Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 151

“Chúng tôi đi trước đây, xung quanh đây cũng không an toàn đâu. Chỗ chúng tôi đều có người tuần tra mỗi đêm, phòng ngừa tang thi tới gần cũng như một vài nhân tố không an toàn có thể xảy ra.” Lâm Thiến nói, trong lời nói có ý ám chỉ.

“Xin cứ tự nhiên.” Cố Ninh mỉm cười nói.

Lâm Thiện chần chờ một chút vẫn nói: “Mấy người có thể chờ bạn bè của mình phía cổng lớn… Chỗ đó sẽ an toàn hơn một chút.”

Cố Ninh nói: “Được, cảm ơn, chúng tôi ở chỗ này là được.”

Lâm Thiến cười một chút, sau đó nói với những người khác: “Đi thôi.”

Sau đó đưa những người khác tiếp tục đi về phía trước, Ngô Cầm còn thỉnh thoảng lén lút quay đầu lại nhìn.

Cố Ninh cùng Quý Cửu Trạch liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đã tới địa điểm ước định rồi, như vậy kế tiếp cũng chỉ còn có thể chờ đợi. Giờ chỉ cần chờ đội Tam Ca cùng nhóm Trang Thần tới, nhưng liệu chuyện có thể thuận lợi như bọn họ mong đợi hay không? Ai cũng không biết được.

Thời gian là bốn rưỡi chiều.

Quý Cửu Trạch để Cố Ninh ngủ trước một chút, một lát nữa thay phiên nhau. Quả thật Cố Ninh cũng đã mệt muốn chết, chui vào sau xe, ngáp một cái rồi liền ngủ.

Quý Cửu Trạch vốn dĩ ở bên ngoài phòng hộ, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, anh chui vào trong xe bật máy sưởi lên. Anh nhìn thoáng ra phía sau, Cố Ninh đang cuộn người nằm ngủ trên ghế dựa ở phía sau, hẳn là quá mệt mỏi nên ngủ rất sâu, sắc mặt tái nhợt làm cả người cô thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, đôi mắt luôn lộ ra xa cách cùng lạnh nhạt đang khép lại, khí chất lạnh lùng như lãnh kiếm được lấy khỏi vỏ trên người cũng thu liễm, thoạt nhìn như vậy cứ như một cô gái nhỏ bình thường.

Quý Cửu Trạch dời ánh mắt đi, khép hờ cửa, rời khỏi xe nhảy lên trên nóc xe mà không phát ra tiếng động nào. Anh hít sâu một ngụm khí lạnh lẽo, cũng không cảm thấy mỏi mệt, ngược lại vô cùng tỉnh táo. Ngay từ đầu anh không hề nhận ra Cố Ninh chính là cô gái trẻ trước kia biến mất trước họng súng của mình ở Kim Vĩnh, có thể do lúc ấy cả người cô dơ bẩn không chịu được, tóc còn đen, cũng không thể nào phân biệt rõ ngũ quan. Nhưng khi Cố Ninh cố ý che đậy khuôn mặt, Trang Thần thì cố ý ngăn cản chú ý của anh, nhưng chỉ khi Dịch Thiếu Khanh luôn có dáng vẻ có tật giật mình mới làm anh phát giác ra.

Sau khi bị tang thi cắn không những không bị biến đổi, ngược lại bởi vậy mà còn đạt được năng lực không ai biết.

