Có lẽ vì trời đẹp lại còn vào cuối tuần nên trên đường có rất nhiều người qua lại. Cố Ninh theo chân Quý Cửu Trạch len lỏi qua những con phố đông đúc. Dù là chiều cao, ngoại hình hay khí chất, Quý Cửu Trạch đi giữa đám đông cứ như hạc giữa bầy gà, khiến không ít cô gái trẻ liếc mắt nhìn sang rồi thì thầm to nhỏ với bạn bè, cười khúc khích.
Cố Ninh mặc một chiếc áo phao dày cộp, trên cổ lại quàng thêm một chiếc khăn len to sụ, trông chẳng khác gì một con chim cánh cụt lông hồng. Đi bên cạnh Quý Cửu Trạch, khung cảnh trở nên có chút kỳ quặc nhưng cũng có phần đáng yêu.
“Đội trưởng, có nhiệm vụ gì sao?” Cố Ninh không kìm được mà hỏi.
Quý Cửu Trạch đáp: “Không có.”
Cố Ninh thắc mắc: “Vậy chúng ta đang đi đâu thế?”
Quý Cửu Trạch nói: “Tới rồi.”
…
Cố Ninh ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trước quảng trường có một tòa nhà vô cùng nổi bật với một tấm biển lớn đề chữ Băng Tuyết Kỳ Duyên. Từng đợt khí lạnh từ bên trong tòa nhà tràn ra.
Họ xếp hàng mua vé vào trong. Khi nhìn thấy vô số bức tượng băng trong suốt với những hình thù khác nhau, Cố Ninh không khỏi sững sờ.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới dời ánh mắt khỏi những tác phẩm điêu khắc tinh xảo, kinh ngạc nhìn về phía Quý Cửu Trạch. Cô không ngờ anh lại đưa mình đi xem triển lãm băng điêu khắc.
“Đội trưởng? Thật sự không có nhiệm vụ gì khác sao?” Cô xác nhận lại lần nữa.
Quý Cửu Trạch thản nhiên nói: “Không có. Nghe nói ở đây có triển lãm điêu khắc băng, nhân tiện không có việc gì nên đưa cô đến xem. Trước đây cô từng xem điêu khắc băng chưa?”
“Có rồi!” Cố Ninh gật đầu cười đáp: “Trên TV.”
Quý Cửu Trạch sững người trong giây lát, sau đó nhìn theo bóng lưng Cố Ninh đi vào trong với một nụ cười thoáng qua. Nhưng nụ cười ấy chỉ lướt qua trong chốc lát rồi lại trở về vẻ điềm tĩnh vốn có.
“Wow!” Cố Ninh ngẩng đầu nhìn tòa bảo tháp bằng băng cao gần một tầng lầu trước mặt, không khỏi trầm trồ. Không chỉ hình dạng, mà ngay cả từng chi tiết nhỏ cũng được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Đi tiếp vào bên trong, cô nhìn thấy cỗ xe bí ngô của Lọ Lem, con rồng năm móng sống động như thật, thậm chí còn có cả khu vui chơi và lâu đài nhỏ làm từ băng. Điều đặc biệt là từng bức điêu khắc đều được chế tác hoàn mỹ, đường nét mượt mà, hình dáng rõ ràng. Những khối băng trong suốt và tinh khiết càng làm cho khung cảnh thêm phần mãn nhãn. Không khí lạnh lẽo nhưng lại vô cùng sảng khoái khiến Cố Ninh cảm thấy toàn bộ sự mệt mỏi do những sự kiện gần đây mang lại đều tan biến, ngay cả đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn.
Hôm nay là cuối tuần nên có rất đông người đến xem điêu khắc băng. Mọi người chen chúc nhau, có gia đình dắt theo con cái, có cặp đôi tay trong tay, cũng có nhóm bạn đi cùng nhau, thậm chí có cả những người đến một mình, ai nấy đều trông rất thoải mái và vui vẻ.
Thỉnh thoảng, tiếng trầm trồ kinh ngạc của trẻ con và những cô gái trẻ vang lên. Cố Ninh chợt nghĩ, những cảnh tượng đời thường như thế này, trong thời kỳ mạt thế lại trở nên vô cùng quý giá. Dù cho lũ tang thi có biến mất chỉ sau một đêm, thì cả nền văn minh tinh thần lẫn vật chất cũng đã bị hủy diệt nghiêm trọng. Để khôi phục lại được đến mức như hiện tại, ít nhất cũng phải mất vài chục năm nữa.
Cố Ninh dựa vào lan can ngăn cách giữa đám đông và khu vực điêu khắc băng, lặng lẽ nhìn những chiếc đèn băng hình cầu bất quy tắc treo lơ lửng trên trần nhà, ánh mắt có chút thất thần.
