Thế Giới Quanh Tôi Không Được Bình Thường

Chương 27


Tôi về nhà sau buổi học sáng mệt mỏi.
Thấy tôi về, mẹ đang buôn bán ở trước cửa quay sang hỏi: "Sao con về rồi? Không định ở lại trường hả con?"
Tôi mệt mỏi nằm dài trên sofa, lười biếng trả lời: "Không mẹ ơi, giờ ở trường loạn lắm."
Mẹ tôi tò mò hỏi: "Sao lại loạn?"
Tôi không trả lời.
Loạn rất loạn, bây giờ lớp tôi bị chia ra hai phe, một bên không tin lời giải thích của Lý Diễm An và Trần Minh mà nghĩ tôi là kẻ phản bội, bên còn lại tin tôi vô điều kiện, rồi hai phe xảy ra xung đột.

Hai lớp thỏ, rắn vì chuyện này mà sinh ra nghi ngờ lớp chồn đầu hàng lớp báo và thất hứa với bọn họ nên liên tục hẹn tôi ra để nói chuyện, nhất định phải cho họ một lời giải thích hợp lý thì họ mới chịu dừng.

Tôi thì đứng giữa những rắc rối không dám có động thái gì vì cái tên Cao Chí Kiệt kia đột nhiên để mắt tới mọi cử động và hành vi của tôi, lộ liễu đến mức tôi cứ tưởng cậu ta vào lớp học chỉ để theo dõi tôi thôi ấy chứ.
Tôi mím môi chán nản về cuộc đời, muốn kể cho mẹ nghe mọi chuyện để xin ý kiến.
Mẹ tôi, người thời trẻ từng nắm quyền một băng đảng khét tiếng gây chấn động thành phố lúc bấy giờ, với sự thông minh và sức mạnh của mình, mẹ đã làm nên tên tuổi của mình trong một đêm, lấy sức một người đánh năm mươi người, thành công đứng lên nắm quyền khi chỉ vừa tuổi đôi mươi.

Sau đó là thời gian mẹ cai quản một khu khiến ai ai cũng nể sợ.
Người như vậy, chắc chắn sẽ có thể giúp tôi trong tình huống này.

Nhưng mà nghĩ tới điều luật của trường, tôi chỉ có thể ngậm miệng tự mình tìm cách.
Chiều nay chắc tôi phải đem theo con Mực lên trường để cho nó cắn mông tên Cao Chí Kiệt mới được.
Mười hai giờ rưỡi trưa, tôi vào lớp trước ánh nhìn của mọi người.

Hiện tại tôi đang là tâm điểm chú ý của cả lớp, nhìn tôi cứ như là thần tượng đang được săn đón vậy.
Trần Minh và Gia Huy hôm nay không về nhà mà ở lại trường học, hai người đó vừa nhìn thấy tôi bước vào thì nhún vai tỏ ý mình đã cố gắng hết sức.
Tôi thở dài nhìn bọn họ với ánh mắt cam chịu, sau đó bước về chỗ ngồi.

Chỉ cách vài cái bàn nữa là tới chỗ ngồi, thì đột nhiên Cao Chí Kiệt đang nằm dưới ghế ngồi dậy khỏi ghế ló đầu lên nhìn tôi làm tôi sững người lại.
"Nhìn nhau thâm tình quá nhỉ?" Cậu ta chế giễu.
Tôi nghiến răng nhịn xuống mấy câu chửi thề sắp bay ra khỏi miệng, nhìn cậu ta với ánh mắt "trìu mến".
"Ngại ghê, liếc mắt đưa tình có tí mà bị cậu phát hiện rồi."
"Liếc mắt đưa tình một lúc hai người?"
"Đào hoa nó vậy, với cái nết của cậu chắc không hiểu gì về ba cái chuyện này đâu nhỉ."
Hai đứa nhìn nhau tóe cả lửa, thiếu điều nhào vô đấm nhau như mấy đứa tiểu học.
Tôi cảm thấy tiếc nuối vì hôm nay không thể mang theo Mực, con Mực từ sớm đã đi theo ba tôi giao hàng cho khách nên không có ở nhà, vì vậy bây giờ tôi không thể cho nó cắn mông tên Cao Chí Kiệt này được.
Tôi nhìn cậu ta, cảm giác ghét bỏ dâng lên tận mồm, thật sự không muốn đi về chỗ ngồi một chút nào cả nên tôi quay đầu bỏ đi ra ngoài.
Cao Chí Kiệt thấy tôi rời đi, cũng đứng dậy khỏi ghế mà bắt đầu bám theo sau.
Tôi cáu gắt quay đầu lại lườm cậu ta.
"Đi theo làm gì?"
"Tôi chỉ muốn đi đâu đó cho thư thả thôi, cô tự tin thái quá rồi đấy."
Cậu ta nhún vai.
Tôi mỉm cười giận dữ, sau đó quay lưng bỏ đi ra khỏi lớp.

Như tôi nghĩ, Cao Chí Kiệt lại lẽo đẽo đi theo phía sau tôi.
Tôi có cái đuôi rồi.
Dù đi đâu đi nữa thì tên Cao Chí Kiệt vẫn mặt dày lẽo đẽo đi theo sau lưng, dù phát bực nhưng tôi không dám làm gì.