Trừ lần đó ra, thái độ của Cố Ninh đối với anh cũng rất khả nghi, tuy rằng chỉ ở chung trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng Quý Cửu Trạch lại có thể cảm giác được Cố Ninh đối với những người không quen biết vô cùng đề phòng, thậm chí còn mang theo địch ý. Nhưng không biết vì sao, khi cô ở trước mặt anh, cô lại không biểu lộ sự cảnh giác hoặc cảm xúc đề phòng, kể cả lần đầu tiên gặp mặt, khi cô không biết thân phận của anh cũng tự động từ bỏ phản kháng. Nếu đối phương là một người có tâm tư đơn thuần không hề phòng bị, là một cô gái trẻ thì còn có thể giải thích, nhưng cô là Cố Ninh, tính phòng bị rất mạnh, như vậy điều gì khiến Cố Ninh buông lỏng cảnh giác đối với anh?… Quý Cửu Trạch hơi nheo lại đôi mắt, lúc ấy Cố Ninh bị anh túm vào ngõ hẹp thì điều đầu tiên là tấn công, nhưng trong nháy mắt khi nhìn ra đó là anh, ánh mắt kia, tựa hồ để lộ ra tin tức gì đó…

Còn có lúc ở căn cứ khi anh bị Dịch Thiếu Khanh đánh ngất ngủ ở lều trại, anh bởi vì động tác của Cố Ninh mà bừng tỉnh, sau đó phát hiện cô đang ở trong lều của mình, khi bốn mắt nhìn nhau, anh cảm giác được Cố Ninh vô cùng hoảng loạn… Mà cô có vẻ thật sự không giống như là người sẽ làm ra loại hành động này.

Bao gồm cả việc ở chung ngắn ngủi dọc theo đường đi này, cũng có thể cảm giác được Cố Ninh tin tưởng anh, loại tin tưởng này cũng không phải bắt nguồn từ quan hệ của cô cùng anh và Trang Thần, mà là có vẻ như cô đối với năng lực của anh vô cùng hiểu rõ.

Quý Cửu Trạch có một loại cảm giác vô cùng quái dị, nhưng loại cảm giác này lại vô cùng mơ hồ, tựa như con người Cố Ninh cho anh cảm giác giống nhau, luôn được bao vây bên trong một tầng sương mù tràn ngập cảm giác thần bí, khiến người khác khó có thể nắm bắt. Mà cố tình người này cùng Trang Thần lại có quan hệ thân mật như thế, luôn xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, làm anh không thể không chú ý đến, anh không cho phép bất cứ ai hoặc chuyện gì uy hiếp đến Trang Thần hoặc Dịch Thiếu Khanh, anh nhất định phải xác định trước tính nguy hiểm của Cố Ninh.

Cố Ninh sau khi ngủ dậy phản ứng đầu tiên chính là giơ tay xem thời gian, quả nhiên là cô đã ngủ suốt sáu tiếng, hiện tại đã là 10 giờ 30 phút tối, vì sao Quý Cửu Trạch lại không đánh thức cô? Cố Ninh ngồi dậy mới phát hiện trong xe ấm áp, dễ chịu do máy sưởi đã được bật lên, ngồi thêm một chút để phục hồi tinh thần, đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài thì nghe được bên ngoài xe mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, Quý Cửu Trạch đang nói chuyện với ai?

Không phải là những người khác tới rồi chứ?!

Cố Ninh vội vàng đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Giọng nói vốn dĩ còn đang vui sướng mà nói gì đó bỗng phát ra một tiếng thét chói tai: “A!” Một giọng nói nũng nịu vang lên: “Làm tôi sợ muốn chết!”

Ngô Cầm trừng mắt một đôi mắt to, vẻ mặt không cao hứng nhìn Cố Ninh: “Cô làm tôi sợ muốn chết!”

Cố Ninh thấy là cô ta, biểu tình trên mặt lập tức lạnh xuống, hờ hững nói: “À, thật ngại.” Sau đó ngửa đầu nhìn Quý Cửu Trạch trên nóc xe nói: “Tôi ngủ lâu như vậy, tại sao anh không gọi tôi l dậy?”

Quý Cửu Trạch ngồi ở trên nóc xe nhìn đầu tóc Cố Ninh dựng thẳng lên rất giống một con nhím kim loại, tự nhiên cảm thấy có chút buồn cười, biểu tình trên mặt lại không có biến hóa gì, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Quên mất.” Sau đó từ trên nóc xe nhảy xuống.

