Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 16


Đinh Hạo Thiên vừa chạy trên hành lang vừa mạnh bạo mở cửa từng lớp học ra nhìn một lượt bên trong, sau khi xác định không có gì khả nghi thì lại tiếp tục chạy đi, Quốc Anh đuổi theo sau Đinh Hạo Thiên đóng cửa từng lớp học lại cẩn thận rồi mới tiếp tục đi tiếp.
Quốc Anh cáu gắt: "Ma đuổi hay sao mà mày chạy nhanh vậy? Đợi tao với!"
Đinh Hạo Thiên không để tâm mà vẫn tiếp tục chạy đi trước, vì hiện tại hắn không thể để Quốc Anh nhìn thấy mặt của mình được.

Một chức năng khác của bản đồ được gọi là thấu thị, hệ thống sẽ tác động năng lực lên mắt của Hạo Thiên, mọi thứ trước mắt của hắn sẽ được hiển thị thêm thông tin chi tiết thứ mà hắn muốn biết hoặc muốn tìm, cho dù là những thứ có năng lực tàng hình hay ngăn cản nhận thức cũng sẽ bị phát hiện, chỉ là khi dùng thứ này thì đôi mắt của Đinh Hạo Thiên sẽ biến thành màu xanh lá cây cùng với một vài vòng tròn số liệu dưới năng lực của hệ thống, đây là điều kiện kích hoạt nên không ẩn đi, vậy nên bây giờ Hạo Thiên không thể để Quốc Anh nhìn thấy mặt của mình được.
Sau khi tìm kiếm hết các dãy phòng học của khu phía đông, Đinh Hạo Thiên tắt đi thấu thị và dừng lại trước nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Đôi mắt không quen dùng năng lực trở nên nhức mỏi, Đinh Hạo Thiên hơi khó chịu đưa tay lên dụi mắt của mình, chính hắn cũng không nhận ra dưới mắt của mình xuất hiện vài vết nứt màu xanh lá đang nhạt dần.

Vì từ lúc nhỏ chỉ sử dụng mỗi bản đồ nên các kỹ năng khác trong hệ thống Hạo Thiên chưa từng dùng tới mà chỉ nghiên cứu sơ qua, bây giờ cơ thể không thích ứng với năng lực của hệ thống sinh ra tác dụng phụ khiến đầu óc của Hạo Thiên hơi choáng váng.
Từ sau lưng, Quốc Anh mệt mỏi đi tới gần Đinh Hạo Thiên sau khi đóng cánh cửa cuối cùng lại, vừa đóng cửa lớp rồi lại gấp rút đuổi theo một người, việc này tiêu tốn nhiều thể lực hơn cậu tưởng.

