Không quá ba ngày, buổi chiều ngày hôm sau tin tức của Trang Thần liền tới.
Chẳng qua lại không phải Trang Thần đưa lại đây, mà là Dịch Thiếu Khanh, đem Quý Tảo Đường ném cho Cố Ninh xong, anh ta liền lập tức hướng tới phòng nghiên cứu để tìm Cao Duyệt.
“Đây là đồ vật Trang Thần cho cô.” Quý Tảo Đường đưa túi hồ sơ qua cho Cố Ninh.
Cố Ninh cũng không vội mở túi hồ sơ ra, mà hỏi: “Cậu hiện tới đây có tiện không? Có thể bị người ta theo dõi hay không?”
Quý Tảo Đường cúi đầu đá đá trên mặt đất, sau đó nhìn Cố Ninh bĩu môi nói: “Tôi chỉ đi mua nước tương, ai sẽ nhìn chằm chằm tôi chứ.” Cậu ta nhìn chằm chằm một lúc, lại thình lình nói: “Sắc mặt của cô không tốt.”
“Phải không?” Cố Ninh sửng sốt, sau đó cười nói: “Tôi vẫn luôn như vậy.” Mẹ Cố đều lải nhải rất nhiều, nói cô hiện tại một chút khí sắc cũng không có, suốt ngày mân mê mấy thứ đồ bổ máu bổ khí cho cô ăn, hiện tại trong túi cô còn nhét mấy viên táo đỏ đây.
Quý Tảo Đường lại bĩu môi, do dự trong chốc lát, mới như vô tình hỏi: “Cửu ca anh ấy có tốt với cô không?”
Cố Ninh không biết tại sao Quý Tảo Đường lại đột nhiên tán gẫu sang chuyện này, nghĩ đến cậu ta ở một thế giới khác mỗi ngày đều kêu cô là Cửu tẩu, Cửu tẩu, tâm tình hơi có chút vi diệu, chỉ nói: “Khá tốt. Đúng rồi, lần trước Hạ Cùng nói tìm cậu có việc, hiện tại có lẽ cậu ta đang ở quân bộ, cậu tự đi tìm cậu ta đi. Thời điểm cậu đi thuận tiện tới Cục vật tư lấy đồ mà lần trước cậu muốn tôi tìm dùm đi. Tôi còn có việc, không bồi cậu được.” Cô quơ quơ túi hồ sơ trong tay, sau đó xoay người rời đi, đi tìm Tam ca và Cổ đạo trưởng để thương lượng kế hoạch tiếp theo.
Quý Tảo Đường nhìn chằm chằm Cố Ninh đã đi xa, mới căm giận dẫm cục đá xuống đất, sau đó rầu rĩ không vui mà rời đi.
Cố Ninh gom Tam ca và Cổ đạo trưởng lại cùng nhau, hiện tại căn cứ trên cơ bản do Tam ca cùng Cổ đạo trưởng làm chủ, Cố Ninh ngẫu nhiên mới tham dự một chút.
Tờ danh sách mà Trang Thần đưa, mặt trên đề cập tới nhân số tổng cộng hơn 300 người, ngoại trừ Cốc gia còn lại chính là một vài người bị Cốc gia liên lụy ở bên trong, chủ nhân của tinh thần lực bị Hướng Hứa bắt được ngày đó cũng là thuộc hạ của Cốc gia.
Chân tướng của sự việc đã được Trang Thần sửa sang lại.
Sự thật là đương gia hiện tại của Cốc gia là Cốc Vân Chí, cũng là Tổng tư lệnh hiện tại của căn cứ số 2, toàn bộ kế hoạch của chuyện này đều do ông ta bày mưu tính kế tiến hành. Lợi dụng tinh thần lực của dị năng giả hệ tinh thần quấy nhiễu vận hành của máy bay không người lái, làm cho phòng điều khiển xuất hiện tín hiệu đứt đoạn ngắn ngủi, pháo hoa là bọn họ phóng, thậm chí bọn họ còn dùng chút thủ đoạn để dẫn càng nhiều tang thi lại đây, nếu không chỉ dựa vào động tĩnh của những pháo hoa đó, thì căn bản không đến mức đưa tới nhiều tang thi như vậy.
Sau khi ông ta bố trí xong hết thảy mới báo cáo cho trung ương của căn cứ số 1, trong kế hoạch của ông ta có lẽ khi dị năng giả cùng tất cả trang bị vũ lực của căn cứ Ốc đảo bị tiêu hao không sai biệt lắm, thì bọn họ sẽ cử binh, bọn họ liền trở thành chúa cứu thế của căn cứ, trong mắt bọn họ, dân chúng trong căn cứ chỉ cần có chỗ ở còn có cơm ăn, thì tuyệt đối sẽ không để ý ai là người cầm quyền.
