Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 842

Dịch: Ngân
Biên: ronkute

Bò cạp được xé ra, chất thịt trắng mịn lấp lánh khiến người khác cảm giác như là thịt tôm vậy.

Ăn thứ này chắc chắn sẽ đẩy bản thân vào ranh giới giữa sống và chết, một khi không cẩn thận để nọc độc Hỏa Hạt này dính vào trong đỉnh thì hậu quả khó mà lường được.

Bởi vì, độc tố của Hỏa Hạt rất mạnh, có thể giết chết cả Chân Thần, thứ này có thể ăn mòn nguyên thần, hủy diệt đi đạo hạnh của người dính phải.

"Đồ ngon nhen, thịt Hỏa Hạt này còn ngon hơn cả trâu vàng." Thạch Hạo thầm than, những người kia thấy hắn sau khi ăn xong cũng không hề xảy ra chuyện gì nên yên tâm nếm thử.

Quả nhiên, thịt bò cạp như ngọc thạch này khiến Lạc Đạo thốt lên kinh ngạc, thứ này nhìn thì kinh khủng thế nhưng khi đưa vào trong miệng lập tức trở thành trân hào, nước miếng ứa ra, hương thơm lan tỏa tới tận xương cốt.

"Lam Nhất Trần, không phải ngươi là kim loại hay sao mà lại thưởng thức món này thế hả?" Thạch Hạo hỏi.

"Ta đã công tham tạo hóa, có thể chuyển đổi giữa thân thể và kim loại cho nên có thể hấp thu được những bảo dược huyết nhục này." Hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nên biết, nồi lẩu này đều là sơ đại, là thứ vô cùng bổ dưỡng.

"Để ta, để ta nếm thử mùi vị như thế nào." Lộ Dịch cũng thả lỏng người rồi lấy mấy miếng lớn thịt Ngân ngao quẳng vào trong nồi lẩu.

"Thịt chó là món có hương thơm nhất, ăn ngon nhất." Thạch Hạo gỡ nút mấy bình rượu ngon rồi vừa uống vừa ăn, cả nhóm người vô cùng thoải mái.

"Tên kim loại kia, có thể dạy cho ta cách chuyển đổi giữa huyết nhục và thạch thân không?" Đả Thần Thạch không kìm chế nổi nữa, nó cũng muốn ăn.

"Xin lỗi, đây là thần năng thiên phú, không dạy được." Lam Nhất Trần nói.

Đả Thần Thạch tức giận.

"Bỏ một cây thánh dược vào để tăng thêm hương vị." Thạch Hạo nói, sau đó vứt một cây lão dược đang phát sáng vào trong đỉnh, lập tức nơi này tản ra ánh sáng rực rỡ, hương thơm truyền đi mấy dặm.

Cứ thế, cả nhóm người hết ăn rồi lại uống.

"Tử Kim hộc, đây chính là chủng loại rất hiếm, là lần đầu tiên ta nếm thử." Thạch Hạo cắt một miếng to rồi bỏ vào trong đỉnh, sau đó nếm thử miếng thịt này thì tỏ vẻ thỏa mãn, nói: "Quả nhiên chỉ đứng sau chim thần Phượng hoàng, là trân hào hiếm có."

Thịt có màu tím vô cùng tươi, hương thơm xuyên qua đại trận rồi truyền ra bên ngoài.

"Mùi gì mà thơm thế!" Có rất nhiều người bảo vệ ở bên ngoài vì không cách nào có thể tiến vào khu trung tâm nên hiện tại rất tò mò.

Dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ được, những tên đầu lĩnh, những vị sơ đại mạnh mẽ kia đều đã bị nấu chín và đang bị kẻ khác ăn sạch.

Nếu như họ biết thì đoán chừng sẽ chết bất đắc kỳ tử bởi vì thổ thuyết và kinh hãi quá độ.

"Con Long tước này, ta cảm thấy nướng sẽ ngon hơn là cho vào nồi á." Thạch Hạo lẩm nhẩm, sau đó cắt lấy một chiếc cánh và chiếc đùi của Long tước mang đi nướng.

Những người còn lại thì đều tập trung chuyên môn của mình.

Còn Thạch Hạo thì lấy mỗi thứ một ít bỏ vào trong đỉnh rồi ăn ngấu nghiếng, sau đó mới nằm dài trên đất đầy vẻ hài lòng.

Tiếp đó, hắn phóng ra một ngọn lửa đốt sạch toàn bộ xương cùng lông chim, còn huyết nhục thì cất để chờ tới con đường đá kia ăn sau.

