Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 70

Phi Dương nhìn đám Võ Tôn trước mắt, mỉm cười nhẹ nhàng, một chân hắn giẵm mạnh xuống đất.

Vèooooo

Tốc độ bạo phát cực hạn, Hư không ẩn sát khởi động mà ra, thoắt cái, hắn đã lao thẳng. Cây Tử Phủ trong hộp bắn lên tay hắn, một rìu chi uy liền đập đến.

Bọn Võ Tôn này cũng hốt hoảng, cả đám không muốn chết, thằng nào thằng đấy dứt khoát quay đầu bỏ chạy mà đi. Tuy nhiên, vẫn có mấy đứa không chạy kịp.

"Khai Địa".

Rầm!

"A", "A",...

Một rìu đập tới, hai tên trước tiên đón đầu ngọn gió liền bị Phi Dương đập chết, đánh sâu xuống đất, xương cốt vỡ vụn.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém

giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được 2,000,000 điểm."

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Trung Kỳ, kinh nghiệm thu được 2,000,000 điểm."

Nhìn về đám đang bỏ trốn tứ phía, Phi Dương cũng không rảnh nghĩ nhiều, hắn tốc độ bạo tăng theo sát một tên đang chạy. Tên này lòng liền than khổ, cả đám cùng chạy vậy mà hắn lại chọn mình, 1/9 tỉ lệ cũng quá đen đi.

Dù khổ đi chăng nữa thì số tên này đã chấm, Phi Dương tới đằng sau hắn, một quyền đánh ra. "Song Đấu Cực Quyền" cho một nhát, đầu tên này liền nổ tung, máu me, óc não chảy dàn giụa. Phi Dương bây giờ cũng lắc đầu thương tiếc: "Ngươi chắc oán lắm a, đen vậy thì kiếp sau chịu khó tích đức đi".

Dứt lời, Phi Dương thẳng tiến về hướng 5 tên Võ Tôn Hậu Kỳ đến. 5 tên này liền phun ra máu tươi, cố gượng đứng dậy. Bọn hắn thật cũng không ngờ đám kia sẽ dễ dàng thua mà chạy tan tác như vậy. Đây là ma môn cuồng chiến, sát ý sao.

Bất quá, không để bọn này có cơ hội, Phi Dương bay đến một thằng trước mặt, một rìu đập xuống.

"Khai Địa".

Rầm!

"A",..

Mấy tên này hiển nhiên đã tiêu tốn sức mạnh cho tế đàn, vì vậy trước mặt Phi Dương chỉ là yếu gà, một rìu liền thành thịt nát.

"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Hậu Kỳ, kinh nghiệm thu được 2,500,000 điểm."

Bốn tên còn lại bên cạch lúc này cũng cấp tốc mà chuồn rồi, không thằng nào còn ở lại. Nhưng là Phi Dương chọn từng thằng một đuổi theo chém giết, Võ Tôn Hậu Kỳ kinh nghiệm nhiều không thể bỏ qua.

Có Hư Không Ẩn Sát Thuật cảm nhận và tốc độ nơi tay, từng tên từng tên một liền bị Phi Dương bắt kịp, oanh sát lần lượt không còn một muống, tốn liền 20 phút mới giải quyết hết.

Xong xuôi công việc, hắn thở hắt một hơi, hắn ngồi xuống 10 phút hồi phục Thiên Lực.

Nói 10 phút nhanh nhưng đếm thì chậm, Phi Dương đã hồi phục xong. Hắn bắt đầu đứng lên bậc thang tiến tới tế đàn. Dừng lại tế đàn lỗ đen chỗ, hắn không do dự, một bước đi vào.

Mục đích của hắn thực rất đơn giản, đó là oanh sát nữ tử kia, tuyệt đối không thể tha thứ được.

....

Bên kia không gian, một con ma thú hình sói đang đi qua đi lại trên nền nhà, khuôn mặt nó dữ tợn cào cào mặt đất. Chắc con này thực chán trường đây mà, có thể bị nhốt quá lâu mà trở nên điên dại cũng nên.

Ầm ầm!

Một tiếng rung mạnh, một hố đen xuất hiện trước mặt con thú, chỉ phát này, con thú liền đã giật mình, vội vã nhảy ngược lại về sau ngay.

Trước mặt nó, một nam tử đạo mạo liền từ cái lỗ chui ra, thằng này là Phi Dương chứ là ai vô đây. Con thú thấy Phi Dương xuất hiện đột ngột, vội vàng gầm rú:

"Hú, hú, ngươi là ai, sao lại vào được đây".

Nghe thấy cái câu này, Phi Dương nhà ta không khỏi há hốc mồm, đây là yêu thú sao, biết nói chuyện. Phi Dương cũng cảm thán lên, mới gặp đã thấy gia hỏa này vừa mắt rồi, có nên tuyển em nó làm tọa kỵ không đây.