Cố Ninh cau mày hỏi: “Nhóm Trang Thần còn chưa tới sao?” Cũng đã qua hơn 6 tiếng rồi.

“Thời gian xuất phát chậm hoặc ở trên đường chậm trễ.” Quý Cửu Trạch nói: “Tôi ngủ trước một lát, có tình huống gì thì đánh thức tôi.” Nói xong anh kéo cửa xe ra rồi chui vào, thân hình anh cao lớn, chân dài vượt qua chỗ ngồi một đoạn, chỉ có thể dựa nghiêng trên chỗ ngồi mà ngủ.

Ngô Cầm thấy Quý Cửu Trạch từ đầu tới đuôi đều không phản ứng với mình, hiện tại còn trực tiếp đi vào trong xe, cô ta nghiêng con mắt nhìn chằm chằm Cố Ninh nửa ngày, sau đó hỏi dò: “Cô là gì của anh ta? Hai người rất thân với nhau sao?”

Cố Ninh không giải thích với cô ta, hoạt động duỗi thân thể cứng đờ.

Ngô Cầm một chút cũng không vì Cố Ninh không để ý tới liền từ bỏ mà vẫn tiếp tục hỏi: “Em gái? Hay là bạn gái?” Lại lo xa mà tự kết luận: “Chắc không phải là bạn gái.”

Cố Ninh chuyển động một vòng cái cổ cứng, xương cốt phát ra từng tiếng rắc rắc, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

Trong mắt Ngô Cầm, nụ cười này thật sự dày đặc âm khí, lúc này xung quanh an tĩnh ngay cả một mảnh lá cây rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng, không khí càng tự nhiên quỷ dị, Ngô Cầm bỗng nhiên có chút sợ, lại còn lớn gan chất vấn nói: “Cô muốn làm gì?”

Cố Ninh không có trả lời, chỉ tiếp tục mỉm cười nhìn chằm chằm Ngô Cầm.

Đôi mắt Ngô Cầm liếc đến tay Cố Ninh đang cầm súng, tức khắc cả kinh lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không nói chuyện với cô, bọn họ muốn tới tìm tôi, tôi đi về trước…” Sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy một mạch nhanh như chớp, khi Cố Ninh cho rằng đã thoát khỏi một việc phiền toái, thì đột nhiên nghe được một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi từ hướng mà Ngô Cầm chạy trốn truyền đến.

Cố Ninh do dự một chút, đang chuẩn bị đánh thức Quý Cửu Trạch để đi nhìn xem đã xảy ra cái gì, thì nghe được bên kia truyền đến âm thanh cãi nhau, bọn họ không biết nói ngôn ngữ chỗ nào. Cố Ninh nghe không hiểu, nhưng nghe giọng nói hẳn là một người đàn ông đang ở cùng Ngô Cầm cãi nhau gì đó, chắc là người từ doanh địa của bọn họ ra tìm người. Lúc Cố Ninh đang chuẩn bị từ bỏ, đột nhiên nghe được bên kia truyền đến một tiếng cầu cứu ngắn ngủi của Ngô Cầm, ngay sau đó lập tức im lặng. Cô không chút do dự, gõ cửa sổ xe đánh thức Quý Cửu Trạch vừa mới ngủ rồi sau đó chạy sang phía bên kia.

Thời điểm cô đuổi tới vừa lúc nhìn thấy một thân hình cao lớn của đàn ông từ sau lưng dùng một tay chế trụ cổ Ngô Cầm, một bàn tay khác che miệng gian nan kéo cô ta đi tới chỗ bồn hoa. Có lẽ tiếng bước chân của Cố Ninh quá nhẹ, gã cũng không nhìn thấy Cố Ninh, vẫn còn đang chật vật ứng phó Ngô Cầm giãy giụa.

“Ngại quá, quấy rầy một chút.”

Đột nhiên, một giọng nữ lạnh như băng nhẹ nhàng vang lên trong bóng đêm.

