Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 158

Khi móng vuốt của con sói đột biến cắt qua da thịt, ngay khoảnh khắc làn da bị rạch nát và thịt lật ra, Quý Cửu Trạch cảm thấy một cơn đau nhức nhối ở bên phải khuôn mặt. Mười phút sau, anh bắt đầu phát sốt. Anh đã vô số lần nghe Dịch Thiếu Khanh nói về triệu chứng khi bị nhiễm bệnh: trước tiên là sốt, sau đó vết thương do bị cào hoặc cắn sẽ bắt đầu chuyển đen, thối rữa, và trong con ngươi xuất hiện những tia máu đỏ… Anh đã bị nhiễm.

Hoảng loạn, sợ hãi hay tuyệt vọng… những cảm xúc lẽ ra anh nên có sau khi bị nhiễm virus lại không hề xuất hiện. Thay vào đó, anh chỉ có chút mơ hồ. Nhưng lúc này, khi nhìn Cố Ninh đang lặng lẽ rơi nước mắt trước mặt mình, Quý Cửu Trạch bỗng cảm thấy có chút đau lòng, một cảm giác xa lạ đối với anh. Từ nhỏ, tính cách anh đã lạnh nhạt, dường như khả năng cảm nhận cảm xúc chậm hơn người bình thường rất nhiều. Không phải là giỏi che giấu cảm xúc, mà là hầu hết thời gian anh vốn không có cảm xúc gì đáng kể.

Anh dẫn con sói đột biến đi nơi khác, chỉ vì cảm thấy đó là việc mình nên làm. Anh chưa từng nghĩ rằng Cố Ninh sẽ quay lại tìm anh. Nhưng khi cô thực sự quay lại, anh lại cảm thấy có chút vui vẻ. Dù sao đi nữa, có người ở bên cạnh anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời cũng là một điều tốt, nhất là khi người đó lại là người mà anh không ghét.

Chỉ là… tại sao cô ấy lại khóc? Còn khóc thương tâm đến vậy?

Quý Cửu Trạch không có thời gian để nghĩ nhiều hơn, anh nhặt chiếc áo rơi xuống đất, lần nữa trùm lên đầu Cố Ninh, nói: “Đi theo tôi.” Sau đó anh kéo cô tiếp tục len lỏi giữa đám tang thi. Vì đã bị nhiễm, anh không còn sợ bị tang thi cào nữa, thẳng tay đẩy những con tang thi chắn đường sang hai bên. Phần lớn chúng đều không có phản ứng gì. Vì tang thi quá nhiều, dù con sói đột biến mạnh mẽ đến đâu cũng bị hạn chế tốc độ. Nhưng ngay cả như vậy, nó vẫn nhanh hơn hai người họ. Khoảng cách giữa họ và nó đang dần thu hẹp.

Cố Ninh cảm nhận được bàn tay của Quý Cửu Trạch rất nóng, ngày càng nóng hơn… Dù là vết thương đen sì hay những tia máu đỏ đang lan trong con ngươi, tất cả đều chứng tỏ anh đã bắt đầu quá trình biến đổi. Chỉ chưa đầy mười phút nữa, anh sẽ bị sức nóng từ bên trong cơ thể thiêu đốt mà chết, rồi trở thành một cái xác biết đi…

“Vào trong đó trốn đi.” Chiếc áo trên đầu Cố Ninh bị giật mạnh xuống, rồi cô bị Quý Cửu Trạch đẩy vào trong một cánh cửa.

Cố Ninh vội vàng túm lấy vạt áo anh, nước mắt còn chưa khô, giọng nói nghẹn ngào vì bị nước mắt nhấn chìm: “Anh định đi đâu?”

Quý Cửu Trạch sững lại một chút, sau đó quay người lại, bỗng làm một hành động khiến người ta không ngờ tới. Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt lên gò má Cố Ninh, cúi mắt nhìn cô, giọng trầm thấp: “Ở trong đó trốn cho kỹ, đợi con sói đột biến rời hãng ra ngoài.”

