Nhân cơ hội con sói biến dị dừng lại trong chốc lát, Hạ Cùng lảo đảo lăn mình chui vào phía sau trạm xe buýt bên đường. Tim cậu ta đập dữ dội đến mức gần như vượt quá giới hạn chịu đựng vì quá căng thẳng.
Cố Ninh không đi tìm Quý Cửu Trạch, nhưng chỉ cần biết anh vẫn còn ở đây, tâm trạng căng thẳng của cô dần trấn tĩnh lại. Cô giữ chắc súng, tiếp tục nhắm vào con quái vật đã hoàn toàn nổi điên kia. Qua ống ngắm, cô nhìn thấy đôi mắt xanh thẫm của nó bỗng co rút thành hình tròn dựng đứng, đột nhiên khóa chặt ánh nhìn về phía cô!
Bị phát hiện rồi! Tim Cố Ninh trầm xuống.
Giây tiếp theo, con sói biến dị quả nhiên gầm lên rồi lao thẳng đến chỗ cô với tốc độ kinh hoàng!
Kích thước của nó lớn gấp năm, sáu lần một con sói bình thường, thân hình còn to hơn cả một con ngựa. Sói vốn đã là loài có tốc độ nhanh, huống hồ đây lại là một con quái vật đã biến dị! Vừa mới còn ở trên một con đường khác, trong chớp mắt đã phóng tới phụ cận, có thể thấy được lúc nãy khi nó truy đuổi Hạ Cùng, căn bản không dùng toàn lực, chỉ mới như mèo vờn chuột. Nếu lúc đó nó dùng toàn lực, Hạ Cùng e rằng chưa chạy được hai bước đã bị cắn chết rồi!
Lúc này, trúng hai phát đạn khiến nó giận dữ điên cuồng, quyết tâm tìm ra kẻ đã làm nó bị thương để xé xác!
Con sói vừa vọt tới gốc cây liền nhảy chồm lên, mượn lực đạp mạnh, hai chân trước gần như đã chạm đến chân Cố Ninh! Khoảng cách chỉ còn bằng một cánh tay!
Thân cây bị va chạm mạnh khiến cành Cố Ninh đang đứng rung lắc dữ dội! Cô giật mình hoảng sợ, vội vàng vươn tay nắm lấy một nhánh cây ngang để giữ thăng bằng, sau đó nhanh chóng điều chỉnh nòng súng, nhắm thẳng vào đầu sói bóp cò liên tục!
Nhưng con sói như thể hiểu được sự nguy hiểm của súng đạn, ngay khi thấy họng súng chĩa vào mình liền xoay mình nhảy sang một bên, tránh khỏi loạt đạn rồi nhanh chóng lẩn ra phía sau thân cây. Nó lùi vài bước, sau đó đột ngột tung người vọt thẳng lên!
Cố Ninh vội vàng trèo lên hai nhánh cây cao hơn, hai chân đạp lên hai nhánh cách nhau gần một mét. Cô nhanh chóng giữ thăng bằng bằng tư thế xoạc chân giữa không trung, chưa kịp nhắm kỹ đã lập tức bắn loạn xuống dưới!
Con sói buộc phải lùi xuống đất, nhưng nó không dễ dàng từ bỏ. Nó bắt đầu chậm rãi di chuyển quanh gốc cây, đôi mắt thú quét qua từng tán lá, tìm kiếm bóng dáng Cố Ninh. Dường như nó đang suy nghĩ cách nào tốt hơn để kéo con mồi từ trên cây xuống mà xé xác.
Cố Ninh áp lưng vào thân cây, không thể nhìn thấy con sói biến dị nữa, nhưng cô biết chắc chắn nó vẫn còn ở đó, chỉ đang chờ thời cơ thích hợp để ra tay.
Súng của cô không có bộ giảm thanh, vốn dĩ cô không muốn dùng súng trừ khi thật sự cần thiết. Nhưng lúc nãy tình thế cấp bách, cô lại không biết Quý Cửu Trạch đang ẩn nấp trong bóng tối, một khi bóp cò thì lập tức bại lộ vị trí. Tiếng súng chắc chắn sẽ thu hút đám tang thi ở khu vực xung quanh.
Nếu con sói biến dị này rời đi, thì cô cũng sẽ bị lũ tang thi bao vây ngay trên ngọn cây này!
Phải nhanh chóng giải quyết nó!
Nếu cô còn có thể mở không gian của mình thì dù có bị Quý Cửu Trạch phát hiện, cô cũng sẽ liều thu con sói vào không gian giống như lần trước với con gấu đen. Nhưng vấn đề là lúc này không gian không mở ra được, dị năng cũng không thể sử dụng. Cô hoàn toàn không có cách nào khác!
Từ phía sau trạm xe buýt, Hạ Cùng ló đầu ra nhìn về phía đối diện. Đôi mắt đã quen với bóng tối khiến cậu có thể mơ hồ nhận ra tình hình bên đó, cậu gần như có thể chắc chắn rằng con sói biến dị đã nhắm thẳng vào Cố Ninh.
Cậu cũng nghe thấy tiếng súng nổ, đương nhiên hiểu rõ Cố Ninh đã nổ súng là vì cứu mình.
Hạ Cùng đã nhìn thấy bóng dáng của lũ tang thi đang lảng vảng gần đó!
Vì quá căng thẳng, lồng ng.ực cậu phập phồng dữ dội. Đồng thời, cậu cũng đang cố gắng suy nghĩ thật nhanh… Làm thế nào để giúp Cố Ninh thoát khỏi tình thế nguy hiểm này?!