Đương nhiên, Nguyên thủy chân vũ của Long tước và Tử Kim hộc đều không hề tổn hại gì nên đã được hắn bỏ vào trong túi càn khôn, sau này khi nào cần thì lấy ra luyện quạt Ngũ Cầm.

Lúc hắn ở hạ giới thì từng thu thập được năm loại lông thần và đã luyện thành, thế nhưng lại bị giới hạn bởi chất liệu, phần lớn là lông chim cấp Tôn giả, chỉ có hai cọng lông thần nhưng cũng tế thành được pháp khí Chân Thần với uy lực vô cùng lớn.

Hơn nữa điểm kỳ lạ nhất là, không cần khống chế pháp lực mà chỉ cần vung nhẹ quạt Ngũ Cầm thì đã có thể phát ra thần uy cực lớn, bởi vì bên trong nó đã tự tạo thành một thế giới nhỏ, vẽ ra thiên địa và rút lấy thần hoa.

Quạt Ngũ Cầm không hổ là một trong những pháp khí mạnh nhất thượng cổ, đáng giá để tế luyện lại lần nữa.

Vì thế, một khi Thạch Hạo cảm thấy cọng lông thần nào thích hợp thì sẽ thu lấy để dùng cho lúc cần thiết, nếu như có một ngày chiến đấu tới lực khô sức cạn, khả năng đây chính là đòn sát thủ cứu mạng.

"Đây chính là Bát Trân Kỳ."

Lam Nhất Trần lấy ra một hộp đá, sau khi mở ra thì ánh tím lấp lánh, bên trong có một cây thực vật dài hơn một thước tựa như là một con kỳ lân tím, cho nên đây cũng chính là nguyên do mới có cái tên này.

"Thực vật?!" Thạch Hạo kinh ngạc.

Hắn cho rằng Bát Trân Thái cổ đều là chim bay cá nhảy, không nghĩ rằng xếp hạng đầu lại là một cây thực vật.

"Thứ này tuy là thực vật thế nhưng chẳng hề khác vị thịt là mấy." Lam Nhất Trần nói.

Cây thực vật này có phiến lá rất đặc biệt, tựa như là sừng kỳ lân, lấp lánh ánh sáng, thứ này chỉ có đúng hai chiếc lá phân tách sinh trưởng. Rễ cây thì có hình kỳ lân, hình dáng kỳ dị, một khi tiếp xúc với mặt đất thì có thể độn thẳng vào nơi sâu dưới tầng đất, rất khó bắt giữ.

Một lần Lam Nhất Trần tiến vào trong Kim Loại sơn để bế quan tu hành, khi tiến nhầm vào trong lòng đất thì vừa hay lại trông thấy thứ này cho nên đã bắt lấy, nếu không bình thường đừng nói là ngắt, dù là nhìn cũng không thấy.

"Thơm ghê á!" Thạch Hạo than thở.

Mùi thơm của cây thực vật này cũng không phải rất nồng mà chỉ là thoang thoảng nhưng lại khiến lòng người không linh, nhanh chóng bình tĩnh bản thân, là một thần vật đối với người tu đạo.

"Chẳng trách có thể giúp cho thánh dược, thần dược tăng dược hiệu lên mấy lần, đây tuyệt không phải là vật phàm."

Thạch Hạo cũng không khách sáo cất Bát Trân Kỳ đi, tất cả đều là vì vượt cửa ải, hắn muốn xây dựng một cây cầu ở cuối con ngõ cụt hòng vượt qua rãnh trời, mở ra một con đường vô thượng, vượt qua tiên hiền.

Còn những thánh dược mà Lam Nhất Trần và Lạc Đạo hái được thì Thạch Hạo đều không lấy, để lại cho bọn dùng khi tu luyện.

Ngoài ra, hắn còn lấy Vân Văn đạo đồng đưa cho Lam Nhất Trần và Lạc Đạo, đây đều là thần liệu cướp được ở Tiên điện, có thể rèn đúc được pháp khí chí cường.

Quang Minh thành, Tiên điện bị cướp sạch sẽ, việc này tuyệt đối là đại sự, tuy rằng bọn họ cố gắng ẩn giấu thế nhưng vẫn có người biết được, từng có cường giả xông vào đây.

Tuy rằng không biết tổn thất ra sao thế nhưng mọi người đều rõ, đã xảy ra vấn đề lớn.

Rất nhanh, một vài thế lực lớn đã nhận được tin tức rằng, đã có người ngông cuồng xông vào Ngân Ma sơn hòng cứu viện Lam Nhất Trần, hiện giờ đang bị vây ở trong trận.