Tên này hình như sau vài vụ việc đã từng xảy ra trong quá khứ thì đã đề cao cảnh giác hơn rồi, khi tôi đi tới nơi đông người thì cậu ta sẽ cách một khoảng rất xa, còn nếu tôi đi đến mê cung thì cậu ta lại bám dính sau lưng làm tôi không cắt đuôi cậu ta được.
Đi ra tới cổng trường, tôi nhìn thấy bóng dáng của Lý Diễm An đi tới.
Vừa trông thấy tôi, cô ấy đã nhanh chóng bước tới gần làm tôi giật cả mình.

Ngay lúc cô ấy đứng trước mặt tôi định nói gì đó thì Cao Chí Kiệt đã đưa tay kéo tôi ra phía sau lưng, chắn trước mặt của tôi rồi nhìn về phía Lý Diễm An.
Lý Diễm An cũng bất ngờ nhìn Cao Chí Kiệt, sau đó lịch sự nói: "Bạn có thể tránh sang một bên được không? Mình có chuyện với cô bạn ở đằng sau bạn."
Cao Chí Kiệt cười một tiếng lạnh nhạt, cho tay còn lại vào túi quần, giọng nói vừa ngạo vừa xấc đáp: "Không, tôi đang có chuyện với thứ này nên không thể đưa cho cô được, đi chỗ khác đi."
"Thứ này" đó, cái tên quỷ nhỏ này dám gọi tôi là "thứ này" đó! Nghe có tức không chứ!
Tôi giận dữ vùng vằng muốn hất tay cái tên Cao Chí Kiệt này đi, nhưng cậu ta lại như lúc sáng nắm chặt không buông, tôi tức giận đưa một chân lên đạp vào mông cậu ta, đạp một cái không đã thì đạp hai ba cái, vào đúng một chỗ, làm cho sau quần của cậu ta in rõ một dấu giày trắng bệch.
Tên Cao Chí Kiệt quay đầu lườm tôi như thể đang nói rằng tôi quậy đã đủ chưa, còn tôi hất cằm kiêu ngạo hướng mắt tới cậu ta sau khi nhìn vào thành tích của mình từ phía sau lưng.
Ừ, in hình cũng rõ ràng, sắc nét phết đấy.
Lý Diễm An dường như nhìn thấy dấu giày trên mông của Cao Chí Kiệt lúc cậu ta quay người nhìn tôi nên hơi mỉm cười, còn ra sức nhịn xuống để không trở nên quá vô ý, đúng là cô gái duyên dáng.
Sau khi tằng hắng một cái, Lý Diễm An tiến đến kéo lấy tay tôi: "Cách bạn đối xử với con gái thật sự rất thô lỗ, nhìn cách cô bạn ấy phản kháng thì có vẻ nhưng đang bị bạn ép buộc, vậy nên mình xin phép đưa cô ấy đi."
Nói xong, Lý Diễm An xông tới nắm lấy tay của tôi kéo đi làm tôi giật mình chưa kịp phản ứng lại.

Thế nhưng Cao Chí Kiệt không chịu nhường nhịn mà kéo cánh tay còn lại của tôi lại.
Lý Diễm An quay đầu nhìn, có chút khó xử khi thấy Cao Chí Kiệt không chịu buông tay tôi ra.
"Bạn buông cô ấy ra đi, bạn đang làm cô ấy đau đấy!"
"Không đời nào, tôi bắt được trước thì là của tôi."
"Cô ấy không phải đồ vật."

"Tôi đâu có nói cô ta là đồ vật."
Nói rồi cả hai không ai chịu buông tay ra, còn dùng sức kéo tôi về phía mình.
"Buông tay." Cao Chí Kiệt không vui gầm gừ.
"Không buông." Lý Diễm An kiên quyết đáp lại.
Tôi bất lực lên tiếng: "Tôi muốn nói chuyện với Diễm An.."
Còn chưa dứt câu, Cao Chí Kiệt trầm giọng chặn họng tôi lại: "Câm miệng đi."
Lý Diễm An nghe tôi nói thì càng ra sức kéo tôi đi: "Bạn ấy đã nói muốn nói chuyện với mình rồi, bạn mau buông tay ra đi."
Tôi bị hai người họ giằng xé ở giữa cố gắng rút hai cánh tay về nhưng không thể, nên nhanh chóng nhìn xung quanh tìm kiếm đồng minh nào đó có thể giúp đỡ.
Ngay lúc này Bùi Thị Mỹ An lái xe máy vừa vào tới cổng trường đã thấy tôi bị hai người lôi kéo trước cổng nên dừng xe lại, đôi mắt hóng hớt hướng về phía này.
"Gì vậy? Sao lại ở đây hết vậy?"
Tôi mừng rỡ quay sang nhìn Mỹ An: "An, cứu tôi."
Mỹ An gật đầu, khởi động xe: "Đợi tí nha gái, để tôi đi gửi xe cái đã."
"Khoan, kéo tôi theo với bà!"
Nói rồi thì lái xe rời đi, để lại tôi ngơ ngác nhìn theo sau.
Thấy Mỹ An rời đi, Lý Diễm An và Cao Chí Kiệt lại tiếp tục dùng sức lôi kéo tôi, không ai chịu buông tay ra trước cả..

Bình Luận (0)
Comment