Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 26

"Giết."

Phi Dương gầm thét vang vọng. Hắn điều khiển tôn pháp tướng của mình chủ động tiến lên, lao ra khỏi đống đất đá cầm theo cây tử phủ tiến về Võng Thủ đánh tới.

"Khai Địa" bạo kích: gây choáng.

Tên kia Võng Thủ thấy Phi Dương đi ra hắn cười mỉm. Đoản đao hắn lại nhấc lên, đánh về cây tử phủ.

"Vô hình long đao."

Tiếng long ngâm và đao khí bốc lên bao bọc đoản đao va chạm liên hồi vào cây tử phủ.

Ầm ầm.

Xoẹt.

Liên tục giằng co một hồi, đao khí của Võng Thủ bị chẻ làm đôi do lực phản chấn của cây tử phủ tạo ra.

Phanh!

Võng thủ bị đánh bật xuống thẳng đại địa, rung chuyển đất đai. Hiệu ứng choáng kích hoạt, Võng Thủ lảo đảo ra vài vòng.

Phi Dương không bỏ qua cơ hội, hắn nhảy vọt qua đại địa, cầm tử phủ lên cao đánh mạnh xuống phía Võng thủ.

Luồng man lực to lớn đè nặng xuống Võng Thủ. Tuy cảm nhận thấy nhưng hắn chỉ hốt hoảng chứ không tài nào tỉnh dậy được.

Rầm, răng rắc!

Thanh đao tạo từ nguyên lực bị đánh ta đi, cự phủ đánh thẳng hắn xuống đất "Ầm" để lại một cái hố nhỏ.

Phi Dương đang định đánh tiếp thì Võng nhất lại động. Chân pháp tướng của hắn từ hố đằng không mà lên đá mạnh vào bụng pháp tướng của Phi Dương.

Oanh!

Tôn pháp tướng của hắn lật tới bị đá bay ra hơn 100m đâm thẳng một nhà dân. Tại cái hố, pháp tướng của Võng Thủ nhảy ra ngoài. Cả người nứt vỡ toàn tập gần kính vỡ vậy.

"Aaaa."

"Ngươi chết đi cho ta."

Rống to như trâu lên, tay hắn hội tụ lại đoản đao vừa gãy, cả người lao đổ húc về nơi Phi Dương ngã xuống.

Phi Dương thấy Võng Thủ đã tới gần, nguyên lực trong cơ thể hắn điên cuồng phun trào. Nhấc ngang cây tử phủ lên đón đỡ.

Ầm ầm ầm!

Võng Thủ liên tục đánh xuống, Phi Dương liên tục đón đỡ liên tục. Những vết thương nhỏ do đao khí gây nên liên tục tổn thương lên trên người của hắn.

Keng!

Võng Thủ đánh một đao chọc ra sơ hở của Phi Dương. Mặt không đổi sắc, Phi Dương bật đà nhảy lên bảo đao của Võng Thủ đằng không mà lên.

Hắn làm như vậy rất đơn giản, nếu dùng bảo đao đối cứng với Võng Thủ là sẽ không thể gây được tổn thương nhiều cho tên này, nên Phi Dương vừa đánh vừa đỡ.

Hắn đã chính mình tạo ra sơ hở để lợi dụng đối phương. Không do dự, thân ảnh hắn thoắt biến đã trước mặt Võng Thủ. Một rìu chi uy mà đập xuống.

Võng Thủ cũng không ngu, hắn rút lại đoản đao đẩy vào cái tử phủ của Phi Dương. "Ầm" Phi Dương tăng gấp hai tốc độ lên bỏ xuống, hiển nhiên đa của Võng Thủ đã không rút về kịp.

Phanh! Răng rắc.

Cây tử phủ đập mạnh xuống ngực pháp tướng Võng Thủ, tiếng kêu thanh thúy vang lên. Trước ngực hắn bị đục một lỗ lộ ra Võng Thủ đang ngồi.

Bất ngờ lúc này, Võg Thủ chân thân cầm lấy đoản đao( không phải đao của pháp tướng) bên hông của mình chém về Phi Dương.