Quý Cửu Trạch nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, dường như cô đang chăm chú ngắm nhìn những chiếc đèn băng trên không, nhưng ánh mắt lại chẳng hề tập trung, không biết đang nghĩ gì. Đôi mày hơi nhíu lại, tựa như có chút muộn phiền.
Từ xa, tiếng cười đùa và những tiếng hét phấn khích vọng lại. Quý Cửu Trạch hơi động lòng, sau đó quay sang hỏi: “Cô biết trượt băng không?”
Cố Ninh hoàn hồn, nghi hoặc nhìn anh.
Thì ra khu triển lãm điêu khắc băng được kết hợp với sân trượt băng. Phía trước là khu triển lãm, còn phía sau chính là sân băng.
“Tôi chỉ từng chơi patin bốn bánh thôi, chưa thử giày trượt băng bao giờ.” Cố Ninh vừa cúi xuống buộc dây giày trượt, vừa trả lời. Thậm chí, ngay cả patin bốn bánh cô cũng chưa học được đến nơi đến chốn.
Lúc này, Quý Cửu Trạch đã đi giày trượt băng xong và đứng dậy. Vốn đã cao, giờ mang thêm giày trượt băng lại càng cao hơn. Những cô gái trẻ đứng bên ngoài không ngừng len lén liếc nhìn về phía họ, đoán già đoán non về mối quan hệ giữa Cố Ninh và Quý Cửu Trạch.
Cố Ninh buộc chặt dây giày, chuẩn bị đứng dậy, thì một bàn tay chìa ra trước mặt cô.
Ánh mắt Cố Ninh hơi ngưng lại, rồi cô nắm lấy bàn tay ấy và đứng lên.
Lần đầu tiên đứng trên giày trượt băng, người thường rất khó giữ thăng bằng, nhưng Cố Ninh chỉ lắc lư một chút khi nắm tay Quý Cửu Trạch đứng dậy, rồi nhanh chóng ổn định được trên lưỡi trượt.
Phản ứng của Quý Cửu Trạch đối với khả năng giữ thăng bằng xuất sắc của Cố Ninh chỉ là hơi nhướng mày một chút.
Cố Ninh định buông tay Quý Cửu Trạch ra để bám vào lan can, nhưng lại không thể rút tay ra khỏi tay anh.
“Để tôi sẽ dẫn em.” Quý Cửu Trạch nói rồi nắm tay Cố Ninh, chậm rãi trượt về phía trước.
** tự nhiên từ đoạn này 2 anh chị mập mờ quá nên để xưng tôi/anh – em/tôi nhé~
Cố Ninh chưa kịp chuẩn bị, cơ thể bất ngờ ngả về sau, phát ra một tiếng kêu khẽ. Cô vội vàng nắm chặt cả hai tay Quý Cửu Trạch mới có thể đứng vững. Quý Cửu Trạch quay đầu nhìn cô, trong mắt đầy ý cười: “Cẩn thận đấy.”
Cố Ninh bị ánh mắt cười cợt của anh làm cho có chút lúng túng, dù có nhìn thấy tang thi, phản ứng đầu tiên của cô cũng là chém ngay lập tức. Nhưng thấy phản ứng vừa rồi của mình thực sự có chút mất mặt nên cô giả vờ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Trước đây em chưa từng trượt băng bao giờ.” Cũng là điều dễ hiểu thôi.
Quý Cửu Trạch dắt Cố Ninh chậm rãi trượt vào sân trượt chính. Sân rất rộng, trên mặt băng có hàng chục người đang trượt nhưng vẫn không thấy chật chội, không gian hoạt động rất lớn. Thỉnh thoảng, có những cặp đôi nam nữ nắm tay nhau lướt qua phía trước, mang theo từng cơn gió lạnh buốt. Cũng có không ít người không biết trượt, bám chặt vào lan can để di chuyển một cách khó khăn.
Trượt được khoảng mười mét, Cố Ninh cảm thấy mình đã có thể đứng vững nên mới buông tay khỏi cánh tay Quý Cửu Trạch, nhưng một tay vẫn được anh nhẹ nhàng nắm lấy, tiếp tục dẫn cô trượt về phía trước. Cô tập trung quan sát chuyển động đôi chân và sự thay đổi nhỏ của cơ thể Quý Cửu Trạch, đồng thời dần dần điều chỉnh động tác của chính mình. Từ khi có không gian, khả năng kiểm soát cơ thể của Cố Ninh đã đạt đến một mức độ cực cao, do đó, phản xạ và tốc độ của cô mới nhạy bén đến vậy. Kỹ năng giỏi nhất của cô lúc này có lẽ chính là học hỏi, hay còn có thể gọi là mô phỏng.
