Thế Giới Mà Tôi Từng Đối Địch

Chương 26

Không hoài niệm quá khứ, không sợ hãi tương lai

From: Sophia, 24 tuổi, thích nướng bánh ngọt kiểu Tây.

To: Tôi của mười năm sau:

Aiz, thật không ngờ đã 24 tuổi đầu rồi mà vẫn phải viết thư để nói chuyện với chính mình. Quãng thời gian trước tôi cứ liên tục gọi quốc tế sang Lục Lục, nói mình muốn chia tay với bạn trai. Lục Lục nói cô ấy khiếp đến mức nhảy dựng lên trên giường, hỏi tôi vì sao, có phải vì anh ấy ngoại tình không, còn nói sẽ đặt vé máy bay về ngay lập tức để đánh anh ấy một trận. Tôi dở khóc dở cười, bảo cô ấy không nên kích động. Chúng tôi vẫn chưa chia tay, chỉ là tôi đang nghiêm túc cân nhắc về vấn đề này. Tôi hỏi cô ấy trong mắt mọi người chúng tôi là thế nào? “Một đôi tình nhân điển hình, ân ái có thừa, trai tài gái sắc.” Cô ấy trả lời tôi như vậy, “Mình cứ nghĩ rằng hai người về nước rồi sẽ kết hôn ngay, còn chuẩn bị sẵn phong bì rồi đây này. Mình thấy hai người chính là kiểu vợ chồng điển hình sau khi ăn tối xong sẽ cùng đi ra quảng trường tản bộ ấy.” Thật sự không ngờ trong mắt người ngoài tôi lại là một người hạnh phúc như thế. Thấy tôi im lặng, Lục Lục thở dài nói: “Có phải hai người không có tình cảm với nhau không?”

Sau khi quay trở về công ty vào tuần trước, có một đồng nghiệp đang chuẩn bị kết hôn. Tất cả mọi người đều chúc mừng, sau đó ngay lập tức quay sang hỏi tôi: “À Sophia, cũng sắp đến chuyện vui của cậu đúng không?” Có thể tưởng tượng được không? Một tuần năm ngày ngắn ngủi nhưng tôi đã bị hỏi không dưới năm mười lần những vấn đề như “Khi nào cậu kết hôn với bạn trai”!

Tôi giận đến không chịu được, gọi điện thoại phàn nàn với Lục Lục, phát điên nói: “Bây giờ thế giới đã đồng bộ đến mức như vậy sao? Lúc về nhà ăn Tết bị người Trung Quốc giục, lúc đi làm lại bị người ngoại quốc thúc! Người ngoại quốc! Chẳng phải quan niệm hôn nhân ở nước ngoài rất tự do, xưa nay không hỏi đến chuyện riêng của người khác à!” 

Lục Lục nghe tôi phàn nàn xong mới nói: “Cậu bình tĩnh chút coi. Người ta chỉ có ý tốt muốn chúc phúc cho cậu, cậu phát rồ vậy cho ai nhìn, lại còn thăng cấp thành vấn đề quốc tế nữa chứ.” “Cậu phân tích bản thân thật kỹ lưỡng xem rốt cuộc vì sao lại mâu thuẫn vì vấn đề này?” Tôi trầm mặc thật lâu, sau đó không thể không thừa nhận: “Bởi vì mình không muốn kết hôn với anh ấy.” Lục Lục hỏi tôi: “Vậy tiếp tục phân tích bản thân cậu chút nữa đi, tại sao cậu không chia tay?” “Bởi vì hoàn cảnh gia đình anh ấy ưu việt, năng lực tốt, đối xử với mình cũng rất tốt, rất chiều chuộng mình, ở cùng anh ấy có thể đảm bảo nửa đời sau của mình không cần phải quá rầu rĩ về vật chất.” “Tại sao không muốn kết hôn với anh ta?” “Bởi vì anh ấy không bước vào trong tim mình được.”