Khi vừa kiểm tra kỹ càng ở phòng mỹ thuật, Đinh Hạo Thiên đột nhiên bỏ chạy làm cậu giật cả mình vội vàng đuổi theo sau vì cứ nghĩ hắn đã nhìn thấy ai đó, nhưng không, Đinh Hạo Thiên chỉ chạy đi mở cửa từng lớp học sau đó lại chạy đi mất, hại cậu phải đóng cửa từng phòng học rồi lại nhanh chân đuổi theo hắn ta, nếu không phải bây giờ sẽ rất nguy hiểm nếu tách nhau ra thì cậu đã để mặc hắn muốn chạy đâu thì chạy mà không thèm đuổi theo rồi.
Đinh Hạo Thiên nhìn nhà vệ sinh trước mặt, hắn trở về khu đông này là vì nghĩ có thể năm tên đột nhập kia sẽ đi tới phòng mỹ thuật để tìm kiếm cái máy ghi hình, nhưng Hạo Thiên tính sai rồi, ở đó không có ai cả vậy nên hắn mới chạy đi lòng vòng để lục soát từng phòng học, dưới năng lực thấu thị thì dù có ai trốn ở đâu cũng đều bị phát hiện, tiếc là chẳng có ai trốn ở đây.
Như nhớ tới nhà vệ sinh là nơi mà bọn chúng biến mất, Hạo Thiên suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi vào bên trong để kiểm tra.
Hạo Thiên đưa tay túm cổ áo của Quốc Anh, lạnh nhạt: "Vào đây với tao." Vì để Quốc Anh ở ngoài một mình thì rất nguy hiểm.
Quốc Anh giật bắn cả mình túm lấy cổ tay của hắn, ra sức kháng cự: "Mày làm gì? Buông tao ra! Tao không đi với mày đâu."
Hạo Thiên cưỡng ép lôi người kéo đi: "Câm mồm."
Quốc Anh dù ra sức thế nào cũng không thể kéo tay Hạo Thiên ra được, uất ức bị lôi vào trong nhà vệ sinh nam, tiếng hét thất thanh của cậu vang ra từ bên trong cũng với tiếng mắng mỏ của Hạo Thiên khiến hành lang vắng trở nên ầm ĩ.
"Á, cút cút cút, hai thằng con trai lôi kéo nhau vô nhà vệ sinh để làm cái gì? Mày đi chỗ khác, tránh xa tao ra!" Quốc Anh gào thét.
"Câm miệng, còn la nữa tao phế hai chân của mày." Hạo Thiên gằn giọng.
Sau một lúc tìm kiếm bên trong nhưng chẳng thấy gì, Quốc Anh ngay lập tức chạy ra bên ngoài ghét bỏ phủi phủi áo như vừa bị thứ gì đó dơ bẩn chạm phải, hận không thể ném cái áo mình đang mặc đi, còn Đinh Hạo Thiên thì từ từ bước ra ngoài, lờ đi hành động của Quốc Anh mà đưa tay nắm cổ áo của cậu lôi đi.
Quốc Anh tức giận đưa hai tay nắm chặt cánh tay của Đinh Hạo Thiên, cáu gắt: "Mày buông ra, tao tự đi được, hư áo của tao bây giờ!"
Đinh Hạo Thiên cũng nghe lời buông cổ áo cậu ra, nhìn Quốc Anh đứng chỉnh lại quần áo, hắn không đợi gì mà lại bỏ đi phía trước.


Đinh Hạo Thiên mở cửa sổ hệ thống ra, nhìn bản đồ bên trong trường học vẫn chỉ hiển thị tín hiệu của bốn mươi lăm dấu chấm tròn, còn năm tín hiệu còn lại vẫn không thấy gì.
Hắn lén nhìn ra sau lưng, Quốc Anh vì bị hắn lôi kéo nên đang giận dữ đi ở phía sau.

Vừa chạm mắt với hắn, cậu đã làm mặt quỷ tỏ ra không mấy thân thiện.
Đinh Hạo Thiên nhìn cậu một cái rồi lại lờ đi, tiếp tục nhìn bản đồ hiện ra trước mắt mình, trước giờ vẫn chưa dùng thử năng lực nên hắn định nhân cơ hội này dùng thử vài chức năng khác của hệ thống mà mình đang nắm giữ.
Hắn ấn vào dấu bánh răng bên trái, trên màn hình xuất hiện một cửa sổ khác với các lựa chọn khác nhau, trong đó có một lựa chọn là thấu thị mà hắn đã dùng ban nãy.

Đinh Hạo Thiên sau khi nghiên cứu kỹ về hệ thống, kết quả hệ thống năng lực này không khác game là bao, thậm chí có khi nó còn đa năng hơn.