Sau khi được Quý Cửu Trạch dẫn trượt một vòng quanh sân, Cố Ninh nói: “Em nghĩ là mình có thể tự trượt được rồi.”
Kỷ Cửu Trạch ngạc nhiên nhìn cô, như thể muốn hỏi “Em chắc chứ?”
Cố Ninh mỉm cười: “Thử xem nào.”
Quý Cửu Trạch vừa buông tay, Cố Ninh liền dùng chân trái đạp mạnh về phía sau, cơ thể nhẹ nhàng lướt về phía trước. Ban đầu, cô còn kiểm soát tốc độ khá chậm, vì dù sao ngã thì không sao, nhưng mất mặt thì lớn chuyện. Sau khi trượt được hơn mười mét, cảm thấy đã hoàn toàn nắm bắt được kỹ thuật, Cố Ninh bắt đầu tăng tốc. Hai chân thay nhau trượt về phía trước, tốc độ ngày càng nhanh, gió lạnh tạt vào mặt mang đến cảm giác tê buốt nhưng lại cực kỳ sảng khoái.
Bỗng nhiên, một bóng người từ phía sau đuổi theo, bám sát không rời. Ban đầu, Cố Ninh còn tưởng là Quý Cửu Trạch, nhưng khi liếc mắt nhìn sang, cô phát hiện đó là một chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi mặc áo đỏ.
Thấy Cố Ninh quay đầu lại nhìn, chàng trai lập tức nở một nụ cười toe toét, vừa trượt vừa nói: “Cậu trượt khá lắm!”
Cố Ninh lịch sự mỉm cười đáp lại nhưng không có hứng trò chuyện, liền đạp mạnh chân một cái, tiếp tục tăng tốc.
Chàng trai khựng lại một chút, rồi nghĩ rằng Cố Ninh đang cố ý “khiêu chiến” với mình, bèn nhoẻn miệng cười rồi cũng tăng tốc đuổi theo.
Qua khóe mắt, Cố Ninh thấy cậu ta vẫn bám sát phía sau, hơn nữa rõ ràng là đang nhắm vào mình. Cô đột nhiên cảm thấy có chút thú vị, liền quay đầu lại cười nhẹ với chàng trai, sau đó tăng tốc một lần nữa!
Chàng trai bị nụ cười đó làm cho sững lại, rồi ngay sau đó bị tốc độ bứt phá của Cố Ninh làm cho kinh ngạc. Không ngờ cô còn có thể nhanh hơn nữa! Lòng hiếu thắng của tuổi trẻ bùng lên, cậu ta cũng vội vàng tăng tốc đuổi theo.
Chỉ là, tốc độ của Cố Ninh quá nhanh. Những người đứng bên hàng rào quan sát đều ngây người, chỉ thấy một cái bóng lướt qua vèo một cái, kèm theo một trận gió lạnh tạt vào mặt.
Chàng trai dù đã tăng tốc, nhưng khoảng cách giữa hai người không những không thu hẹp mà còn ngày càng xa. Nhìn thấy Cố Ninh đã quay về đến chỗ xuất phát, cậu ta mới dừng lại, để quán tính đưa mình trượt đến trước mặt cô, rồi gấp gáp dừng lại.
Thế nhưng, cậu ta không hề có chút thất vọng vì thua cuộc, ngược lại còn hưng phấn nhìn Cố Ninh nói: “Chà! Cậu giỏi thật đấy! Cậu đã học trượt băng bao lâu rồi?”
Cố Ninh liếc nhìn Quý Cửu Trạch một cái, rồi đáp: “Ừm… vừa mới học thôi.” Vừa nói ra câu này, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình như đang chém gió.
Quả nhiên, chàng trai sững sờ một lúc rồi nhìn cô với vẻ mặt “Cậu đang đùa tôi à?”. Nghĩ rằng cô chỉ nói đùa, cậu ta cười cười rồi nói: “Hề hề, vừa rồi là tôi chưa chuẩn bị. Bây giờ chúng ta thi chính thức một trận nhé?”
Nói thật, Cố Ninh vừa mới học trượt băng nhưng đã mê mẩn cảm giác này rồi. Thế nhưng, cô không thích phô trương, cũng không có tâm lý hiếu thắng. Những chuyện vô nghĩa lại có thể gây rắc rối như thế này, cô luôn tránh xa.
Vì vậy, Cố Ninh chỉ mỉm cười lắc đầu, từ chối lời thách đấu của chàng trai.