Có một lần tôi đi một mình trên đường, tha hương nơi đất khách quê người, nhớ đến một quyển tiểu thuyết đã từng đọc, tên cụ thể là gì thì tôi không nhớ, chỉ nhớ cảnh nam nữ chính đứng nói chuyện phiếm trong rừng. Nữ chính đang nói về sự tiếc nuối của cô ấy nhưng nam chính lại tưởng lầm rằng cô đang nói về sự tốt đẹp trong cuộc sống.

Cả đời họ cũng không thật sự thấu hiểu được đối phương.

Sau đó tôi lại nghĩ đến người bạn trai đầu tiên của tôi, Y. Chúng tôi đã chia tay nhiều năm. Lúc ngồi cùng bàn ba năm cấp ba, cậu ấy là người có học thức uyên bác nhất mà tôi từng gặp, đến bây giờ cũng thế. Ba năm đó, mỗi một quyển sách tôi đọc, mỗi một bộ phim tôi xem, mỗi một bài nhạc tôi nghe đều là do cậu ấy đề cử.

Kể cả góc nhìn và con mắt đánh giá với con người và sự việc tôi cũng như một tờ giấy trắng, hấp thụ tất cả mọi thứ của cậu ấy. Cách lý giải và định nghĩa của cậu ấy với tình yêu và gia đình, dự tính của cậu ấy với tương lai, đã từng chút rót vào đầu tôi trong ba năm như hình với bóng kia.

Chúng tôi đã chia tay vào năm nhất đại học, vì phải yêu xa, và vì tình cảm của tôi với cậu ấy quá kịch liệt. Bất cứ chuyện gì đều là như thế, dùng sức quá nhiều thì cũng chỉ có thể mất đi.

Tôi đã mất đi Y năm mười tám tuổi ấy. Nhưng bây giờ, ở tuổi hai mươi tư, ảnh hưởng của cậu ấy đến tôi lại thể hiện rõ ràng. Mấy năm nay, tôi đã không còn tình yêu và cảm xúc mãnh liệt với cậu ấy, nếu quả thật còn lại gì cũng chỉ là cảm kích, cảm ơn cậu ấy đã dẫn tôi đi qua một vùng trời đất bao la bát ngát.

Tôi còn nhớ câu nói trong Chí Minh và Xuân Kiều“Em bị anh ảnh hưởng đến ngay cả mình bị ảnh hưởng cũng không phát hiện ra. Em chỉ muốn thoát khỏi anh, Trương Chí Minh, nhưng rồi lại phát hiện mình đã biến thành một Trương Chí Minh khác.”

Lúc chúng ta theo đuổi tình yêu, cuối cùng là đang đuổi theo cái gì?

Khao khát được người khác yêu thương hay khát vọng được người khác thấu hiểu? Càng trưởng thành càng cảm thấy trong lòng cô độc. Sự cô độc kia tựa như một mình nhìn lên ánh trăng trên bầu trời cách một tấm cửa sổ thật dày, trên cửa sổ phủ một lớp sương mù rất mỏng, làm cho ánh trăng nhìn thật mông lung. Bạn quay đầu, muốn chia sẻ cảnh đẹp này với một người nào đó nhưng lại phát hiện bên cạnh mình trống rỗng.

Giống như tôi và bạn trai tôi vậy, chúng tôi luôn có cái nhìn không giống nhau với mỗi một sự việc xảy ra. Lúc ban đầu tôi cảm thấy như thế rất mới lạ vì mình có thể nhìn đến nhiều mặt của vấn đề. Tuy nhiên, qua một thời gian dài, tôi lại cảm thấy bức bối vì không được hiểu thấu nên không cách nào thổ lộ được. Mỗi một lần dự định muốn tâm sự nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt mê man của anh ấy, tôi biết vậy là hết rồi.

Tôi muốn theo đuổi một tình yêu lãng mạn như hoa trong gương, trăng trong nước kia nhưng lại không có dũng khí, vừa luyến tiếc hạnh phúc trong tay, lại sợ hãi khi phải gánh chịu hậu quả của việc chia tay, cuộc sống vô cùng đau khổ.

Tôi ngày càng phát hiện trên thế giới này không có gì là vĩnh hằng. Nếu thật sự chia tay bạn trai, sau này gặp được người tiếp theo, qua một thời gian nữa cũng vẫn lại phải chia tay. 