Phi Dương cười gằn một tiếng. Hắn lấy luôn pháp tướng thân thể ra đỡ đoản đao thường đểu ấy. Tay trái của hắn thì đã bộc lộ ngọn lửa xanh rực rỡ lên. 1500 tia nguyên lực lập tức được bao phủ vào tay pháp tướng.

"Song Đấu cực quyền" - bạo kích (1,2+1,2=2,4) x2,4 sát thương.

Một quyền như chi uy giáng xuống. Từ quyền chưởng này, Võng Thủ khuôn mặt sợ hãi, một bộ không dám tin thần thái rồi bị ngọn lửa bao phủ.

Ầm!

Một vụ lớn lập tức xuất hiện trải dài 1km, Võng Thủ bị đánh bay ra khỏi pháp tướng, cả cơ thể hắn bị đánh sâu vào lòng đất kèm tiếng hét thảm.

"Aaaaaaaaa."

Trong hố Võng Thủ cơ thể triệt để vỡ vụn, đau đớn không thể tả "Khục khục khục khục, muốn chém muốn ghét cứ đến đi."

Phi Dương cười khoái:"Hảo, vậy để ta tiễn ngươi lên đường. Phi Dương điều khiển tôn pháp tướng của mình nhấc đôi chân lên cho một đạp xuống.

Ầm.

"À..."

Tiếng hét thảm vang lên lần nữa, Võng Thủ bị đánh thẳng tắp hãm sau vào đại địa rồi im bặt.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tướng hậu kỳ, kinh nghiệm thu được 70,000 điểm."

Pháp tướng tan biến mà đi, Phi Dương nhìn thẳng về phương xa đám mây đen sắp đổ bộ đến, hắn xoay người người một cái nhấc lên truyền âm: "Các ngươi ai còn sống hãy di chuyển tới Nam Phụng thành cách đây 10 ngày đường. Ta sẽ tới sau."

Câu nói vừa rơi xuống, Phi Dương điều động ẩn sát thuật, tốc độ tăng gấp đôi lao đi mục đích ra khỏi thành.

...

Chưa đầy hai phút đầy hồ đám mây đen đã tiếp cận đến Mê Dung thành. Nói làm đám mây thì không hẳn, bởi nó chính là một con tàu bay lớn, phía trên chở mấy trăm tên võ giả. Thình lình tất cả đều mặc y phục của thêu chữ Triệu, hiển nhiên là Triệu Gia Trang.

Đám võ giả nhìn xuống Mê Dung thành. Lập tức, có một tên trung niên nhảy lên mũi thuyền hét lớn chỉ thẳng về một phương: "Hắn vẫn chưa chạy xa, tăng số linh thạch lên vào lò đi, đuổi."

Kèm theo linh thạch được ném vào lò. Đuôi chiến tàu tỏa ra luồng sóng nhiệt cực lớn.

Vèo!

Chiến tàu bay đi đâm thẳng ra ngoài thành hướng về cánh rừng hướng Phi Dương chạy trốn mà đi.

...

Phi Dương lúc này đang chạy như chó chết. Vừa chạy vừa thở dốc, ngày hôm nay hắn đã hoạt động quá nhiều, quá ảnh hưởng tới sức khỏe. Bước chân hắn liên tục bước ra, mỗi một bước nhảy qua cả một vùng đại địa.

Chạy nhanh như vậy mà hắn lòng hắn nguy cơ vẫn báo động. Quay đầu lại, hắn nhìn một chiếc chiến thuyền bay mà lúc trước hắn không thấy dần hiển hiện. Tốc độ càng ngày càng nhanh dần dần bắt kịp hắn.

Lòng Phi Dương dường như muốn chửi mẹ, chạy xa như vậy rồi mà cũng đuổi được. Bọn này phải gọi là một con ngựa đau cả tàu nổi giận.

Để đề phòng, hắn mở chức năng dò xét lên soi về chiếc tàu ở xa.

"Dò xét thành công toàn bộ, địch nhân không vượt quá một đại cảnh giới, thống kê như sau: 3 tên Võ Tướng trung kì, 2 tên Võ Tướng hậu kỳ, 2 tên Võ Tướng đỉnh phong, 46 tên Võ Vương."

Xem xong, Phi Dương trong lòng thật sự chửi ầm lên, nhiều vậy thì còn đánh cái quái gì nữa. Một bên nghiền ép thì đúng hơn.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment