng hoa lột xác toàn diện!

"Hiện tại còn không thể cân nhắc, nhưng đây cũng là một phương hướng, tương lai cũng có thể là một con đường thành Đạo... Muốn vô địch nhân gian, chỉ có mở ra con đường riêng!" Thạch Hạo lẩm bẩm, trong lòng vùi xuống một hạt giống.

Sau đó, hắn lần thứ hai bắt đầu tái tạo cảnh giới Hóa Linh.

Thân thể trong suốt, xác thực đã trở nên mạnh mẽ, tuy không rõ ràng, nhưng khiến hắn rất mừng rỡ, sau đó sức mạnh tinh thần phát sáng lấp lánh, tại trong mi tâm có một chùm sáng đang tỏa ra sức mạnh hùng hồn.

Lúc tiến hành đến giai đoạn cuối cùng -- Động Thiên dưỡng linh, Động Thiên duy nhất của Thạch Hạo mở ra, phóng thích ánh sáng bất diệt.

Giờ phút này, Côn Bằng đã lâu không gặp hiện lên bay lượn ở bên trong Động Thiên, phóng thích thần uy cái thế, từ sau khi đi tới thượng giới hắn vẫn không có chân chính vận dụng bảo thuật này.

Sau đó, Toan Nghê, Lôi Thiên tước, Chu Yếm lần lượt hiện lên, toàn bộ ở chung trong cùng một Động thiên.

Trên thực tế, Động Thiên này có thể xưng là một vực, rất nhiều linh thân đều có thể nuôi dưỡng ở trong cùng "một lò" .

Cảnh giới Hóa linh cuối cùng này là một giai đoạn thần bí nhất, chẳng khác nào tạo ra sinh mệnh, đoạt thiên địa nghiên cứu tới cực điểm của sự biến hóa đầy ảo diệu, có điều cuối cùng chỉ là thu về dấu ấn của những sinh mạng này, mà không phải linh thân.

Hiển nhiên, muốn vậy cần đến cấp độ cảnh giới cực cao mới làm được.

Ngiên cứu cực hạn, thành tựu cuối cùng chính là chân thân của chính mình!

"Ầm!"

Trong máu thịt của Thạch Hạo từng tia thần hi hoá hình, biến thành đỉnh nhỏ, đạo chuông, tiên kiếm các loại, sáng loá.

Đây là việc hắn đã từng làm, nghiên cứu cảnh giới Hóa Linh đến cực điểm, từ phù văn thần hi cơ bản nhất rồi ngưng tụ thành hoa văn.

Giờ phút này, không riêng là trong máu thịt của hắn, mà là bên trong Động Thiên cũng đã xuất hiện các loại đỉnh, chuông, tháp, khoáng đạt và chậm chạp, tràn đầy khí thế.

Trên thực tế, cảnh giới này đã cùng cảnh giới tiếp theo -- Minh Văn có liên hệ, kế thừa đôi chút.

Chỉ là, cảnh giới tiếp theo, khắc dấu đều là cốt văn.

Mà lúc này ở cảnh giới Hóa Linh hắn chính là đang đúc luyện lại các loại pháp khí.

Thân thể của hắn đang phát sáng, vì bây giờ cảnh giới đã cao hơn cho nên đi trên đường này dễ dàng hơn nhiều so với trước đây.

Phù văn trong cơ thể của Thạch Hạo chuyển động, trong máu thịt xuất hiện từng chiếc đỉnh nhỏ, vô cùng vô tận, giống như dòng máu đang chảy xuôi thay cho phù văn.

Đây là một loại biến hóa rất kỳ lạ!

Sau đó, ngoài thân Thạch Hạo phát sáng, tiểu đỉnh nằm dày đặc ở mỗi một tấc trên da thịt để bảo vệ bản thân, mà chính hắn cũng giống như hóa thành một cái đại đỉnh tràn ngập khí vận đại đạo.

"Đi lại lần nữa con đường này mới phát hiện vô cùng ảo diệu, năm đó ta mới chỉ đi được một nửa thôi." Thạch Hạo lẩm bẩm.

Đây là đột phá lớn nhất của hắn ở cảnh giới Hóa Linh trước kia, phá vỡ quy tắc thông thường, rèn luyện thần hi cùng hoa văn trong cơ thể, bước ra con đường khác của bản thân, chỉ là cảnh giới năm đó thấp, quá gian nan.

Bây giờ nhìn lại, hắn phát hiện đây chưa chắc đã không phải là một con đường vận dụng pháp lực cực hạn để siêu thoát !

Cheng!

Một khắc* sau, tinh khí thần của Thạch Hạo lần thứ hai thay đổi, từ thân thể đến tinh thần, tất cả đều rạng ngời rực rỡ, trong máu thịt cùng thần niệm hoa văn hoá hình, biến hành từng thanh tiên kiếm.

*: một khắc = 15 phút.