Dựa vào trí thông minh của con gấu biến dị trong không gian, có vẻ như những con thú biến dị này đều có trí tuệ cao hơn rất nhiều so với trước đây. Có lẽ con sói biến dị này đang chờ cô bị đám tang thi tiến hóa tiêu hao hết sức lực, rồi mới nhảy ra ăn sẵn cũng không chừng.
Mày muốn ăn thịt tao ư? Tao nhất định không để mày được toại nguyện! Cố Ninh nghiến răng nghĩ. Cô lập tức lấy lại tinh thần, leo lên thêm hai đoạn nữa để tránh bị con sói biến dị đột nhiên lao ra tấn công.
Thể lực tiêu hao nghiêm trọng, Cố Ninh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Cô cảm thấy đói liền thò tay vào túi áo lấy ra hai cây xúc xích, xé vỏ rồi nhanh chóng nhét vào miệng. Vừa ăn, cô vừa xoa bóp cổ tay đau nhức để chuẩn bị cho vòng chiến đấu tiếp theo.
Nhìn xuống bên dưới, lũ tang thi ban đầu bị tiếng súng thu hút, giờ lại bị mùi trên người cô hấp dẫn, tụ tập dưới gốc cây không chịu tản đi, thậm chí càng lúc càng đông hơn. Dù Quý Cửu Trạch và Hạ Cùng có muốn đến cứu cô, cũng không thể nào xuyên qua bức tường tang thi dày đặc này.
Trừ khi… có thứ gì đó tạo ra tiếng động lớn hơn để thu hút lũ tang thi đi chỗ khác…
“PẰNG!”
Đột nhiên! Một tiếng súng vang lên làm Cố Ninh giật nảy mình, lập tức đứng thẳng dậy! Tiếng súng này rất gần! Cô còn chưa kịp xác định vị trí phát ra tiếng súng thì…
“PẰNG!”
Một phát súng nữa lại nổ ra! Ngay sau đó, một tiếng tru đau đớn xé toạc màn đêm… là tiếng tru của con sói biến dị!
Cố Ninh lập tức nhìn thấy con sói biến dị từ đâu đó nhảy ra! Nó vốn đang phục kích, chỉ chờ cô cạn kiệt sức lực để hưởng một bữa tiệc no nê lại không ngờ lại đột nhiên bị bắn trúng một phát! Nó lập tức phát cuồng, lao điên cuồng về phía phát ra tiếng súng, dẫm đạp lên đám tang thi bên dưới, nghiền nát không biết bao nhiêu con “vô tội” rồi vứt luôn Cố Ninh lại, chạy thẳng về phía kẻ vừa bắn mình!
Cùng lúc đó, tiếng động cơ ô tô cũng vang lên! Chiếc xe nhanh chóng lao đi xa, xen lẫn vài tiếng súng b.ắn ra! Lũ tang thi bị tiếng động hấp dẫn, lập tức trở nên hỗn loạn, bắt đầu lục tục đổi hướng, kéo nhau đi về phía có tiếng súng.
Tiếng động cơ và tiếng súng, cùng với tiếng gào thét điên cuồng của con sói biến dị, càng lúc càng xa. Rõ ràng là cả hai bên đang chạy đua với tốc độ cao.
Nhìn xuống, Cố Ninh thấy lũ tang thi đã đi gần hết, chỉ còn hơn hai mươi con cứng đầu vẫn lảng vảng dưới gốc cây.
Người lái xe dụ con sói biến dị và đám tang thi đi là ai? Hạ Cùng? Hay Quý Cửu Trạch?
Đúng lúc này, tiếng động cơ xe khác vang lên. Cố Ninh vội vén nhánh cây trước mặt ra nhìn, chỉ thấy một chiếc xe tải nhỏ lặng lẽ tiến lại gần. Xe chạy thẳng đến gốc cây, lập tức bị đám tang thi còn sót lại bao vây.
Từ cửa sổ xe bên kia, một cái đầu thò ra, hét lên với cô:
“Cố Ninh! Mau xuống đây!”
Người đó chính là Hạ Cùng!
Như vậy, người lái xe dụ con sói biến dị đi chính là Quý Cửu Trạch?!
Cố Ninh nhảy xuống xe, vừa lên xe đã hỏi ngay: “Người lái xe đó là Quý Cửu Trạch?”
Hạ Cùng gật đầu, nói: “May mà đội trưởng Quý nghĩ ra cách này! Anh ấy dẫn con quái vật biến dị kia và lũ tang thi đi, còn tôi lặng lẽ đến đón cô. Tôi thậm chí còn chẳng thấy con quái đó trốn ở đâu, vậy mà đội trưởng Quý lại phát hiện ra nó trước. Chỉ tiếc là không thể giết nó ngay bằng một phát súng!”
Cố Ninh lại hỏi: “Anh ấy đã hẹn chỗ gặp lại chưa?”
Hạ Cùng gật đầu: “Hẹn rồi! Lúc nãy trước khi tới đây chúng ta có đi ngang qua trạm xăng, chúng tôi đã nói sẽ gặp nhau ở đó. Cô cứ yên tâm đi, đội trưởng Quý không phải người bình thường đâu!”
Nhưng Cố Ninh lại không thể yên tâm nổi. Quý Cửu Trạch dù giỏi đến đâu cũng vẫn chỉ là con người. Anh không có dị năng. Nếu đối đầu trực diện với con sói biến dị kia, ngay cả cô cũng chỉ cần chưa đầy một phút là bị xé xác!
Anh có thể mạnh đến đâu đi nữa, cũng vẫn là một con người. Không nói đến chuyện bị xé nát, chỉ cần bị móng vuốt của nó cào trúng một phát, anh cũng có nguy cơ bị nhiễm bệnh.
Cầu mong… cầu mong anh ấy bình an vô sự…