Rồi anh nở một nụ cười dịu dàng nhất mà anh có thể làm, ngay sau đó giữ chặt tay nắm cửa, dứt khoát đóng sập cửa lại. Nhìn thoáng qua con sói đột biến đang lao đến, anh lập tức quay người chạy về một hướng khác.

Không biết vì sao, dù biết rõ mình sắp chết, nhưng anh lại rất bình tĩnh. Thậm chí, anh bắt đầu cảm nhận được sự dễ chịu của cơn gió lạnh ban đêm. Tiếng bước chân của con sói đột biến ngày càng gần, Quý Cửu Trạch dốc toàn lực chạy thật nhanh. Ngũ tạng lục phủ trong cơ thể anh như bị thiêu đốt, nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ của anh, tựa như anh đang đốt cháy sinh mệnh lần cuối.

Quý Cửu Trạch biết, càng dẫn con sói đi xa, Cố Ninh sẽ càng an toàn. Cô ấy thông minh như vậy, nhất định sẽ trở về thị trấn một cách an toàn.

Không biết đã chạy bao lâu, anh bắt đầu ho dữ dội, xương cốt trên người đau nhức như bị nghiền nát. Tốc độ dưới chân chậm dần, lưng càng lúc càng cong xuống, cho đến khi không thể chạy tiếp. Anh vấp phải một xác tang thi, ngã xuống đất, vừa ho vừa lật mình nằm ngửa, thở d.ốc từng hơi lớn. Mỗi lần hít thở, cổ họng anh như bị dao cứa vào, khắp cơ thể đau đớn đến mức chẳng thể phân biệt được nơi nào đau hơn nơi nào…

Anh nằm trên mặt đất lạnh lẽo, híp mắt nhìn lên bầu trời đêm tối đen. Bên tai đã vang lên tiếng bước chân chậm rãi của con sói đột biến tiến đến gần. Anh bình tĩnh chờ đợi cái chết, nhưng trong đầu lại bất giác nghĩ đến một chuyện… không biết bị biến thành tang thi hay bị con sói xé xác thì sẽ thảm hơn?

Những ký ức trong cuộc đời anh vụt qua như một bộ phim tua nhanh, từng cảnh từng cảnh lướt qua, cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở gương mặt tái nhợt đẫm nước mắt của Cố Ninh. Anh yếu ớt cong môi, nở một nụ cười nhẹ, rồi khẽ khàng khép mắt lại.

Tiếng gầm gừ trầm thấp của con sói đột biến vang lên ngay bên tai. Quý Cửu Trạch vẫn lặng im nằm trên mặt đất, bất động như một cái xác. Con sói đột biến chầm chậm tiến lại gần, đôi mắt lóe lên tia cảnh giác. Con người này rất xảo quyệt, đêm nay nó đã bị anh làm cho khốn đốn không ít lần. Vết thương dài gần một mét kéo từ cổ xuống bụng là do anh gây ra. Vì vậy, dù thấy Quý Cửu Trạch nằm bất động trên mặt đất, nó vẫn không dám lơ là. Nó đi vòng quanh anh một lượt, cuối cùng xác định con người này đã bị thương nặng rồi mới chậm rãi tiến tới, há miệng rộng ngoác, nhắm thẳng vào đầu anh mà cắn xuống!

Hơi thở tanh nóng từ miệng sói phả thẳng vào mặt Quý Cửu Trạch, nhưng anh vẫn không nhúc nhích. Ngọn lửa trong cơ thể đã thiêu đốt đến tận não, anh không biết bị cắn nát đầu có đau đớn không, tuy nhiên, cơn đau như tưởng tượng lại không đến. Mi mắt anh khẽ rung, sau đó vô cùng khó khăn mà hé ra một khe nhỏ.

Trước mắt là hàm răng sắc bén của con sói đột biến gần trong gang tấc, nhưng ngay lập tức, anh nhận ra có một sợi dây thừng mắc vào hai bên khóe miệng con sói! Đôi mắt anh khẽ dao động, gần như không thể tin nổi. Anh cố gắng nâng mi mắt nặng trĩu lên một chút, men theo sợi dây nhìn lên trên, và thấy Cố Ninh đang đứng trên lưng con sói, hai tay nắm chặt hai đầu dây. Vì dùng sức quá lớn, các khớp ngón tay cô đã trắng bệch.

