Thế Giới Này - Ta Là Chủ

Chương 2


Ý của sư phụ là nội bộ Lý gia có gián điệp sao?
Lý Y Nhất mù mịt hỏi lại Côn Khanh Thành, y quả thật không hiểu dụng ý của sư phụ.
Côn Khanh Thành chậm rãi đáp lời:
- Phải mà cũng không phải.
Đột nhiên, Lý Y Nhất cảm thấy hơi chóng mặt, mắt bắt đầu tối lại, sau đó không còn hay biết gì cả.

Nhìn thấy cha mình gục xuống bàn, Lý Đằng Phong theo phản xạ bèn chạy đến nhưng được nửa đường anh ta đã ngã khụy xuống, tình cảnh không khác gì cha mình là mấy.
Côn Khanh Thành nhìn hai người đệ tử của mình đang bất tỉnh nhân sự, lão chỉ có thể day dứt thở dài.
- Khặc khặc khặc.

Côn lão, ông làm tốt lắm!
Cánh cửa thư phòng mở ra, một nam nhân khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi bước vào, thân hình lực lưỡng ẩn đằng sau bộ vest đen bóng, phía sau hắn là sáu tên vệ sĩ cực kì hung tợn.

Hắn lướt nhìn qua hai cha con Lý gia, một tia sát khí trong mắt b ắn ra như thể muốn giết họ ngay lập tức.
- Bái kiến tam gia.
Côn Khanh Thành đứng dậy, khom người chào tên nam nhân trước mặt trông rất cung kính, tuy nhiên ẩn chứa đằng sau ánh mắt của lão là một tia khác lạ khó nói thành lời.
Tên nam nhân mới đến là lão tam của Lý gia, Lý Y Tam, hắn đã sớm chuẩn mọi kế hoạch nhằm chiếm đoạt toàn bộ Lý gia.


Lý Y Tam mở đầu kế hoạch thâm độc của mình bằng cách đầu độc Lý Thiên Thường để cho ông ta hôn mê bất tỉnh, sau đó dùng toàn lực khống chế mọi thế lực bên trong và bên ngoài Lý gia, chướng ngại duy nhất còn lại là hai cha con Lý Y Nhất.
Lý Y Tam biết mối quan hệ giữa Côn Khanh Thành và Lý Y Nhất không tầm thường, có thể nói là như cha với con.

Cho nên Lý Y Tam tìm cách mua chuộc Côn Khanh Thành, hắn chỉ hơi bất ngờ là Côn Khanh Thành lại dễ bị nắm trong tay như vậy.
Một khi Lý Y Nhất rơi vào thế bí, nhất định y sẽ tìm đến sự trợ giúp của Côn Khanh Thành, khi đó Lý Y Nhất sẽ không mang theo vệ sĩ bên người vì y tin tưởng tuyệt đối vào Côn Khanh Thành.

Lý Y Tam chỉ việc bố trí thuộc hạ và chờ cá chui vào rọ.
- Hai ngươi giết chúng cho ta.
Lý Y Tam ra lệnh cho hai tên bên cạnh.
- Tam gia, ngài nói với tôi là chỉ giam giữ Y Nhất thôi, tại sao bây giờ lại ra tay sát hại.
Côn Khanh Thành đứng ra can ngăn, lão dường như đã biết ý định của Lý Y Tam nhưng vẫn giả vờ hỏi nhằm kéo dài thời gian cho mục đích gì đó.
- Lão nên tự biết thân phận của mình.
Lý Y Tam trầm giọng nói.
Lý Đằng Phong cảm thấy trong cơ thể mình lúc nóng, lúc lạnh, toàn thân đau nhức mà không thể kêu thành tiếng, trải qua một đoạn thời gian Lý Đằng Phong dần tỉnh lại, anh ta bắt đầu lờ mờ thấy một vài thân ảnh nam nhân đứng cách đó không xa.

Sau một hồi định thần, Lý Đằng Phong lòm còm ngồi dậy, tuy đã tỉnh nhưng đầu óc vẫn còn rất choáng váng, anh ta loạng choạng đứng lên nhìn về phía đám người trước mặt.
- Tiểu tử, ngươi quả là bất thường, trúng phải thuốc mê mạnh như vậy mà vẫn có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn.
Lý Y Tam nhíu mài lại, hắn rút con dao bản to tanh máu từ thắt lưng tiến về phía Lý Đằng Phong, hắn cười lạnh nói tiếp:
- Khặc khặc khặc.

Đáng lẽ ngươi chưa phải chết nhưng ngươi đã tỉnh lại không đúng lúc nên đành phải để mạng lại ngay bây giờ.
- Nghịch tử, ngươi còn không mau dừng tay lại.
Bỗng nhiên, một ông lão độ thất tuần đang bước tới, sau lưng lão có khoảng hơn mười người thanh niên khác đang đi cùng.
- Ông nội!
Lý Đằng Phong vui vẻ gọi to.

Người vừa mới đến là Lý Thiên Thường, gia chủ đời trước của Lý gia.