Vậy nên nếu hắn không lầm thì chắc chắn có một lựa chọn nào đó giúp hắn tìm được tung tích của năm tín hiệu bị giấu kia.
Đinh Hạo Thiên lướt ngón tay trên màn hình, tiếp tục tìm kiếm.
Đi phía sau, Quốc Anh nhìn thấy Đinh Hạo Thiên quơ tay trong không khí nên làm ra vẻ mặt thương hại, cậu biết hắn điên rồi, nhưng không ngờ ngoài điên ra hắn còn bị bệnh thần kinh nữa.
Vì đang đi ở sau lưng nên Quốc Anh không thể nhìn thấy màn hình hệ thống, cũng không thấy thao tác sử dụng hệ thống của Hạo Thiên, cậu chỉ thấy được cánh tay đang di chuyển loạn xạ của Đinh Hạo Thiên trong không khí, chính Hạo Thiên cũng không ngờ tới mình sử dụng năng lực có chút lộ liễu, vẫn tiếp tục mò tìm trong hệ thống.
Sau một lúc tìm kiếm, Đinh Hạo Thiên cũng đã tìm ra cách để tín hiệu của những kẻ kia xuất hiện trên bản đồ, toàn bộ trường được hệ thống hiện thị dưới hình 3D, như một mô hình thu nhỏ đầy đủ chi tiết mọi ngóc ngách trong trường và các bức tường trở nên trong suốt dưới sự điều chỉnh của hệ thống.
Đinh Hạo Thiên thở dài, cuối cùng cũng tìm ra cách khiến mấy nhân tố cố ý ẩn mình đi kia xuất hiện trên bản đồ, ít nhất bây giờ hắn có thể biết được vị trí của bọn chúng thông qua hệ thống.
Tòa nhà bên trái, hành lang tầng ba xuất hiện hai dấu chấm tròn một xanh, một vàng tượng trưng cho hắn và Quốc Anh.

Vị trí của lớp bổ túc bị che khuất bởi một lớp học phía trước mặt nên hơi khó nhìn, Hạo Thiên đưa tay chạm nhẹ lên mô hình 3D trước mặt, ngôi trường thu nhỏ kia hơi phóng to lên ở vị trí mà hắn vừa chạm vào khiến hắn bất ngờ, ra là còn có thể làm như vậy.

Đinh Hạo Thiên dùng tay lướt phóng to vị trí lớp bổ túc như đang dùng điện thoại cảm ứng, ở lớp bổ túc có mười lăm chấm tròn, trong đó có một chấm tròn màu xanh của Đinh Phương Thanh, ba chấm tròn đỏ ở phòng hiệu trưởng và bốn chấm đỏ ở phòng giáo viên, còn lại năm chấm tròn khác đang di chuyển lòng vòng ở hành lang tầng hai tòa nhà khu đông.
Đinh Hạo Thiên thay đổi sắc mặc: "Tìm ra rồi."
Quốc Anh ngơ ngác ló đầu nhìn người đang đi trước mặt: "Tìm ra cái gì?"
Đinh Hạo Thiên nhanh chóng tắt bản đồ đi, rồi quay đầu nhìn Quốc Anh: "Tầng hai khu đông, chạy."
Vừa nói dứt tiếng thì Đinh Hạo Thiên đã chạy đi mất, bỏ lại Quốc Anh chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, luống cuống đuổi theo phía sau.
Cả hai chạy nhanh sang khu đông, vừa xuống tới tầng hai khu đông là Đinh Hạo Thiên đã bật thấu thị đề phòng nhìn xung quanh.


Bây giờ mới tìm thấy bóng dáng của năm người đột nhập kia, bọn chúng đang di chuyển trong lớp học cách cầu thang không xa.

Quốc Anh vừa chạy tới thì hắn lại chạy đi mất khiến Quốc Anh tức giận nhưng không thể làm gì, cậu chỉ đang làm theo những gì mà Đinh Hạo Thiên nói dù không được giải thích cái gì cả, tuy giận nhưng Quốc Anh vẫn cố gắng đuổi theo sau để hỗ trợ cho cái tên máu liều nhiều hơn máu não kia.
Quốc Anh nhìn người đang chạy ở trước mặt, mệt mỏi nhăn mày: "Nghĩ lại thì nên để anh Vương đi cùng thằng này mới đúng, để mình đi chung với Ngọc rồi anh Vương đi chung với thằng này, thế có hay hơn không? Tại sao lúc đó mình lại không nghĩ ra vậy chứ?"
Bên dưới cổng trường, Bích Đào đã an toàn chạy ra ngoài cổng trường và ngồi trong phòng bảo vệ run rẩy.