"Đi, tới trợ giúp, xem thử đã xảy ra chuyện gì, còn có người mạnh mẽ như thế nữa à?" Rất nhiều người không tin chuyện này, trừ phi là cường giả Thần Hỏa mạnh mất đương đại ra tay nếu không tuyệt đối sẽ không cách nào đối đầu được với nhiều sơ đại như thế.

Nhưng mà, lúc đám người này chạy tới thì người đã đi mà nhà lại trống, bên trong Ngân Ma sơn trừ một hương thơm của vị thịt ra thì không còn lại thứ gì, đã bị Thạch Hạo một ngọn lửa đốt trụi.

"Đi nơi nào? Nhất định Lam Nhất Trần đã thoát vây và tám đại cường giả đã đuổi theo, mau mau lùng bắt!"

"Đúng là rác rưởi, tuy các ngươi canh ở bên ngoài nhưng một chút quan tâm ở bên trong cũng không có hả?"

Đám người chạy tới đây tức giận khiến tất cả cường giả ở Ngân Ma sơn này cứng họng, bởi vì trận pháp quá mạnh, bọn họ cơ bản không thể vào được.

Ngoại giới, biên giới khu không người.

Rất nhiều người đều thở dài, bởi vì Thạch Hạo đã rời đi, và đám người tới kia không có chạm mặt với hắn, việc này khiến cho người ngoại giới như trút được gánh nặng.

Sau khi bình tâm lại thì mọi người phát hiện, không biết từ khi nào bọn họ lại hoang mang sợ hãi lo lắng cho đệ tử trong môn phái mình sẽ gặp tên này, sợ sẽ bước vào con đường chết.

"Thật là... không tưởng tượng được, một thiếu niên của hạ giới lại khiến chúng ta nảy sinh vẻ sợ hãi khi hậu bối của mình đụng phải kẻ này, quá đáng thương!" Có Thiên Thần than thở, vô cùng bất đắc dĩ.

Trên thực tế, tới lúc này thì ngoại trừ các đạo thống như Kiếm cốc, Long cung, Thần miếu, trong môn phái bọn họ đều có quái thai cổ đại, những môn phái khác ai không sợ Hoang chứ?

Trừ những môn phái này thì còn có vài người không sợ như truyền nhân Tiên điện, Hắc Ám thần tử, truyền nhân Đại Phần thiên công.

"Hỏng rồi, hắn đang đi về phía Quang Minh thành!"

Ngoại giới, nhiều người biến sắc phát hiện Thạch Hạo dẫn theo mấy người kia chạy về phía Quang Minh thành.

Hiện giờ có rất nhiều người đâm ra sợ hãi hắn, bởi vì kẻ này không hề theo khuôn phép, không thể hiện theo lẽ thường, những quy củ mà các thế lực lớn định ra không hề có tác dụng với hắn.

Bây giờ, đám Hắc Ám thần tử, Lục Quang vương, Cô Kiếm Vân, Cổ thánh tử cũng chưa hề xuất quan, ai có thể chống lại, hắn tuyệt đối vô địch!

Nếu như hắn quét ngang một đường, tàn sát Quang Minh thành thì... không cách nào tưởng tượng được!

Ngoại giới, một đám người phát cuống, lo lắng cho đệ tử môn đồ của mình, trong lòng khó mà giữ được vẻ bình tĩnh, đặc biệt là những trưởng bối có quan hệ với đám người bên trong thì sợ hãi lộ ngay trên mặt.

Chuyện này vượt quá tưởng tượng của người khác, từ sau khi Tiên cổ mở ra thì trước nay chưa hề có một người nào lại có thể khiến sắc mặt của bọn họ trở nên xám xịt, trong lòng nhảy rộn lo lắng như vậy.

Quang Minh thành, hào quang vàng nhạt phát sáng, cốt văn lấp léo như một tòa thành hoàng kim khổng lồ.

"Ồ, đó không phải là Lạc Đạo hay sao, sao hắn lại quay lại, lại dám tiến vào Quang Minh thành à!" Có người nhận ra Lạc Đạo nên kinh ngạc.

"Lam Nhất Trần, hắn cũng quay về, đã thoát vây rồi à, những thế lực kia không bắt được hắn hay là hắn tự mình tới để dâng lên Bát Trân Kỳ?"

Trên đường có rất nhiều người lộ vẻ quái dị, việc này đều ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng mà, không một ai dám động thủ, bởi vì bọn họ đều là sơ đại, thay vào đó những người này nhanh chóng rời đi để truyền tin cho Thần miếu, Tiên điện, Hắc Ám thần cung.