Lúc này, hắn lập tức mạnh mẽ hẳn lên, lộ ra hết sự sắc bén, giơ tay nhấc chân bản thân giống như một cái thiên kiếm ngang trời.

Toàn bộ thân thể hắn gồm vô tận tiểu kiếm nhỏ bé đang chảy xuôi như từng dòng máu, đây là sự diễn biến của thần hi cùng hoa văn, bản thân hắn phảng phất hóa thành một thanh tiên kiếm!

Tiếp đó, từ trong cơ thể hắn truyền ra tiếng chuông văng vẳng, tiểu kiếm lại hóa thành đạo chuông, vô số chuông nhỏ màu vàng tụ lại cùng một chỗ, chảy xuôi ở bên trong cùng bên ngoài thân thể.

. . .

Hắn đang biến hóa không ngừng, trên thực tế lúc này có thể xưng là công thủ đại thuật!

Nói thí dụ như, sau khi hoa văn trong cơ thể đều hóa thành kiếm, hắn có thể chém giết vạn vật, cả người giống như một thanh thiên kiếm.

Mà sau khi hoa văn trong cơ thể hóa thành chuông nhỏ, vô cùng vô tận, hợp lại cùng nhau thì sức phòng ngự lại kinh người, hình thành thân thể đạo chuông, rồi lại có thể phát ra tiếng chuông, tiêu diệt kẻ địch.

"Con đường này rất tốt!"

Thạch Hạo lẩm bẩm, sáng tạo pháp môn đến bước này, đạo tắc ngưng tụ, mở ra bảo thuật sát lục cùng phòng ngự.

Chỉ có điều, con đường này rất khó, dù sao hoa văn trong cơ thể là vô tận, ai có thể chắc chắn khống chế chính xác, biến đổi toàn bộ thành đồ vật có hình dạng, điều này cần khả năng thao túng khó mà tin nổi.

Thạch Hạo lần lượt diễn biến, hắn cảm thấy pháp lực có tăng trưởng!

Mấy ngày sau, Thập Ngũ gia xuất quan, mặt mày hồng hào, bảo tàng thân thể mở ra khiến tóc bạc của hắn đều chuyển về đen nhánh!

Nhưng mà, Thạch Hạo vẫn chưa xuất quan, chìm đắm bên trong thế giới của mình, từ từ diễn biến.

Một con chim nhỏ màu vàng đất đậu lên bả vai Thập Ngũ gia, líu lo hót lên, bẩm báo tin tức.

Đây là dị cầm mà bọn họ thu phục, sợ bỏ qua thời gian tiến vào địa phương truyền thừa của bí cảnh, hàng phục một ít chim quý hiếm, giám thị động thái bí bên trong cảnh, bẩm báo bất cứ lúc nào.

Nhiều ngày như vậy trôi qua, bên ngoài tuy rằng xảy ra một chút đại sự, có sơ đại chết đi, có thần linh chết đi, nhưng địa phương truyền thừa vẫn chưa có mở ra.

Thập Ngũ gia ngồi xuống hộ pháp cho tôn nhi của mình, lẳng lặng đợi hắn xuất quan.

Rốt cục, Thạch Hạo cũng không biết đã diễn hóa bao nhiêu lần, đã đi đến cuối con đường của cảnh giới Hóa linh này!

Hắn có thể hóa đỉnh, hóa tiên kiếm, hóa thiên tháp, hóa đạo chuông . . . muôn hình muôn vẻ.

Hắn mở mắt ra, sâu lắng và mạnh mẽ, chỗ sâu trong con ngươi có đạo chuông nổ vang, có tiên kiếm bay lượn, cùng cổ đỉnh toả ra khí hỗn độn, hiển hiện tất cả quy tắc cùng áo nghĩa thiên địa.

Ngoài ra, còn có nhật nguyệt lóng lánh, chư thiên lộ ra!

Con ngươi của Thạch Hạo cũng biến thành ký hiệu, chiếu sáng đại đạo, hiển thị ra quy tắc thiên địa.

Đây là pháp lực tăng cường, nói lên sự giác ngộ quy tắc cùng áo nghĩa của càn khôn!

Chỉ trong chốc lát, đôi mắt của Thạch Hạo như cầu vồng, hắn cúi nhìn thiên địa vạn vật phảng phất có thể nhìn thấu được căn nguyên, có thể thấy rõ "nội bộ", vô cùng thần bí.

"Hừm, lẽ nào là võ đạo Thiên nhãn, muốn mở ra rồi sao? Vừa xuất hiện manh mối!" Thạch Hạo chấn động.

Đây là khát vọng của hắn, lúc nào cũng muốn thành công nhưng đáng tiếc quá khó khăn, bởi vì dù là nhân vật cấp bậc Giáo chủ cũng không cách nào nắm giữ, chuyện này cùng cảnh giới không quan hệ, hoàn toàn là cơ duyên cùng linh cảm của bản thân! 

Bình Luận (0)
Comment