Âm thanh bất thình lình khiến gã đàn ông vốn dĩ đang sợ hãi bị phát hiện khiếp sợ, gã giương mắt nhìn sang nơi giọng nói truyền đến, nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ đang đứng ở nơi đó, ngay cả Ngô Cầm đang bị gã chế trụ cũng sợ tới mức quên mất giãy giụa.

“Ai?!” Gã đàn ông đè thấp giọng quát.

“Cần giúp không?” Giọng nói lạnh như băng lại không trả lời gã đàn ông, mà hỏi Ngô Cầm.

“Ô ô ô!” Ngô Cầm lập tức mở to hai mắt, ô ô kêu lên. Cứu, cứu tôi!

Gã đàn ông lúc này nghe ra là giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, sự cảnh giác tức khắc giảm hơn phân nửa, cười đê tiện nói: “Hắc hắc, cô gái nhỏ, anh trai dạy em đừng lo chuyện bao đồng. Hay là em muốn chơi cùng bọn anh? A?…….” Những từ ngữ ô uế còn lại bị chặn ở trong cổ họng, vẻ khiếp sợ ngưng ở trên khuôn mặt cứng đờ, hai mắt không dám tin trợn to, một cây đao cắm ngay trên đầu gã, toàn bộ thân đao cắm sâu vào, chỉ còn lại chuôi đao ở bên ngoài. Bàn tay chế trụ cần cổ Ngô Cầm của gã dần dần mất đi sức lực, cả người ngã quỵ xuống phía sau, ở trong đêm tối phát ra âm thanh nặng nề ngã xuống đất.

Ngô Cầm hoảng sợ chưa kịp định thần, quay đầu lại, liền nhìn thấy gã đàn ông bị đao c.ắm vào đầu, tức khắc hoảng hốt thét lên một tiếng! Sau đó lập tức che miệng lại.

Cố Ninh đi tới chỗ này, mặt vô biểu tình cầm chuôi đao rút ra, sau đó cũng không giải thích gì với Ngô Cầm cứ như vậy mà cầm đao xoay người đi mất, mà Ngô Cầm từ đầu tới cuối đều chỉ che miệng hoảng sợ mà nhìn Cố Ninh rời đi.

“Xảy ra chuyện gì?” Quý Cửu Trạch hỏi.

“Một chút chuyện nhỏ.” Cố Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đã giải quyết rồi, anh tiếp tục ngủ đi.”

Quý Cửu Trạch nhìn cô một cái, không hỏi lại gì, một lần nữa trở lại trong xe ngủ tiếp.

Cố Ninh lại khẽ thở dài một hơi, vu.ốt ve chuôi đao, hơi nhíu mày lại, từ khi nào giết một người lại trở nên dễ như trở bàn tay như vậy? Bất tri bất giác cô tự nhiên biến thành bộ dạng như thế này? Trước kia, trước khi mạt thế diễn ra, ngay cả giết gà, giết cá cô cũng không dám, hiện tại lại dễ dàng gi.ết ch.ết một người sống sờ sờ… Điều cô không thể lý giải chính là khi giết người, tâm tình của cô vô cùng bình tĩnh, nội tâm không có giãy giụa cũng không có sợ hãi, bình tĩnh giống như chỉ tùy ý nghiền chết một con kiến ven đường… Cố Ninh bất đắc dĩ xả ra một tia cười khổ, xem ra chính mình đã hoàn toàn bị mạt thế đồng hóa.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập đem Cố Ninh từ trong suy nghĩ bừng tỉnh lại, nhìn về nơi tiếng bước chân truyền đến. Cố Ninh đang chuẩn bị đánh thức Quý Cửu Trạch đánh thức thì anh đã từ trong xe đi ra, nhìn đám người bên kia hùng hổ hướng bên này đi tới giống như sắp cảnh sát đi bắt trộm, híp mắt nói: “Xem ra chuyện nhỏ kia chưa được giải quyết sạch sẽ.”

Bình Luận (0)
Comment