Tôi hỏi Lục Lục: “Có phải phải là một người phụ nữ không có kiến thức, không thường lải nhải cằn nhằn, những loại người mà chúng ta xem thường kia mới có được hạnh phúc không?”

Lục Lục nói: “Cậu không phải là các cô ấy thì sao biết được các cô ấy có thật sự hạnh phúc hay không?”

Tôi tiếp tục hỏi: “Cuối cùng thế nào mới được tính là một người có trách nhiệm?”

Lục Lục nói: “Trước khi chịu trách nhiệm với bạn trai cậu, chịu trách nhiệm với người nhà cậu thì cậu phải chịu trách nhiệm với bản thân mình trước đã.”

Tôi viết lá thư này cho cậu chính là vì muốn nói với cậu rằng cuối cùng tôi vẫn quyết định chia tay anh ấy.

Có một cuộc sống hạnh phúc yên ổn lại không muốn, mắng tôi ngu ngốc cũng được, đáng đời cũng được, có thể tôi thật sự đã tự mình chuốc khổ. Những tôi vẫn muốn thử một chút xem có thật sự tồn tại một soulmate (một người tâm linh tương thông) trên thế giới này không. Nếu tôi không gặp được, nếu thất bại thì cũng không sao, ít ra tôi đã từng cố gắng.

Nếu mười năm sau cậu vẫn cô đơn chiếc bóng, còn bạn bè đều đã có gia đình hòa thuận, suốt ngày lo lắng phải gửi con đến trường tiểu học nào, nên học lớp nào thì xin đừng trách mình.

Giờ phút này, tôi nói hết tất cả những suy nghĩ trong lòng tôi cho cậu, kể cả nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và Lục Lục, kể cả sự cân nhắc lợi hại chính là vì sợ nếu có một ngày cậu hối hận, nhìn lại suy nghĩ của tôi ngày hôm nay có thể sẽ thoải mái hơn một chút.

Tôi không hy vọng cậu sẽ trở nên mềm yếu, thỏa hiệp qua năm tháng.

Mười năm sau cậu hãy viết một lá thư hồi âm cho mình đi, để xem xem chúng ta đều đã đạt được ước nguyện hay chưa.

LÁ THƯ THỨ HAI SÁU

Lời tác giả:

Đây là lá thư duy nhất không có lời hồi đáp trong suốt quyển truyện này. Những câu chuyện trong đây đều được cải biên từ những câu chuyện có thật, chuyện cũ trong lá thư này là từ người bạn thân nhất của tôi, năm nay 24 tuổi. Chúng tôi ai cũng không biết mười năm sau bản thân mình sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Có một người bạn từng nói với tôi rằng cô ấy rất sợ phải thay đổi tình cảnh hiện tại, cảm thấy mỗi một quyết định của mình đều có thể trở nên chí mạng.

Tôi không cho là như vậy. Tôi cảm thấy bạn như thế nào thì sẽ có một cuộc sống như thế. Thi đại học thất bại, chọn nguyện vọng, mối tình đầu, thất tình, ra nước ngoài học, thử việc… Những việc này khi bạn trải qua, hoặc ngay lúc đó sẽ cảm thấy như rất quan trọng nhưng một ngày nào đó sẽ bị chuyện quan trọng hơn thay thế.

Cho nên lúc này chúng ta quyết định một việc gì đó, chờ đến mười năm sau cũng không thể dùng việc đúng sai để phán đoán được. Có điều lúc còn trẻ nếu có thể dũng cảm hơn một chút thì dũng cảm thôi, bởi vì đa số những người trong chúng ta đều chỉ sẽ càng ngày càng trở nên nhu nhược, càng ngày càng yên phận. Thế giới này có rất nhiều nơi đẹp đẽ nhưng nếu bạn không nhìn thấy được thì có lẽ là vì bạn chưa đi đủ xa. Lá thư này có tên là Zero nhưng tôi lại dịch là “Bắt đầu lại từ đầu.” Lá thư cuối cùng trong truyện có sự viên mãn trong số mệnh. Từ giờ phút này, cứ để hết thảy bắt đầu lại từ đầu đi. 
Bình Luận (0)
Comment