Editor: Daisy
Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh đến nơi vào lúc 1 giờ 30 phút sáng.
Mặc dù nhìn thấy họ, Cố Ninh cũng rất vui nhưng vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng. Điều khiến cô lo lắng hơn cả là ngay cả Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, những người tụt lại phía sau rất nhiều cũng đã đến, vậy mà Tam Liên Đội vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Cô không dám nghĩ đến những điều tồi tệ.
Trang Thần ôm chặt Cố Ninh một cái và cười rạng rỡ: “May nhờ mấy ký hiệu dọc đường hai người để lại chi tiết, nếu không bọn tôi đã chẳng tìm được đến đây! À, ba mẹ cô đến chưa?”
“Chưa.” Cố Ninh trả lời.
Trang Thần vỗ nhẹ lên vai cô như để an ủi: “Đừng lo quá. Trong tình hình hiện tại bị chậm trễ trên đường cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng sao còn lại ít người thế này?” Cố Ninh nhìn thoáng qua những người vừa bước xuống xe, chưa đến năm mươi người. Cô quét mắt một lượt và thấy cả chủ nhiệm Chung. Qua hành trình dài, ai nấy cũng đều hiện rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt.
“Mục tiêu khác nhau nên giữa đường đã chia nhóm.” Trang Thần nhún vai, liếc nhìn những người vẫn còn lần lượt xuống xe phía sau và nói: “Những người này đều muốn đi cùng bọn tôi đến Thủ Đô.”
Bên kia, Vương Phong đã kéo Quý Cửu Trạch sang một bên. Nhìn những người đang túm tụm bàn tán, chỉ trỏ về phía thị trấn, hắn ta nhíu mày rồi nói với Quý Cửu Trạch:
“Tiểu Quý, cậu đừng nói với tôi là tất cả bọn họ định ở lại thị trấn này đấy nhé. Chừng này người đã vượt quá sức chứa của thị trấn rồi, sẽ thu hút tang thi đến. Tôi phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của mọi người ở đây, tôi không thể mạo hiểm như vậy.”
“Đạn dược của các anh chắc không còn nhiều, đúng không?” Quý Cửu Trạch đột nhiên hỏi.
Vương Phong nhìn anh chằm chằm: “Ý cậu là gì?”
Quý Cửu Trạch tiếp tục: “Ba khẩu súng, một trăm viên đạn. Chúng tôi chỉ cần ở lại đây vài ngày chờ mọi người đến đông đủ rồi sẽ rời đi. Trong thời gian này, chúng tôi sẽ tự lo liệu lương thực, không cần các anh cung cấp. Chúng tôi chỉ cần một chỗ để ngủ, anh thấy thế nào?”
Do chính sách quản lý súng đạn của nhà nước rất nghiêm ngặt, ngoài quân đội và cảnh sát, người dân bình thường thậm chí chưa từng thấy súng nên vũ khí giết tang thi chủ yếu là dao hoặc những dụng cụ tự chế. Tuy nhiên, súng lại là vũ khí tối ưu để tiêu diệt tang thi, có thể bắn từ xa mà không cần cận chiến, giảm đáng kể nguy cơ bị chúng tấn công. Một trăm viên đạn không phải là số lượng lớn, nhưng trong những tình huống quan trọng, nó lại vô cùng hữu ích.
Vương Phong trầm giọng nói: “Tôi muốn một trăm năm mươi viên đạn. Đổi lại, tôi cho các cậu ở đây một tuần. Nhưng các cậu phải tuân theo quy tắc của thị trấn: trong khu vực này, không được nói chuyện lớn tiếng, tốt nhất chỉ nên hoạt động trong phòng, không được tự ý rời khỏi thị trấn. Nếu đồng ý những điều kiện này, thì giao kèo thành lập.”
“Được.” Kỷ Cửu Trạch lập tức gật đầu.