Rồi anh nghe thấy tiếng hét của cô: “Tôi sẽ không để anh chết đâu!” Cùng lúc đó, dây thừng bị kéo mạnh về sau, siết chặt miệng con sói khiến nó phải lùi lại vài bước, rời khỏi người hắn.

“Hú——!” Con sói đột biến gào lên đầy phẫn nộ, điên cuồng vung vẩy đầu để hất Cố Ninh xuống. Nhưng cô vẫn đứng vững trên lưng nó, nắm chặt dây như một miếng cao su dính chặt vào người nó, mặc cho nó vùng vẫy thế nào cũng không thể rũ bỏ. Bị quăng quật bao nhiêu lần mà vẫn không thể hất văng con người nhỏ bé kia xuống, con sói đột biến giận đến phát điên! Nó cảm thấy bị sỉ nhục khủng khiếp khi có kẻ cưỡi trên lưng mình! Sát khí trong mắt nó bùng lên mãnh liệt, rồi nó đột nhiên nhìn về phía một tòa nhà gần đó. Nhãn cầu co rút lại, lóe lên tia tàn nhẫn, nó không chút do dự lao thẳng tới!

Cố Ninh nhận ra ý đồ của con sói thì đã quá muộn. Cơ thể nó đã nhấc bổng lên, cong lưng hất cô về phía bức tường! Nếu đập thẳng vào, cô ít nhất cũng gãy xương, tệ hơn có thể mất mạng ngay lập tức.

“Ầm!”

Ngay khoảnh khắc sắp va chạm, Cố Ninh vội vàng lộn người xuống, nhưng vẫn bị quán tính đẩy mạnh, khiến cô đập lưng vào bức tường bên cạnh, đau đến tê dại.

Con sói đột biến cũng đâm sầm vào tường, làm cả bức tường rung lên. Nó vứt bỏ sợi dây khỏi miệng, từ từ đứng dậy, quay đầu nhìn Cố Ninh đầy sát khí. Lúc này, nó thực sự đã nổi giận hoàn toàn!

Cố Ninh gắng gượng đứng dậy, lưng dựa vào tường, hơi thở dồn dập. Nhưng cô không hề có ý định lùi bước, ngược lại còn bùng lên một tia điên cuồng. Cả người cô toát ra sát khí chẳng hề thua kém con sói! Rồi cô rút thanh đao bên hông, dậm mạnh chân lao thẳng về phía nó!

“Vút!”

Con sói thấy cô không lùi mà còn xông tới, con ngươi thu nhỏ thành một điểm. Nó thực sự cảm nhận được từ con người yếu ớt kia một khí thế nguy hiểm tương tự như người đàn ông vừa nãy! Cố Ninh chạy nước rút, đến gần con sói liền đạp lên bức tường bên cạnh, bật nhảy cao hơn nó, hai tay nắm chặt chuôi đao, dốc toàn lực bổ xuống đầu con sói!

……

Cố Ninh bị hất văng ra xa, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại. Chiếc áo khoác màu hồng của cô đã rách toạc, lấm lem bụi bẩn, gần như không nhận ra hình dạng ban đầu. Cô chống khuỷu tay xuống, nâng nửa thân trên, thở hổn hển nhìn con sói đột biến toàn thân đầy máu đang chậm rãi tiến đến.

“Cố Ninh, qua đây.” Một giọng nói khàn khàn vang lên ngay phía sau cô.

Cố Ninh nhìn con sói, nó dường như đã chắc chắn mình sẽ giết được cô, nên không vội vàng tấn công. Cô liền chầm chậm lùi lại, về phía giọng nói kia.

“Có vẻ như chúng ta sắp chết cùng nhau rồi.” Quý Cửu Trạch nghiêng đầu nhìn Cố Ninh, giọng nói khẽ khàng. Anh cảm nhận rõ thần trí mình đang dần bị xói mòn, dù không chết trong miệng con sói, anh cũng sẽ trở thành một tang thi.