Căn cứ Ốc đảo này là một khối bánh kem cỡ lớn, lại có ai mà không thèm nhỏ dãi chứ? Lúc trước vẫn có điều kiêng kị, dưới lời thề son sắt của Cốc Vân Chí khi đảm bảo có thể trả giá đại giới nhỏ nhất để chiếm lấy căn cứ Ốc đảo, trung ương liền đồng ý.
Nhưng căn cứ Ốc đảo lại cho ông ta một cái tát vô cùng vang dội, còn trung ương cũng bởi vì kiêng kị thực lực của căn cứ Ốc đảo khi mà có thể “vô thanh vô tức” tiêu diệt mấy chục vạn tang thi nên không chịu khai chiến cùng căn cứ Ốc đảo.
Tam ca đập mặt bàn, nói: “Căn cứ số 2…… Nếu chúng ta chỉ nhắm vào họ Cốc này, thì căn cứ số 1 cùng căn cứ số 3 có thể nhúng tay vô hay không? Tuy hiện tại chúng ta có một ngàn dị năng giả, chỉ là phần lớn đều mới tiến hóa. Nếu ba cái căn cứ liên hợp lại, thì chúng ta khó đối phó lại.”
“Tôi thấy không cần phiền toái như vậy.” Cổ đạo trưởng bỗng nhiên ghé vào nói: “Vì sao chúng ta không thể nghĩ tới biện pháp, sắp xếp dẫn bọn họ tới chỗ chúng ta chứ?”
Tam ca cùng Cố Ninh đều ngẩn ra, ngay sau đó đều lộ ra biểu tình như đang suy tư gì đó.
……
Liên tục vài ngày, căn cứ thủ đô đều có rất nhiều người sống sót từ bên ngoài ùa vào căn cứ, những người này dường như quen biết lẫn nhau, hơn nữa thường mang theo rất nhiều vật tư hoặc tinh hạch, ngay từ đầu chỉ là mười mấy người tới, ngày thứ ba trước cửa căn cứ số 2 đã tụ tập ít nhất vài trăm người ở cổng lớn, đang xếp hàng chuẩn bị tiến vào căn cứ. Phải biết rằng tất cả người sống sót ở thủ đô trên cơ bản đã được căn cứ thủ đô cùng căn cứ Ốc đảo thu nhận xong rồi, chỉ có người sống sót từ nơi khác lục tục dũng mãnh hướng vào thủ đô, số lượng này sẽ không rất lớn, thường lui tới mỗi ngày đại khái cũng chỉ có mấy chục người, thậm chí đôi khi một người cũng không có. Có thể thấy được tình huống hiện tại là vô cùng khác thường, huống chi những người này đều còn quần áo sạch sẽ, tinh thần sáng láng, thường thường còn mang theo rất nhiều vật tư cùng tinh hạch.
Tình huống khác thường như vậy rất nhanh đã bị người khác chú ý tới.
“Cốc cốc cốc!” Người đàn ông mặc quân trang gõ cửa 3 lần, chờ đến khi bên trong truyền đến một tiếng vào đi, anh ta mới vặn khóa rồi mở cửa đi vào.
“Thủ trưởng, kết quả điều tra đã có.” Người đàn ông mặc quân trang nói.
Người ngồi phía sau bàn làm việc chính là Cốc Vân Chí, ông ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, ý bảo anh ta tiếp tục nói.
“Những người này đều tới từ căn cứ Ốc đảo.”
Sau khi người đàn ông mặc quân trang nói xong câu đó thì tinh thần Cốc Vân Chí liền tỉnh táo: “Sao?”
Người đàn ông mặc quân trang nói: “Nghe nói hiện tại bên trong căn cứ Ốc đảo đã loạn thành một đoàn, như thủ trưởng dự liệu lúc trước, lần trước bọn họ gi.ết ch.ết mấy chục vạn tang thi, nhưng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, vậy mà cả căn cứ trưởng cũng đã chết, hiện tại bên trong bọn họ đang nội loạn! Những người này thấy căn cứ Ốc đảo đại loạn nên liền chạy ra.”
Trong ánh mắt Cốc Vân Chí hiện lên một tia tinh quang: “Căn cứ số 1 cùng căn cứ số 3 thì sao?”
Người đàn ông mặc quân trang cẩn thận nói: “Tôi đã đi tra qua, cũng như căn cứ số 2, mấy ngày nay tất cả người tới đều là chạy ra từ căn cứ Ốc đảo, nam nữ già trẻ đều có, hơn nữa những người này đều mang theo rất nhiều vật tư cùng tinh hạch, nghe nói vật tư dự trữ ở căn cứ Ốc đảo vô cùng nhiều. Hơn nữa ngài ngẫm lại xem, mấy chục vạn tang thi lần này, nên có bao nhiêu tinh hạch?”
Cốc Vân Chí trầm tư trong chốc lát, sau đó nói: “Anh đi tìm một người vừa mới tiến vào căn cứ, tuổi còn nhỏ một chút rồi mang đến đây cho tôi.”