Các bác bảo vệ lo lắng nhìn nữ sinh trường mình ướt mưa đang run rẩy vì giá lạnh, họ nhanh chóng đưa cô vào bên trong phòng rồi lấy khăn lấy chăn trùm Bích Đào lại kín mít, vài người khác còn gấp gáp pha ít trà đường nóng đưa cho Bích Đào uống.

Vì đang lạnh run nên Bích Đào vừa cầm lấy cái ly trà nóng đã nhấp một ngụm, sau đó nhăn mày vì bị bỏng lưỡi.
Một bác bảo vệ hay được gọi là chú Tư có mối quan hệ rất thân thiết với học sinh trong trường vừa nhìn đã nhận ra Bích Đào là học sinh của trường, đứng bên cạnh thấy vậy nên lo lắng ra mặt: "Từ từ con, uống từ từ thôi con."
Một người khác thì hiếu kỳ bảo: "Sao mà giữa đêm mưa gió như này mà con lại ở trong trường? Con không phải học sính bổ túc đâu đúng không?"
Bích Đào cầm ly trà trong tay để sưởi ấm, sau đó quay sang nhìn mấy bác bảo vệ: "Bọn con phát hiện có mấy người đột nhập vào trường chưa biết rõ số lượng, hiện tại chỉ thấy sáu người nên con mới đội mưa ra đây để xin thêm cứu viện."
Chú Tư hoảng hốt: "Có người đột nhập vào trường? Dưới camera giám sát, dưới con mắt của mấy bảo vệ hả? Con có chắc chắn như vậy không?"
Bích Đào thổi thổi ly trà nóng trong tay, uống một ngụm rồi nói: "Dạ chắc, bây giờ thằng trời..

Đinh Hạo Thiên đang truy bắt ở trong trường cùng với Quốc Anh, riêng anh con và Ngọc đã đi báo cô hiệu trưởng rồi."
Chú Tư quay sang đồng nghiệp, nghiêm giọng: "Mau báo cho phòng bảo vệ bên các cổng khác." Rồi nhìn Bích Đào nói tiếp: "Chú biết rồi, còn có chuyện gì ở trong trường nữa không?"
Bích Đào gật đầu: "Thằng trời..

Đinh Hạo Thiên yêu cầu kiểm tra người bên ngoài cổng phía đông, nhất là hàng quán ăn uống hay nhóm người tụ tập ở gần đó."
Chú Tư gãi gãi đầu, chuyện có kẻ đột nhập vào trường không phải là chưa từng xảy ra, nhưng đó là lúc trường chưa bỏ số tiền lớn để thuê bảo vệ chuyên nghiệp như bọn họ, bây giờ đã có bọn họ canh cổng mà vẫn có kẻ có thể đột nhập vào trường thần không biết quỷ không hay như vậy, nếu nghĩ theo cách nhẹ nhàng thì chính là người giám sát camera sơ suất để bọn đột nhập đó lọt vào bên trong.

Tất cả camera trong trường được lắp đặt ở vị trí nào thì chỉ có bảo vệ và cô hiệu trưởng biết, để có thể bảo vệ các viên ngọc quý một cách an toàn nhất nên họ hạn chế số người biết, hơn nữa vị trí lắp đặt camera rất khó để nhìn thấy nên không thể nào người ngoài có thể né tránh hết các camera rồi đi vào trong trường mà không bị ai phát hiện như vậy.