Cả hai kết cục này… anh thực sự không biết cái nào đáng sợ hơn. Cuối cùng, Cố Ninh cũng lết được đến bên cạnh anh. Cánh tay cô buông lỏng, cô ngả người ra sau, tựa vào lồng ng.ực bên trái của anh. Cô muốn nói gì đó, nhưng vừa hé miệng, một mùi tanh ngọt liền dâng lên trong cổ họng. Cô cố nuốt nó xuống, rồi cười nói:

“Anh nói xem, biến thành tang thi tốt hơn hay bị sói đột biến cắn chết một phát tốt hơn?”

Trong cổ họng Quý Cửu Trạch như có lửa thiêu đốt, mỗi lần nói chuyện đều như bị dao cạo cắt qua nhưng anh vẫn nhếch mép đáp: “Chưa chắc đã là một phát chết ngay.” Phải rồi, con sói đột biến bị hai con người làm cho chật vật như thế, sao có thể dễ dàng cắn chết Cố Ninh ngay được? Ít nhất, nó cũng phải hành hạ một phen rồi mới từ từ ăn thịt cô.

Cố Ninh im lặng. Đến lúc này rồi mà Quý Cửu Trạch vẫn chẳng nói được lời nào an ủi. Nhưng nghĩ đến cảnh bị sói đột biến xé thịt từng miếng một, Cố Ninh vẫn không khỏi rùng mình.

“Đang sợ à?” Quý Cửu Trạch hỏi. “Còn sức không? Trên thắt lưng tôi có một khẩu súng, bên trong chỉ còn một viên đạn…” Anh dừng lại một lúc rồi mới khó khăn nói tiếp: “Vốn dĩ tôi giữ lại cho mình, nhưng bây giờ tôi không còn sức nữa… tặng cô đấy.”

Cố Ninh sờ so.ạng bên hông anh, quả nhiên tìm được một khẩu súng.

“Đáng lẽ cô không nên đến đây.” Quý Cửu Trạch lại nói.

“Đây là lần thứ ba trong tối nay anh nói câu đó với tôi rồi.” Cố Ninh tỏ vẻ trách móc vì sự lắm lời của anh, đồng thời cầm chặt khẩu súng trong tay, nhưng không chĩa vào mình mà giương lên nhắm thẳng vào con sói đột biến.

“Một viên đạn không giết được nó đâu, uổng phí thôi.” Quý Cửu Trạch tốt bụng nhắc nhở.

“Tôi thích thế.” Cố Ninh nói rồi không chút do dự bóp cò.

“Đoàng!” Một tiếng súng vang lên.

Quý Cửu Trạch nheo mắt nhìn viên đạn bắn vào ngực trước của con sói đột biến, nói: “Thấy chưa, tôi đã nói mà.”

“Tôi nói rồi, tôi thích thế.” Cố Ninh ném khẩu súng sang một bên, đổi sang tư thế thoải mái hơn rồi nằm xuống. Giống như Quý Cửu Trạch, cô cũng lẳng lặng con sói đột biến đang bị phát súng bất ngờ bắn trúng lần nữa phát điên lao về phía họ. Thế nhưng khi khuôn mặt hung ác của nó ngày càng phóng to trong tầm mắt, Cố Ninh vẫn không kìm được mà nhắm chặt mắt lại…

Mà Quý Cửu Trạch, trước khi cô kịp nhắm mắt, đã dùng hết chút sinh lực cuối cùng, nhịp tim cuối cùng cũng đột ngột ngừng lại, lặng lẽ khép mắt lại.

Mùi tanh hôi nóng rực tràn tới, con sói đột biến há to miệng, tàn bạo cắn thẳng xuống đầu Cố Ninh! Ngay lúc đó…!

Một tia sáng vàng đột ngột lướt qua…

Cùng lúc đó một tiếng gầm giận dữ của gấu khổng lồ bỗng nhiên vang lên!

Lời tác giả: Tôi cảm thấy chương này tôi viết rất hay.

Bình Luận (0)
Comment