Mọi người nhìn thấy Lý Thiên Thường xuất hiện đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, người thì vui vẻ, kẻ thì buồn bực.

Duy nhất có Côn Khanh Thành là không có biểu hiện gì là bất ngờ, dường như điều đó là dĩ nhiên.
- Lão già, làm sao ông tỉnh lại được?
Lý Y Tam nhìn thấy Lý Thiên Thường giống như là thấy quỷ.

- Ngay từ đầu, ta đã nhìn ra được dã tâm của ngươi nên ta đã cùng Côn Khanh Thành tương kế tựu kế đưa ngươi vào cái bẫy này.
Lý Thiên Thường tức giận nói ra, ông ta ngừng một lát rồi ôn tồn nói tiếp:
- Con trai, hãy quay đầu lại đi trước khi mọi việc rơi vào đường cùng.
- Quay đầu sao, không bao giờ.

Nếu mọi chuyện đã đến nước này thì cùng chết đi.
Lý Y Tam ra lệnh cho thuộc hạ tấn công về phía Lý Đằng Phong và Lý Y Nhất.

Lý Thiên Thường dự định cho thuộc hạ lao vào giải giáp nhưng đột nhiên từ bên ngoài có vài chục tên nam nhân khác chạy đến, tay cầm vũ khí sắc bén tấn công vào phía sau đám người Lý Thiên Thường.
- Không được động vào lão già đó, để cho lão xem tường tận con cháu lão chết như thế nào!
Trong chốc lát hai phía lao vào đâm chém nhau, tiếng dao va chạm kêu lên sắc lạnh.
Keng, keng, keng!
Bên ngoài nhìn vào có thể nhận ra được sự chênh lệch giữa hai bên, người bên Lý Thiên Thường đang dần bị áp chế.
Xẹt, xẹt, xẹt!
Tiếng dao chém vào người phát ra đến rợn người, nền thư phòng nhanh chóng bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, từng người, từng người ngã xuống, người đã chết nằm im phăng phắc, người còn sống kêu la trong đau đớn.

Có kẻ đứt lìa một phần tứ chi, máu phun ra như suối.
Lý Đằng Phong rút cây dao quắm sắc bén từ thắt lưng ra, anh ta lao vào sáu tên nam nhân đang vung dao về phía mình.

Tên nam nhân đi đầu vụt dao ngang cổ Lý Đằng Phong.
Keng!
Lý Đằng Phong tức tốc đưa dao lên đỡ, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nghiêng người sang bên phải, lia dao xuống đâm vào bụng tên nam nhân đó.
Phập!

Tên nam nhân gục xuống chết ngay tức khắc, Lý Đằng Phong rút dao ra, trên dao dính một ít máu tươi đang rơi từng giọt xuống nền, năm tên còn lại thấy đồng bọn chết chỉ trong một chiêu, chúng không tự chủ được rùng mình một cái.

Đây là lần đầu chúng chứng kiến một thiếu niên giết một vệ sĩ được đào tạo bài bản nhanh đến như vậy, trông thấy tình huống lúc nãy mọi người ở trong thư phòng đã không còn xem thường Lý Đằng Phong nữa.
- Lũ vô dụng.
Lý Y Tam đạp một tên nam nhân đứng cạnh rồi tiến về phía Lý Đằng Phong đang đứng.

Trong tay Lý Y Tam là một con dao bản to, óng ánh, sát khí từ con dao phóng ra nồng nặc.
- Chú ba, đừng ép con phải ra tay.
Lý Đằng Phong cảm nhận được sát ý từ mắt Lý Y Tam, anh ta bèn thu người về thủ thế, sẵn sàng giao chiến đến người chết ta sống.
Vừa dứt lời, Lý Đằng Phong không chậm trễ bèn vun dao chém về bên trái đỡ được đòn đầu tiên từ Lý Y Tam.

Tuy nhiên sức lực của Lý Y Tam không phải ai cũng có thể sánh bằng, sau ngón đòn thứ nhất Lý Đằng Phong đã phải chịu ăn đau khổ, bàn tay phải của anh ta bắt đầu tê nhức đến nổi con dao trên tay cũng rơi xuống đất.
Mặc dù Côn Khanh Thành đang bị vây khốn ở phía bên này nhưng lão vẫn cố gắng thoát ra, chạy về phía Lý Đằng Phong.

Côn Khanh Thành nhễ nhại mồ hôi đứng đối diện với Lý Y Tam, lão thở gấp nói ra:
- Lý Y Tam, ngươi muốn lấy mạng Đằng Phong thì phải hỏi xem con dao này của ta có cho phép hay chưa.
Con dao trong tay Côn Khanh Thành chỉ thẳng vào mặt Lý Y Tam, tuy Côn Khanh Thành đã già nhưng lão vẫn đủ sức để sống chết một phen này, đến từng tuổi này lão đã không còn xem nặng chuyện sinh tử nữa..

Bình Luận (0)
Comment