Nếu nghĩ theo một hướng tiêu cực thì đó là có kẻ phản bội đi bán tin tức vị trí lắp đặt camera ra ngoài nằm trong nhóm bảo vệ, sau đó tiếp tay để cho kẻ đột nhập đi vào trường.
Chú Tư thở một hơi dài, sau đó nhìn trời mưa bên ngoài: "Mưa lớn như vậy làm gì có ai đó tụ tập bên ngoài cổng trường, con có chắc Hạo Thiên nó nói như vậy không?"
Bích Đào gật đầu.
Chú Tư đỡ trán, nhìn sang người ngồi ở bàn máy tính đang gọi điện thoại: "Kêu mỗi cổng cử hai người tiến vào trường, một người canh cầu thang còn một người đi lên hỗ trợ đám trẻ rà soát bên trong, báo lại người nào được cử đi còn người nào ở lại cho tôi, ba người còn lại ở các cổng canh chừng cho tốt, đừng để ai chạy ra ngoài.
Chú Tư gấp gáp mặc áo ngoài vừa nhìn Bích Đào bảo:" Bên con tổng cộng có bao nhiêu người? "
" Bảy người, có thêm em gái của thằng trời đánh kia với bạn em ấy, hai em ấy đang ở lớp bổ túc.

"
" Vậy là đội học sinh có mười hai người, còn đội bảo vệ tám người, như vậy chắc đủ rồi.

"
Bích Đào giật mình:" Mười hai? Nhóm điều tra chỉ có bảy người tụi con thôi mà chú.

"
Chú Tư lắc đầu:" Bậy, chú nghe phong phanh đâu đội bóng rổ của Quốc Anh với đội bóng đá bị phạt nên mới phải vào trường giờ này đúng không? Bảy đứa là phe bên đội của Quốc Anh, còn mấy đứa bên đội bóng đá nữa làm chi? "
Bích Đào ngơ ngác, đôi mắt mở to nhìn chú Tư đang giải thích cho mình, cô có chút bàng hoàng:" Đội bóng đá nào? Tụi nó có mấy người? "
" Năm người, nhóm tụi con vừa đi vào là mấy phút sau năm đứa tụi nó cũng đi vào theo, lúc đó chú đang canh cổng nên chú để ý hết.

"
Bích Đào khó hiểu nhìn chú Tư, mọi chuyện đang trở nên rối rắm khiến cô hoang mang nhìn xuống ly trà nóng của mình.

Đội bóng đá có năm người, và năm người đó đi vào trường sau nhóm bảy người của cô, đám người đột nhập bị phát hiện ở phòng tin học cũng có năm người, đây không thể nào là trùng hợp được.

Nhưng nếu đó thật sự là người của đội bóng đá thì vì sao đội bóng đá vừa nhìn thấy nhóm của cô mở cửa lớp học thì đã xông ra ngoài chạy trốn, rồi sau đó cả năm người đều biến mất trong nhà vệ sinh.

Bích Đào rối rắm, câu trả lời cứ như đang nằm ở trước mắt nhưng cô không tài nào với tới nó được, cứ như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cản cô đi đến câu trả lời đúng đắn đó, cô thiếu thông tin, một thông tin nào đó rất quan trọng mà chính cô cũng không biết được.
Bích Đào đặt ly trà xuống bàn, nhanh chóng bấm số gọi điện thoại cho Đinh Hạo Thiên, ít nhất nếu là hắn thì chắc sẽ có thể giải đáp được câu đố này.
Sau vài tiếng chuông, bên kia đã vang tiếng nói trầm thấp nặng nề của nam nhân.
" Nghe.


"
Bích Đào gấp gáp báo cáo:" Đội bóng đá có người tới trường điều tra giúp, tổng cộng có năm người.

"
"...!"
Thấy bên kia không trả lời, Bích Đào hạ giọng nói tiếp:" Chú Tư nói sau tụi khi tụi mình vào trường thì đội bóng đá cũng tới, có đúng năm người.