Nói thật, Phi Dương là người thật thà, nghĩ gì nói đấy, bỏ qua do dự, hắn nói: "Ê, mày, có muốn làm tọa kỵ của ta không. Bất quá, không đồng ý là chết nhé con". Vừa nói, Phi Dương vừa tỏa ra sát khí nồng đậm, mục đích hù dọa con này.

Con yêu thú này cũng đâu có phải ngáo đá đâu, ngửi được mùi sát khí cũng là có vốn liếng. Vội vàng chạy vòng quanh Phi Dương như 360° thể thao luyện tập. Sau rồi em nó dừng lại nhìn con người này nói:

"Chủ nhân, thật ngầu".

"Chủ nhân, thật uy vũ".

Phi Dương cười lớn: "Tốt một cái thức thời, tốt một trang hảo hán, biết tiến thối, được, từ nay ta liền là chủ nhân ngươi đi".

"Nhưng là, ta hỏi nhỏ nhẹ cái, đây là chỗ nào".

Kỳ thực bây giờ Phi Dương đang ở trong một cái hang với con sói này, hắn cũng không vội đi ra ngoài làm gì, xem xét tình huống mới là tốt trước.

Con này yêu thú nghĩ nghĩ một chút nói: "Chủ nhân a, ta cũng đã đi hết mẹ cái khu này rồi, đào đâu ra đường ra đâu, ngoài ra có duy nhất một lối đi, nhưng vào đó thì ta suýt chết mấy lần".

Phi Dương trầm ngâm chút, nếu là có một lối đi mà nói, đơn giản dễ dàng liền dùng vũ lực mà phá thôi, ca việc gì phải xoắn chứ, hắn nói:

"Được rồi, từ nay ta liền cho ngươi cái tên, đặt là Nguy Hiểm đi".

"Ngạnh...".

"Chủ nhân à, nhìn ta giống nguy hiểm lắm sao mà chơi cái tên như vậy, ít nhất cũng cái tên tuấn tú Kim Lang, Thánh Ma chứ".

Phi Dương không vui nói: "Hừ, tên vậy quá hợp lý, đi theo ta, ít nhất là ngươi cần 1 cái tên thật khiêu khích, mà cái này Nguy Hiểm chữ chính là hợp lý".

Không đợi con thú này kịp phản bác, Phi Dương bay thẳng lên lưng nó vỗ vỗ: "Nhanh nào, đưa ta đến lối đi đó".

Nguy Hiểm thần sắc kinh hãi nhìn hắn: "Chỗ đó, thực nguy hiểm lắm a".

"Không nhiều lời, đi không hay chết hả. Ta Phi Dương trai gái đều giết đủ ngại gì ngươi". Phi Dương vỗ càng mạnh hơn.

Nguy Hiểm do dự một lúc, cuối cùng nó lao thẳng ra ngoài, đi lên một cái phương hướng trong khu rừng bạt ngàn mà đi.

.....

Hồi lâu, một người một thú cuối cùng đã tới lối đi kia, một nhát dừng lại, Phi Dương Hư Không Ẩn Sát Thuật thi triển ra, bắt đầu rà soát cái tình hình diễn biến bên trong.

Theo cảm nhận chức năng báo về, Phi Dương một trăm cái đảm bảo đây là một cái mê cung, ma vật khắp nơi, bẫy rập đủ thứ, ngõ cụt cực nhiều. Nhưng là hắn nhìn thấy rồi nên việc gì phải sợ.

(Ma vật, một loại sinh vật hình thể giống người, đen kịt, tràn gập tử khí, có cơ thể nhưng không có mặt mũi).

Hơn nữa hắn đã tìm được nữ tử kia, có vẻ nàng sắp đi ra phạm vi cảm nhận của hắn mất rồi, đường đi gần như không trúng ngõ cụt, hắn cần nhanh chóng bắt lại ngay. Đập mạnh lên lưng Nguy Hiểm một cái, hắn nói: "Đi vào".

Nguy Hiểm run mình lên, nói không khỏi thầm than khổ, chạy vọt đi vào.

Vừa vào tới nơi, đón lấy hắn liền là một em ma vật bay ra, gầm gừ tiến tới oanh kích, vừa tiến lên nó vừa thét gào: "Kẻ xâm phạm, phải chết".

Oanh!

Một đánh trúng người Phi Dương, con ma vật cười gằn, nhưng là nhìn vào nắm quyền của mình thì mặt nó lại tràn ngập kinh hãi thần sắc.

Bởi vì, Phi Dương căn bản là không bị nổi một vết thương. Phi Dương khịt mũi coi thường, mẹ một con Võ Tướng cảnh mà đòi tổn thương ca, ảo tưởng sức mạnh.

P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment