Chờ Lục Cận Ngôn tắm rửa xong, thay một bộ đồ trong nhà sáng màu đi xuống, nhìn thấy đầu tiên chính là Thịnh Hoan đang khoanh chân ngồi trên sô pha.
Trong tay cầm một quả dưa hấu được cắt làm đôi, vừa xem TV vừa ăn đến ngon miệng.
Đầu lưỡi nhai nuốt, cuốn miếng dưa hấu đỏ hồng, sau đó má cũng theo đó mà chuyển động.
Hai chân thon dài trắng nõn gác lên nhau, chiếc áo không đủ dài cũng bị kéo lên theo, chồng chất ở gần thắt lưng.
Bởi vì tư thế ngồi, ẩn ẩn có thể thấy bên trong đùi phía dưới góc áo.
Nghe được tiếng động anh đi xuống lầu, Thịnh Hoan ngẩng đầu không mặn không nhạt mà liếc mắt nhìn anh, tùy ý nói: "Một nửa miếng dưa hấu tôi đặt ở trong tủ lạnh, muốn ăn thì tự mình đi lấy."
Lục Cận Ngôn nhấp môi không mở miệng, nhịn vài giây, hơi cau mày, dường như tới cùng không thể nhịn được nữa, ngữ khí có chút cứng ngắt: "Thịnh Hoan, cô có thể mặc quần vào không?"
"Mặc quần sao?" cô nhẹ giọng hỏi, sau đó nhìn anh, cong cong khóe môi: "Không thể, tôi có chút nóng, như thế này rất thoải mái."
Người đàn ông mới vừa tắm rửa xong, đã tháo mắt kính xuống, tóc đen thấm ướt, ngũ quan anh tuấn nhưng lạnh lùng.
Ánh mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc gì mà nhìn cô chằm chằm, ngữ khí có chút lạnh: "Cô thoải mái, nhưng bất tiện với tôi."
Thịnh Hoan đặt hai chân xuống đất, không chút để ý túm túm đầu tóc đang rối tung của mình, cuộn tròn mái tóc xoăn lại buông xuống ngực, giọng điệu có chút ngả ngớn: "Không hề bất tiện, để cho anh xem thì có cái gì không tiện chứ?"
Cô dừng một chút, giơ tay chống cằm, ngón tay khẽ nâng, nhẹ nhàng điểm điểm lên gương mặt chính mình, ra vẻ buồn rầu mà tự hỏi: "Thời điểm tôi ở nước Mỹ, nếu mà mặc thành như vầy đi ra ngoài, mắt của lũ đàn ông bọn họ đều nhìn thẳng đấy.
Vì sao đến lượt anh, lại trở nên bất tiện?"
Lục Cận Ngôn đi vào phòng bếp uống nước.
Cách một khoảng, cô dường như có thể nghe được tiếng nước lăn trong hầu kết.
Khi nghe được Thịnh Hoan nói, động tác trên tay Lục Cận Ngôn hơi dừng một chút, bỏ ly nước xuống, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn qua cô, lạnh băng như thể đang thực hiện một cuộc thí nghiệm.
Hơi thở cả người cũng âm lãnh vài phần, hàm dưới căng chặt, thanh âm thấp đến mức trở nên thô ráp, từng câu từng chữ như thốt từ sâu bên trong cổ họng truyền ra: "Cô mặc như vầy mà ra cửa?"
Biết rất rõ là không thể, nhưng nghe được Thịnh Hoan nói như vậy, anh vẫn không khống chế được mà hỏi ra miệng.
Thịnh Hoan nghiêng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng, cười cười: "Không thường xuyên, có đôi khi ra cửa xuống lầu lấy một ít đồ, thoải mái lại thuận tiện.
Anh cũng biết, bên kia rất cởi mở, nhập gia tùy tục mà."
"À," Lục Cận Ngôn cười lạnh một tiếng, ngay sau đó thốt ra hai chữ: "Tùy cô."
Ngữ khí cô nói chuyện quá mức tùy ý, như thể đã quá quen với đối xử mọi chuyện một cách thờ ơ.
Lục Cận Ngôn không nhìn lại Thịnh Hoan, tiện đà cầm lấy ly nước, không nhanh không chậm mà uống.
Sắc mặt anh vẫn luôn luôn vô cảm lãnh đạm.
Nhưng cũng làm người ta cảm thấy tâm tình anh cực độ khó chịu, thậm chí không khí cũng đều vô cớ mà lạnh vài phần.
Thịnh Hoan cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, tắt TV, đứng dậy rồi ngáp một cái.
Rõ ràng là động tác bất nhã, nhưng áp dụng cho gương mặt xinh đẹp kia lại không thể bắt bẻ.
Căn phòng trở nên yên ắng: "Tôi có chút mệt, đi lên ngủ trước đây, ngủ ngon."
Biết tính cách Lục Cận Ngôn, cô cũng không trông cậy vào việc anh sẽ trả lời cô, nói xong, bước tới cầu thang mà đi lên.
Dưới chiếc áo sơ mi trắng rộng của đàn ông, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, mỗi một bước đi, góc áo sẽ liền ẩn ẩn mà lay động theo.
Nhưng lại không phải toàn bộ, nửa ẩn nửa lộ, mới là câu người nhất.
Còn chưa đi đến chỗ ngoặt ở cầu thang, Thịnh Hoan liền nghe thấy thanh âm phía sau, rõ ràng lại lạnh nhạt: "Sao không trở về nhà cô ở đi?"
Thịnh Hoan xoay người, người đàn ông lạnh lùng đó vẫn đứng đấy uống nước, như thể đang thật sự rất khát.
Sắc mặt cô rất bình thản, thậm chí làm như thường tình mà nói: "Chúng ta đã đính hôn, nhiều năm không gặp, tự nhiên phải nên bồi dưỡng bồi dưỡng tình cảm thật tốt, không phải sao?"
Không bao lâu, tiếng bước chân đi lên lầu vang tới.
Môi mỏng Lục Cận Ngôn gợi lên một độ cong, không rõ ràng lắm, nhưng nó làm mọi người thấy rõ sự nhạo báng trên khuôn mặt anh.
Bồi dưỡng tình cảm, bốn chữ này nói ra thật rõ ràng, chắc chắn.
Phảng phất như chỉ cần muốn bồi dưỡng thì sẽ bồi dưỡng ra vậy.
Chỉ là loại bồi dưỡng này, anh sao có thể có tình cảm với Thịnh Hoan chứ.
Ở trong mắt Thịnh Hoan, anh không có hứng thú với cô, nhưng Lục Cận Ngôn biết rõ, cô không thèm quan tâm đến nó.
Thịnh Hoan luôn tự tin đối diện với mọi thứ, phảng phất hết thảy mọi thứ đều là vật trong tay cô, ngay cả anh, cũng không thể tránh khỏi.
------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trê[email protected]_yinandyang----
Lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Hoan, là tại bữa tiệc tối, đón học sinh mới của trường đại học.
Cô gái xinh đẹp, tinh tế, vui vẻ, sôi nổi đã nhận rất nhiều sự chú ý từ ngày đầu nhập học, chưa kể đến là sự xuất hiện tuyệt đẹp với một điệu nhảy cổ điển trong bữa tiệc chào đón người mới này.
Cô mặc một chiếc váy khiêu vũ màu xanh đậm, mái tóc dài gắn bó cùng góc váy, phảng phất như muốn quấn lấy nhau âu yếm.
Vòng eo chuyển động, thân thể mềm mại tới mức không thể tưởng tượng.
Cuối cùng kết thúc điệu múa, cô dành được một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt tình.
Nếu nói cô giữ một khuôn mặt xinh đẹp cùng lém lỉnh, thì khi nhảy vũ điệu cổ điển nhã nhặn đoan trang kia, đã làm rất nhiều người cảm thấy một vẻ đẹp tương phản mãnh liệt.
Rồi sau đó tới vòng cuối, cô trực tiếp làm cho người khác say mê với một vũ điệu samba nồng nàn.
Không khí liền được đẩy lên cao trào.
Sau đó, vào thời điểm buổi tiệc kết thúc, dưới ánh đèn lờ mờ ở hành lang, cô gái với vẻ mặt thẹn thùng đứng trước mặt anh nhẹ giọng thổ lộ.
Lục Cận Ngôn lắng nghe một cách thờ ơ, cả người cứ như không có ở đây, toàn bộ dây thần kinh, ý thức dường như đã bị kéo ra khỏi thân thể.
Lúc anh lơ đãng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cuối hành lang có người.
Cô lẳng lặng đứng ở góc, cũng không biết nhìn bao lâu, nghe được cái gì rồi.
Mái tóc được uốn cong tỉ mỉ, có lẽ là do đổi một bộ quần áo khác, khuôn mặt xinh đẹp kia lại làm cho người ta cảm giác muốn thân cận hơn một chút.
Đối diện với ánh mắt của anh, cô cũng không trốn tránh, ngược lại kéo môi, nhìn anh cười cười.
Nụ cười không có một chút chân thành, mang theo nhàn nhạt vài phần trào phúng.
Lục Cận Ngôn nhíu mày, có chút không thoải mái.
Cô gái muốn thổ lộ bởi vì Thịnh Hoan xuất hiện mà cắn môi, hai mắt trừng lớn, không thèm che dấu oán hận trong mắt.
Cách đó không xa, có thanh âm nam sinh truyền đến, "Hoan hoan, tối nay cậu rất đẹp,"
Đại khái là vừa đi đến gần, mới phát hiện Thịnh Hoan đột nhiên ngừng lại, thanh âm liền mang theo nghi hoặc, "Sao lại không đi nữa rồi?"
Ánh mắt Lục Cận Ngôn trở nên sâu lắng, hơi thở vô cớ mà lạnh thêm vài phần.
Sau đó nhìn thấy nam sinh kia đi đến đặt tay lên vai cô, dáng vẻ gần gũi, mỗi cử chỉ hành động đều toát lên sự thân mật: "Đi ăn khuya nhé, tớ mời khách."
"Không được, tớ có chút mệt" cô không chút dấu vết mà lui ra phía sau một bước, vừa vặn đánh rớt tay nam sinh kia.
Rồi sau đó đem ánh mắt nhìn về phía bọn họ, cười như không cười, "Xin lỗi đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục."
Thịnh Hoan nói chuyện nhẹ nhàng, ngay cả dáng vẻ cũng như vậy.
Nói xong liền xoay người rời đi mà không một chút quyến luyến kèm theo một chút hương vị trêu chọc
Nam sinh la lên, chạy theo hướng cô rời đi
Lục Cận Ngôn thật hy vọng Thịnh Hoan thật sự có thể vân đạm phong khinh như vẻ thường ngày của cô.
Chứ không phải từ nơi góc tối kia, ngay nơi cô rời đi, xuất hiện lần thứ hai, đi từng bước đến chỗ cậu
Khi đó, cậu vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra, sửa lại mắt kính bị rơi, bởi vì ánh sáng kém nên chỉ nhìn thấy được bóng người
Không phải rất rõ ràng, chính là ngửi được trong không khí một mùi hương như là hương thơm của hoa, theo khoang mũi, tràn ngập đến từng tế bào trong thân thể, dung nhập vào máu.
Thậm chí đến cả linh hồn sâu bên trong cũng không quên được hương vị này
Thịnh Hoan dừng lại bình tĩnh đứng trước mắt của Lục Cận Ngôn, hé ra khuôn mặt phóng đại được trang điểm tinh xảo ở trước mắt cậu, hoàn toàn không có đến gần cậu, chỉ là cách vừa đúng một khoảng.
Sau đó lấy ra son môi, đem ánh mắt của cậu làm gương mà vẽ loạn, cuối cùng khép môi dưới lại rồi cắn một cái.
Lục Cận Ngôn nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, vẫn không nhúc nhích, sau đó giương đôi môi đỏ mọng ướt át chậm rãi phóng dại trước mặt cậu
"Bạn học" hơi thở lướt như hoa lan, đơn giản mà cuồn cộn nổi lên trong không khí một đợt hơi nóng, Thịnh Hoan nâng vòng tay đặt lên cổ Lục Cận Ngôn, một đôi tay mềm mại như không có xương, gắt gao mà dán lên người cậu
"Tôi đối với cậu là nhất kiến chung tình đó"
Lục Cận Ngôn thủ sẵn tay cô, sau đó liền đem người kéo ra, con mắt đen kịt gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, cười lạnh "Thì có liên quan gì đến tôi đâu?"
Cô luôn miệng nói thích, nhưng câụ lại không thấy một chút cảm xúc gì từ tận sâu đáy mắt của cô.
Nếu có, cũng chỉ là sự cố chấp không chịu buông tha, ẩn ẩn tỏa sáng.
Bất ngờ không kịp đề phòng, môi Thịnh Hoan dán lên trên môi Lục Cận Ngôn, chậm rãi đè xuống cọ xát.
Rất nhẹ nhưng cậu vẫn cảm nhận được xúc cảm mềm mại, giống như hương thanh chocolate, nồng đậm mùi vị ngọt ngào.
Thịnh Hoan vẫn luôn làm theo suy nghĩ của chính mình chẳng sợ Lục Cận Ngôn có bất kì phản ứng gì.
Ở trên môi của cậu một lát, hơi hơi cười gian, dán đến khóe môi của cậu mà nói chuyện: "Tôi theo đuổi đàn ông, kiểu gì cũng phải đạt được"
Từ nhỏ đến lớn, thứ Thịnh Hoan cô muốn, cho dù đó là thứ gì, cũng đều phải đạt được.
Chưa từng có ngoại lệ.
Lục Cận Ngôn thoát khỏi hồi ức, nhẹ buông mí mắt.
Rõ ràng là hiểu rõ hết tất cả, nhưng Thịnh Hoan lại làm ra vẻ mặt vô tội, nói xong lại khiến cho người ta ngứa ngáy trong lòng mà không thể nào kháng cự nổi.
Kế cơ bản của dụ địch xâm nhập, chính là toàn thân cùng não phải cùng hoạt động.
Mở miệng hoa ngôn xảo ngữ (1), sợ là đến chính cô cũng không thể tin mình được.
Vậy làm sao có thể lừa gạt người khác?
Trong bóng đêm, khóe môi anh chậm rãi cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, ý lạnh tràn ngập đáy mắt.
(1): lời nói ba hoa, xảo trá
Hết chương 2.