Thực tế, dù không ai nhắc nhở, mọi người cũng đã quen với việc giảm âm lượng xuống mức tối thiểu. Ngay cả những đứa trẻ mười tuổi cũng ngoan ngoãn đi theo người lớn, không tạo ra tiếng ồn thừa thãi.
Vì lúc đó là 1 giờ 30 phút sáng, nên khi hai nhóm còn lại trong thị trấn nhận ra có thêm người đến, Trang Thần và những người của cậu ta đã được sắp xếp xong xuôi.
“Vương Phong, thị trấn này không phải của một mình anh! Anh dựa vào cái gì mà cho phép nhiều người vào như vậy? Điều này đã vi phạm quy tắc quản lý thị trấn mà chúng ta đã cùng nhau đặt ra!” Lâm Thiện tức giận lên tiếng.
Mặc dù Bùi Kính không tức giận như Lâm Thiện, nhưng đôi mày nhíu chặt của anh ta cũng thể hiện rõ sự bất mãn.
Vương Phong không nói gì, trực tiếp đặt ba khẩu súng mà Quý Cửu Trạch đưa cho hắn lên bàn, sau đó dùng chân đẩy tấm vải bạt bên cạnh ra, để lộ đống đạn sáng loáng ánh kim loại bên trong. Hắn ta nhìn Lâm Thiện và Bùi Kính, những người đang sững sờ trước cảnh tượng đó, bình tĩnh nói:
“Ba khẩu súng, một trăm năm mươi viên đạn, ba chúng ta chia đều. Họ chỉ ở lại một tuần, không cần chúng ta cung cấp lương thực hay vật tư. Thương vụ này chẳng lẽ không đáng giá sao?”
Bùi Kính nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên bàn mà không nói nên lời, còn cơn giận trên mặt Lâm Thiện cũng dần dịu xuống. Dù vậy, cô ta vẫn lạnh giọng nói: “Dù thế nào đi nữa, thị trấn này hiện do ba bên cùng quản lý. Trước khi quyết định bất cứ điều gì, anh cũng nên bàn bạc với chúng tôi trước.”
“Được thôi. Vậy giờ chúng ta bàn bạc xem nên xử lý chuyện của Ngô Cầm thế nào đi?” Vương Phong nhặt một khẩu súng lên, gõ nhẹ xuống bàn rồi mỉm cười nhìn Lâm Thiển.
Sắc mặt Lâm Thiển cứng đờ.
—
“Chỗ lương thực của chúng ta chỉ đủ ăn vài ngày nữa thôi. Tối nay ngủ một giấc cho ngon, sáng mai phải ra ngoài tìm thêm vật tư rồi.” Trang Thần chui vào trong chăn rồi quay sang nói với Cố Ninh: “Mai cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?”
“Đợi chút.” Cố Ninh thử lấy đồ từ không gian ra, nhưng lần nữa, không gian của cô lại mất kết nối. Trên mặt cô hiện lên vẻ thất vọng, bất lực nói với Trang Thần: “Chúc mừng tôi đi, dị năng của tôi lại biến mất rồi.”
Trang Thần ngồi bật dậy: “Sao lại thế? Dị năng của cô là loại xuất hiện ngắt quãng à? Sao cứ lúc có lúc không thế? Cô nghĩ kỹ lại xem, có quy luật gì không?”
Cố Ninh chỉ có thể cười khổ: “Không có, hoàn toàn không có quy luật gì cả.”
Trang Thần cũng đành bó tay, cô ấy nằm xuống giường, giơ tay lên lật qua lật lại nhìn một hồi, rồi than thở: “Giá mà dị năng của tôi có thể trở lại thì tốt rồi.” Sau đó, cô ấy buông tay, chấp nhận thực tế và nói: “Thôi, ngủ đi. Ngủ ngon, Cố Ninh.” Nói xong liền xoay người ngủ luôn.