"
Ở tầng hai hành lang khu đông, Đinh Hạo Thiên đứng nghe điện thoại với vẻ mặt đáng sợ, đôi mắt hắn chằm chằm nhìn trước mặt như thú săn mồi đang điên tiết lên.

Trước mặt hắn là năm người mặc đồng phục đen tựa như của trường học Thiên Bẩm, cả đám đang run rẩy đứng bám vào nhau để tìm cảm giác an toàn.
Quốc Anh có chút hoảng sợ trước vẻ mặt hiện tại của Đinh Hạo Thiên, cậu chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của của hắn trước đây:" Thiên? "
Đinh Hạo Thiên siết chặt điện thoại, năm người trước mặt này hắn đã từng nhìn thấy mặt trước đây, trong cuộc đánh nhau của đội bóng rổ và bóng đá ở sau trường hắn đã từng gặp mặt bọn chúng.

Đồ trên người chúng là đồng phục của câu lạc bộ được mô phỏng theo đồng phục trường, Quân Vương, Bích Đào và Bảo Ngọc chưa từng thấy qua nên không thể nào nhận ra đó là học sinh trường mình thông qua đồng phục cả.
Nhưng nếu tính thêm năm người này lại thì vừa đúng năm mươi tín hiệu mà hệ thống thu được, nếu năm người bị nhóm của Quân Vương bắt gặp ở hành lang khu đông là người của trường học, vậy thì không liên quan gì đến kẻ đã lục tung phòng mỹ thuật lên, thế thì kẻ đã lục tung phòng mỹ thuật lên đang ở đâu.
Càng nghĩ, một cảm giác bất an càng ngày càng dâng cao ở trong lòng của Đinh Hạo Thiên, hắn trừng mắt nhìn đám người trước mắt rồi lại nhìn lên trần nhà, có một cảm giác sợ hãi đang từ từ xâm chiếm cơ thể của hắn, làm hắn bất an không thôi.
Từ lúc vào trường hắn chỉ kiểm tra tín hiệu thu được, hắn cũng chỉ vừa mới tìm ra cách để thấy những thứ đang tàng hình cách, nếu ngay từ đầu hắn chỉ dựa trên số liệu và đôi mắt trần thì có lẽ hắn đã bị kẻ kia đánh lừa rồi.
Phòng mỹ thuật vào lúc đó không phải là không có người, mà là người đó đang đứng trong phòng nhưng chính hắn và những người xung quanh không ai có thể nhìn thấy được, kẻ đó lẳng lặng đứng một góc để nhìn hắn lấy đồ rồi rời đi, sau đó len lén đi theo sau lưng bọn hắn cho tới khi tụ họp được với những người còn lại, vậy thì kẻ đó bây giờ đang trốn ở đâu, cảm giác lạnh lẽo khiến Đinh Hạo Thiên bắt đầu thở gấp.
Hắn trợn mắt nhìn trần nhà, như muốn nhìn xuyên qua mấy tầng ở bên trên, Đinh Hạo Thiên lưỡng lự, hắn mong giả thuyết này là sai:" Nhỏ khùng, hỏi bảo vệ lớp bổ túc và các giáo viên hôm nay có bao nhiêu người? "
Bên kia yên lặng một lúc, từng giây trôi qua ngỡ như dài cả thế kỷ.
" Chú tư nói hôm nay có năm giáo viên ở lại trường và mười một học sinh học bổ túc."
Đinh Hạo Thiên nghiến răng.

Mười một người, tính cả giáo viên là mười hai người, thêm Đinh Phương Thanh và bạn thì tổng cộng chỉ nên có mười bốn người, chỉ nên có mười bốn tín hiệu thu được thôi.
Nhớ tới những tín hiệu thu từ phòng học bổ túc lúc trước, Đinh Hạo Thiên hoảng sợ hít một hơi thật sâu.
Lớp bổ túc, dư ra một người..

Bình Luận (0)
Comment