Rất nhanh, ai cũng đều phát hiện được, mấy người này đang xông thẳng tới của của Hắc Ám thần cung.

"Kẻ nào, dừng lại!"

"Là ngươi, sao lại tới đây?" Có người nhận ra Thạch Hạo nên lộ vẽ biến sắc, vô cùng kiêng kỵ.

"Ngươi... muốn gì?" Trong lòng Minh tộc hồi hộp, trước đây không lâu kẻ này từng bước vào đại trận của bọn họ, kết quả hắn đã quét sạch toàn bộ cường giả, khi bọn họ chạy tới thì chỉ thấy những bộ thi thể mà thôi.

"Ăn cướp." Thạch Hạo lười biếng nói.

"Ngươi..." Người Minh tộc vừa sợ vừa giận, có người tới tận cửa bắt nạt như thế này.

Trên đường đi, tất cả mọi người đang vây quanh đều trợn tròn mắt, câu nói này... có thể thốt ra thành lời? Ăn cướp Hắc Ám thần cung.

"Hỏng rồi, cao thủ của Quang Minh thành vừa nãy đã đi tới Ngân Ma sơn cả, đây chính là kế điệu hổ ly sơn, bọn họ thừa lúc này tới để cướp." Có người suy đoán.

Thạch Hạo không thèm để ý, hôm nay hắn tới là muốn quét sạch toàn bộ, càn quét bảo khố của tất cả những thế lực lớn.

"Dám cướp Bát Trân Kỳ của ta, hiện giờ thu chút lợi nhuận rồi."

Thạch Hạo không nói hai lời, một tát vung tới, cánh cửa cùng với cái sân to lớn của Hắc Án thần cung đều bị bình định, sau đó đám người nhanh chân tiến vào.

"Ngươi dám!" Có người ngăn cản.

Lam Nhất Trần và Lạc Đạo lập tức r a tuy, bọn họ là cao thủ cấp sơ đại nên dễ dàng đối phó những người này.

"Ầm!"

Chiếc của màu đen lớn của bảo khố bị Thạch Hạo đật nát, đám người đi sau xem cuộc vui đều líu lưỡi, thứ này được đúc từ thần liệu, dù là sơ đại cũng khó mà phá hủy được.

"Quá nghèo, chỉ có vài cây thành dược thôi à, tên khốn Hắc Ám thần tử kia quá bủn xỉn, ngày thường tu hành như thế nào đây?" Thạch Hạo không vừa lòng.

Một đám người Minh tộc tức tới sôi máu thế nhưng không hề dám biểu hiện gì.

"Có phải đều bị ngươi giấu hết rồi phải không, không cần nói tới thần dược, dù là bán thần quả cũng không luôn." Thạch Hạo quát lớn.

Đám người của Minh tộc cứng họng, thần dược thì có mấy người gặp qua và hái được vài cây? Còn bán thần quả thì chỉ có gặp chứ không thể cầu.

"Thật ra có bán thần quả thế nhưng tháng trước đã bị lấy đi rồi, những thánh dược này chỉ mới thu được gần đây mà thôi." Có người dùng vẻ mặt đưa đám giải thích.

"Nói, Hắc Ám thần tử bế quan ở nơi nào?" Thạch Hạo quát hỏi, muốn xông thẳng vào sào huyệt của tên này.

"Không biết, mỗi lần tới lấy thì do chính thần tử tới sau đó là rời đi, không một ai biết hắn bế quan ở nơi nào." Người của Minh tộc cúi đầu đáp.

"Đi, tới nhà tiếp theo." Thạch Hạo sau khi dùng Trùng đồng quan sát và tin chắc nơi này không còn sót thứ gì nữa thì mới đi tới thế lực lớn khác.

Rất nhanh, hắn lại cướp của một nhà khác, thu hoạch lần này cũng khá hơn nhiều Hắc Ám thần cung.

"Hỏng rồi, vừa nãy ta nghe được chút tin tức, nghe đồn Lục Quan vương Ninh Xuyên sẽ quay lại!" Sau khi cướp xong nhà thứ hai thì Lạc Đạo thì thầm bên tai Thạch Hạo.

Đây tuyệt đối là tin tức kinh người, Lục Quan vương vừa xuất hiện thì ai dám so tài, là vô địch thiên hạ.

"Đúng không á, trong tòa thành này hắn cũng có thế lực hả? Cứ đi tới nơi đó đi!" Thạch Hạo nói
Bình Luận (0)
Comment