Cố Ninh nằm trên giường nhưng không tài nào chợp mắt được. Cô lót tay ra sau đầu, mắt nhìn trần nhà, trong lòng đầy lo lắng. Trang Thần và những người khác đã đến, nhưng Tam Ca và những người còn lại vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Dù mới chỉ trôi qua hơn một ngày, nhưng cô đã không thể ngăn bản thân suy nghĩ lung tung.
Bọn họ không còn xe, cộng thêm trời tối đen thế này, nguy hiểm càng nhiều. Hơn nữa, đội ngũ lúc trước đã bị chia cắt, Cố Ninh chỉ hy vọng ba mẹ cô đang ở cùng Tam Ca, Cổ đạo trưởng và Trương Tiểu Bạch. Như vậy, họ sẽ được bảo vệ an toàn hơn.
Có vẻ ngoài chờ đợi ra, cô chẳng thể làm gì khác.
Một đêm dài đầy thấp thỏm trôi qua.
Sau khi ăn qua loa một chút, Trang Thần đề xuất ra ngoài tìm vật tư.
“Tôi đã hỏi thăm rồi. Bọn họ chỉ dọn sạch siêu thị gần đây, sau khi tích trữ đủ vật tư thì không đi xa hơn nữa. Chúng ta có thể lái xe đến khu vực xa hơn. Các khu công nghiệp thường có cửa hàng nhỏ, dù không có nhiều đồ nhưng cũng đủ để chúng ta cầm cự đến thủ đô.” Dịch Thiếu Khanh cuộn tròn trong chiếc áo lông vũ dày cộp, vừa nói vừa nhai bánh mì khô. Giọng anh ta mang theo âm mũi nặng nề, có vẻ đã bị cảm lạnh trên đường đi. Dù đang ốm, anh ta vẫn không quên thu thập tin tức. Hắt hơi một cái, anh ta tiếp tục nói: “À, các cậu có thể dẫn theo thằng nhóc tên Hạ Cùng ấy. Trong nhóm này, thân thủ của cậu ta cũng không tệ, quan trọng nhất là cậu ta không có mưu đồ gì.”
Thấy Cố Ninh có vẻ thắc mắc, anh ta giải thích: “Lúc bọn tôi quay lại cứu người, tình cờ thấy cậu ta cũng đang giúp người khác. Trong tình huống như vậy mà vẫn sẵn sàng ở lại cứu người đủ để chứng minh nhân phẩm rồi.”
“Vậy tính cả tôi nữa.” Cố Ninh nói. Cô biết dù mình không chủ động lên tiếng, e rằng Dịch Thiếu Khanh cũng sẽ gọi tên cô, vì khả năng nhìn đêm của cô quá hữu dụng.
Quý Cửu Trạch nói: “Trang Thần, cô ở lại trấn lo cho Thiếu Khanh và trông chừng đám người kia.”
Trang Thần nhìn Cố Ninh rồi hỏi: “Đội trưởng, anh định chỉ dẫn theo mỗi Cố Ninh và Hạ Cùng sao?”
Quý Cửu Trạch đáp: “Hạ Cùng khá lanh lợi, tốc độ cũng ổn, ít nhất sẽ không kéo chân sau. Những người khác đi theo cũng chẳng giúp được gì.” Sau đó anh quay sang hỏi Cố Ninh: “Cô có ý kiến gì không?”
Cố Ninh đang cúi đầu lắp đạn vào súng, nghe vậy liền lắc đầu ngay lập tức: “Không có.” Đây đúng là cách sắp xếp hợp lý nhất. Với năng lực của cô và Quý Cửu Trạch, chỉ cần cẩn thận không đâm đầu vào ổ tang thi thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Còn về Hạ Cùng, dù cô không quen biết nhưng nếu đã được Quý Cửu Trạch công nhận, chắc chắn không phải người tệ.
Nghe nói ba người họ định tự ra ngoài, Vương Phong ngạc nhiên không hiểu: “Chỉ ba người thôi á? Rõ ràng mọi người có rất nhiều người mà? Sao chỉ ba người đi? Định đi đâu vậy?”
“Ba người là đủ rồi, chủ yếu bọn tôi ra ngoài làm tiên phong cho đội chính.” Hạ Cùng là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền, trông vô cùng hiền lành vô hại.
“Vậy thì thôi, các cậu cẩn thận nhé.” Dù không quá thân thiết, Vương Phong cũng không nói thêm, chỉ kêu người tiễn họ ra cổng.
—
“Cố Ninh! Trước đây khi còn ở căn cứ, tôi rất hâm mộ Tam Liên Đội của cô luôn đó! Không ngờ bây giờ lại có cơ hội đi tìm vật tư cùng cô! Tôi vui lắm luôn!” Hạ Cùng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ lái, hoàn toàn không để ý đến bàn tay đang đưa ra giữa không trung của Quý Cửu Trạch. Anh chàng phấn khởi nói với Cố Ninh.
Quý Cửu Trạch lặng lẽ thu tay lại, im lặng vòng ra sau mở cửa, ngồi vào ghế sau. Ánh mắt anh phức tạp nhìn về phía Hạ Cùng, người đang hào hứng trò chuyện với Cố Ninh.
“Cố Ninh, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cố Ninh, tóc cô là vàng tự nhiên à?”
“Cố Ninh, cô học võ ở đâu vậy?”
“Cố Ninh, cô biết bắn súng từ trước rồi sao?”
“Cố Ninh…”
Người nào đó vốn đã không vui vì phải ngồi ghế sau cuối cùng không thể chịu nổi nữa: “Im lặng.”
“…Ồ.”
Năm phút sau, một giọng nói nhỏ xíu lại vang lên: “Cố Ninh, cô bắn súng giỏi không…”
—
Càng rời xa trấn nhỏ, số lượng tang thi trên đường càng đông. Để tránh đụng phải bọn chúng, Cố Ninh lái xe băng qua một con đường nhỏ, sau đó quay lại đường lớn. Chạy qua hai ngã tư có đèn giao thông, cuối cùng họ đến cổng khu công nghiệp Nam Xương. Trong khu chỉ có vài tòa nhà, cổng sắt tự động vẫn còn nguyên vẹn chặn lối vào, bên cạnh là một cửa nhỏ gần phòng bảo vệ.
Cố Ninh tấp xe vào lề, vừa dừng lại, Hạ Cùng đã mở cửa bước xuống vung rìu chém thẳng vào đầu con tang thi đuổi theo phía sau. Sau đó, anh ta bật đèn pin soi vào mấy con tang thi phía sau rồi vung rìu lên chém liên tục, nhanh chóng dọn sạch những con đang bám theo xe. Cố Ninh xuống xe, nhìn Hạ Cùng đang hì hục rút rìu khỏi đầu một con tang thi trong lòng hơi bất đắc dĩ.
Cánh cửa sắt phát ra tiếng “kẽo kẹt” khi bị đẩy ra, âm thanh vang lên trong đêm tối nghe mà rợn tóc gáy. Hạ Cùng nhăn răng làm mặt quỷ rồi là người đầu tiên bước vào trong.
Nhưng anh ta chưa đi được bao xa đã đột ngột xoay người, liên tục ra hiệu với Cố Ninh và Quý Cửu Trạch. Nhìn thấy vẻ mặt bất thường của anh ta, Cố Ninh nhón chân nhìn vào trong, lập tức thấy da đầu tê dại – xung quang một tòa nhà trong khu công nghiệp, vô số tang thi đang chen chúc chật kín, đông nghịt đến mức không đếm xuể!
Tim cô siết chặt, lập tức lùi lại, kéo tay Quý Cửu Trạch ra hiệu rồi nhẹ nhàng lùi về phía sau.
Ba người nhanh chóng lao lên xe, Cố Ninh đạp mạnh chân ga, phóng đi với tốc độ tối đa, rời khỏi nơi này ngay lập tức.