Người đàn ông mặc quân trang biết thủ trưởng từ trước đến nay đều cẩn thận, vì thế lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Mười mấy phút sau, anh liền mang theo một cô bé mười hai mười ba tuổi đi đến.
Cô bé chừng mười hai mười ba tuổi, vẻ mặt non nớt, khuôn mặt tràn đầy thấp thỏm cùng bất an, chân tay luống cuống đứng bên cạnh người đàn ông mặc quân trang, chỉ dám lén lút đánh giá Cốc Vân Chí.
Trên mặt Cốc Vân Chí nhanh chóng nở nụ cười từ ái của trưởng bối, vẫy vẫy tay với cô bé: “Bé gái, đừng sợ, tới, lại chỗ bác!”
Cô bé sợ hãi mà đi qua, ngón tay nắm góc áo, không nói lời nào.
“Bác sẽ hỏi cháu mấy vấn đề, nếu cháu thành thật trả lời bác, chờ lát nữa bác sẽ kêu cái chú này đưa cháu về chỗ ba me cháu, nhưng nếu cháu nói dối, vậy sẽ không bao giờ thấy được người nhà của cháu. Đã biết chứ?” Vẻ mặt Cốc Vân Chí từ ái nhưng lời nói lại uy hiếp.
Cô bé bị dọa sợ, trong ánh mắt liền nổi lên sương mù trong nháy mắt, nhưng chỉ sợ hãi nhìn Cốc Vân Chí.
Cốc Vân Chí hỏi: “Cháu tới từ căn cứ Ốc đảo?”
Cô bé gật gật đầu.
“Vì sao bọn cháu lại từ căn cứ Ốc đảo tới nơi này?”
Cô bé nhịn không được mà khụt khịt vài cái mới đứt quãng nói: “Mẹ nói căn cứ không an toàn, căn cứ đã chết rất nhiều chú cảnh sát, hiện tại căn cứ khắp nơi đều đang đánh người, còn đoạt đồ vật. Rất nhiều người đều chạy, mẹ cũng mang cháu từ căn cứ chạy ra.” Cô bé nói nói lại nghẹn ngào: “Cháu không muốn đi, cháu còn có rất nhiều bạn ở căn cứ Ốc đảo, cháu còn muốn đến trường đi học……. Ô ô ô ô ô!”
Cô bé nói nói cũng không biết do sợ hãi hay khổ sở, vậy mà cứ khóc lớn lên như vậy, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cả khuôn mặt đều là nước mắt. Thật ra lại làm người đàn ông mặc quân trang có chút không đành lòng: “Thủ trưởng?” Anh ta xin chỉ thị nói.
Cốc Vân Chí lại nhìn chằm chằm cô bé một hồi lâu, dường như đang đánh giá xem lời của cô bé là thật hay giả, cuối cùng mới nói: “Được rồi, dẫn con bé đi đi.”
Người đàn ông mặc quân trang lập tức tiến lên dẫn cô bé đi ra ngoài.
“Mẹ!” Cô bé lập tức nhào vào trong lòng ng.ực của người phụ nữ trẻ tuổi ở phía trước, oa oa khóc lớn lên.
Người đàn ông mặc quân trang quay đầu trở về trong phòng: “Thủ trưởng ngài xem?”
Cốc Vân Chí hừ lạnh một tiếng, nói: “Việc này tôi đã sớm đoán trước, nếu trung ương không chịu xuất binh, tôi thấy vậy cũng không cần kinh động trung ương.”
“Ý Thủ trưởng là?”
Trong ánh mắt Cốc Vân Chí hiện lên một tia tham lam: “Khối bánh kem căn cứ Ốc đảo này nếu trung ương nói nó có độc không chịu đi ăn, vậy thì để cho tôi tới ăn, xem có phải thật sự có độc hay không……”
Cô bé được người phụ nữ trẻ tuổi nắm vẫn luôn đi đến phía dưới cầu thang mới thật cẩn thận lộ ra một biểu tình thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấp giọng hỏi: “Dì Kiều Vũ, cháu biểu hiện cũng không tệ lắm đi?”
Người phụ nữ trẻ tuổi cũng lộ ra một tia ý cười, nhỏ giọng nói: “Có thể được thưởng.” Sau đó nhanh chóng thu liễm biểu tình, thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút, chúng ta còn đang ở doanh trại của địch. Chúng ta còn phải ở lại chỗ này vài ngày, ngàn vạn lần đừng lộ ra sơ hở.”
Cô bé nghe vậy cũng theo sau nhanh chóng thu liễm sự thông minh, giảo hoạt trong ánh mắt, khôi phục lại biểu tình tiểu bạch thỏ bị kinh hoảng vừa rồi.
Người phụ nữ trẻ tuổi thấy cô bé nhanh như vậy đã có thể điều chỉnh được biểu tình, không khỏi cảm thán những đứa bé mồ côi trong căn cứ không biết được học cái gì ở trong trường, còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã biết gánh vác việc lớn.