Chàng trai có chút không cam lòng, còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng bỗng nhiên cảm giác như mình bị một ánh nhìn lạnh lẽo bao phủ. Cậu ta ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông cao lớn đang lạnh lùng nhìn mình. Vừa rồi lao tới, cậu ta chỉ chú ý đến Cố Ninh nên hoàn toàn không nhận ra phía sau cô ấy còn có Quý Cửu Trạch. Lúc này, khi ánh mắt lạnh băng kia chạm vào mình, cậu ta không tự chủ được mà lùi lại một bước. Nghĩ đến khả năng người đàn ông này là bạn trai của cô gái trước mặt, bản thân lại còn thản nhiên tán gẫu trước mặt người ta, biểu cảm trên mặt cậu con trai thoáng chốc trở nên lúng túng. Cậu ta vội nói với Cố Ninh: “Ờ… Vậy tôi không làm phiền cậu nữa. Tạm biệt!”
Nói xong liền trượt đi thật nhanh.
“Đi thôi.” Quý Cửu Trạch bình thản nói với Cố Ninh, người đang quay đầu lại nhìn anh đầy nghi hoặc, rồi anh lướt đi trước.
Cố Ninh bật cười, sau đó cũng trượt băng đuổi theo anh.
Hai người chầm chậm lướt đi trên băng, thư thái trượt dọc theo vòng ngoài. Quý Cửu Trạch dần tụt lại phía sau Cố Ninh, trong ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng khó nhận thấy. Nếu nói điều gì ở Cố Ninh khiến anh đánh giá cao nhất, thì đó chắc chắn là sự bình tĩnh trong mọi tình huống và khả năng học hỏi đến mức đáng sợ của cô. Tính cách của cô cũng rất tốt, mọi thứ đều vừa vặn, không thừa cũng không thiếu.
Quý Cửu Trạch dừng lại, ánh mắt hơi ngẩn ra, dường như có chút ngạc nhiên vì sao mình lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy.
Cố Ninh đã trượt đi một đoạn xa, nhưng chợt nhận ra Quý Cửu Trạch không theo kịp. Cô quay đầu lại thì thấy anh đang đứng đó, chăm chú nhìn mình, như thể đang suy tư điều gì, lại như đang thất thần.
Cố Ninh hiếm khi thấy Quý Cửu Trạch ngẩn người, trong lòng bỗng nổi hứng đùa nghịch. Cô rẽ vòng, trượt ngược trở lại, khi còn cách anh một đoạn thì đột ngột tăng tốc, dang rộng hai tay, lao nhanh về phía anh!
Quý Cửu Trạch nhìn Cố Ninh lao nhanh về phía mình, hoàn hồn lại. Nhìn thấy cô với nụ cười nghịch ngợm trên mặt đang phanh gấp cách anh chỉ một mét, anh bỗng nhiên trượt lên trước một bước, ôm trọn Cố Ninh vào lòng.
Không biết từ đâu vang lên một tiếng kinh hô.
Cố Ninh cảm thấy chắc chắn có người đang nhìn về phía này, nhưng mặt cô lại đang áp sát vào vai Quý Cửu Trạch, không thấy được gì. Cô như bị trúng định thân thuật, không dám cử động, hoàn toàn không hiểu tình huống hiện tại là gì.
Cái ôm này đến quá bất ngờ, khiến Cố Ninh có chút bối rối. Có phải là để đáp trả trò đùa của cô không?
Cái ôm kéo dài vài giây, rồi Quý Cửu Trạch nhẹ nhàng nắm lấy vai Cố Ninh, đẩy cô ra một chút. Anh không cúi xuống nhìn cô, mà ánh mắt xa xăm hướng về nơi nào đó xa hơn. Một lúc sau, anh mới hạ mắt, bình tĩnh nhìn vào mắt Cố Ninh, dùng một giọng điệu vô cùng thản nhiên mà nói:
“Cố Ninh, khi ôm em, tim tôi đập nhanh hơn bình thường một chút, có phải là tôi thích em rồi không?”
???
Chuyện gì đang xảy ra thế này???
Dù Cố Ninh có bình tĩnh đến đâu, lúc này cũng không thể giữ nổi vẻ thản nhiên. Cô ngước mắt lên, ngây ngẩn nhìn Quý Cửu Trạch, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống hiện tại là gì.
Một lúc lâu sau, cô mới khó khăn nuốt nước bọt, chậm rãi nói:
“Rất có thể chỉ là phản ứng bình thường sau khi vận động mạnh…”
Quý Cửu Trạch gật đầu, sau đó điềm nhiên kết luận:
“Vậy thì tôi thực sự thích em.”
????????
Cố Ninh “đơ” luôn rồi.