Lúc trước khi Quý Thất ca tới đàm phán đã báo cáo một vài thông tin cơ bản về thực lực của căn cứ Ốc đảo, dựa theo hiểu biết của Cốc Vân Chí đối với người của Quý gia, mặc dù Quý Thất cùng đám người ở căn cứ Ốc đảo kia có giao tình cũng sẽ không làm bộ trên số liệu.
Tang thi vây thành trước đó, căn cứ Ốc đảo có hơn 300 dị năng giả, hơn 5000 bộ đội. Ở mạt thế với trận chiến vây thành ấy, ngay cả khi tính toán theo hướng có xác suất thương vong nhỏ nhất, 300 dị năng giả nhiều lắm chỉ còn có thể dư lại non nửa, còn hơn 5000 binh sĩ kia đều là người thường không có chút dị năng, phỏng chừng còn thừa lại không dưới một phần mười.
Mấy chục vạn tang thi, số lượng tinh hạch thu hoạch được khẳng định không ít, chỉ là dựa theo xác suất của tinh hạch tiến hóa mà tính, thì nhiều lắm cũng chỉ thêm được hai ba trăm dị năng giả, dị năng giả sơ cấp dù là ở phương diện dị năng chứa đựng hay năng lực thao túng dị năng cũng không đáng để nhắc tới khi đứng trước mặt dị năng giả cao cấp. Bọn họ điều ra gần như hơn phân nửa dị năng giả cùng binh lính ở căn cứ số 2 tới, cũng đã đủ thận trọng.
Căn cứ Ốc đảo không có khả năng cầm đi tất cả tinh hạch tiến hóa cho những người này tiến hóa, nhất định còn tồn kho một số lượng lớn, còn có tinh hạch bổ sung càng là nhiều không đếm xuể…… Chỉ với tinh hạch, đã làm cho bọn họ công chiếm căn cứ Ốc đảo. Nhưng cũng chẳng sợ mấy thứ này không có? Cốc Vân Chí chịu nổi đau để tang con gái cần phải làm cho một đám dị năng giả ở căn cứ Ốc đảo đều phải đi theo chôn cùng con gái ông ta mới có thể bình ổn tâm trạng được.
Từ ống nhòm đã có thể nhìn thấy hình dáng của căn cứ ốc đảo, trên mái nhà cao cao đều treo cờ xí của căn cứ Ốc đảo, đang đón gió tung bay.
Ánh mắt Cốc Vân Chí hung ác nham hiểm, ông ta sẽ khiến cho tất cả những người đó đều chôn cùng.
……
“Thu phục được chưa?” Phương Pháp hỏi.
Bọn họ đã đi theo những người này được một khoảng cách thật dài rồi, bọn họ cần phải duy trì khoảng cách trong vòng 100 mét cùng mấy chiếc xe tăng kia để Hướng Hứa có thể phát huy tác dụng, cho nên Phương Pháp vẫn luôn không thể không cõng Hướng Hứa nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, đây là hành động rất nguy hiểm, trong lúc hành động bọn họ rất dễ bị bại lộ tung tích. Phương Pháp cần phải hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Hướng Hứa, đi, dừng, đi, dừng.
“Còn thừa một chiếc cuối cùng.” Hướng Hứa thậm chí cũng không còn tinh lực để đi lau một đống mồ hôi trên trán, hơi thả lỏng một chút lại lập tức tập trung tinh thần lực hướng sang bên kia để tìm kiếm lần nữa.
Phương Pháp có chút sốt ruột, là do anh đã nhìn thấy lá cờ của căn cứ, điều này có nghĩa là bọn họ cách căn cứ chỉ chưa đến 1000 mét.
Bọn họ cần phải quyết định chạy về trước, bằng không sẽ bị ngăn lại ở bên ngoài căn cứ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mắt thấy tường vây căn cứ ngay ở phía trước, ngay lúc Phương Pháp đang nôn nóng vạn phần, thì Hướng Hứa bỗng nhiên mở mắt ra: “Được rồi!”
Phương Pháp không chút do dự nào, lập tức thúc giục dị năng chạy như điên về phía căn cứ.
……
Thời điểm nhìn thấy hình ảnh theo dõi xuất hiện một mảnh bông tuyết, đám người Cố Ninh liền biết, người của căn cứ số 2 đã tới.
“Hướng Hứa đã trở lại chưa?” Cố Ninh hỏi Trương Tiểu Bạch vừa mới từ bên ngoài đi vào.
“Chưa thấy!” Trương Tiểu Bạch nói.
Cố Ninh trong lòng trầm xuống, sau đó nói: “Đi, ra bên ngoài.”
Mới vừa đi ra ngoài cửa, một trận gió mạnh ập vào trước mặt, thổi bay tóc mái nhỏ vụn của cô, nheo mắt lại liền thấy Phương Pháp cõng Hướng Hứa xuất hiện trước mặt cô.
Phương pháp toét miệng, cười: “Tôi đã mang Hướng Hứa bình an về cho cô.”
Hướng Hứa từ sau lưng Phương Pháp nhô đầu ra, lộ ra một nụ cười sáng lạn với Cố Ninh.
Cố Ninh vẫn luôn treo trái tim ở yết hầu cuối cùng về lại chỗ, nhẹ nhàng thở ra liền duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của Hướng Hứa, mỉm cười nói: “Làm tốt lắm.”
Hướng Hứa cười càng sáng lạn hơn.
…….
Căn cứ Ốc đảo thoạt nhìn im ắng, không có tiếng vang.
Có người vẫn còn lục tục đi ra từ bên trong cổng lớn, đột nhiên vừa thấy đoàn xe bên này, tất cả đều sợ tới mức chạy vào trong căn cứ.
Bốn chiếc xe tăng mở đường, theo sát phía sau là hơn mười chiếc xe việt dã, tiếp theo là hơn một trăm chiếc xe quân đội khác nhau.
Tổng cộng có hơn 8000 người.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, binh sĩ võ trang hạng nặng còn có dị năng giả từ trên xe nối đuôi nhau bước ra, 8000 người kia vừa đứng, khí thế vô cùng kinh người.
Cốc Vân Chí cuối cùng mới từ chiếc xe việt dã ở đằng trước bước xuống.
Căn cứ Ốc đảo đã gần ngay trước mắt, trên tường vây cao ngất một người cũng không phát hiện, người vừa mới tụ tập ở cửa hiện tại tất cả đều tiến vào trong căn cứ, cổng lớn đóng chặt, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ căn cứ Ốc đảo không nhìn thấy một người, hoàn toàn an tĩnh không giống như một căn cứ có mấy chục vạn người sinh hoạt, một mảnh tĩnh mịch.
Trong mắt những người ở căn cứ số 2, toàn bộ căn cứ Ốc đảo như bị bao phủ dưới một mảnh u ám, tràn ngập tuyệt vọng, yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Cốc Vân Chí nhìn thấy căn cứ Ốc đảo mà đã nghe nói qua rất nhiều lần. Không thể không nói, có thể ở dưới mí mắt của ba căn cứ thủ đô mà vô thanh vô tức thành lập nên một căn cứ lớn có quy mô hoàn toàn không thua kém căn cứ thủ đô, là một việc vô cùng ghê gớm. Càng không cần phải nói đến vậy mà còn có hệ thống xã hội vô cùng hoàn chỉnh; hệ thống bệnh viện cùng trường học, đây là phương diện mà ngay cả căn cứ thủ đô còn chưa hoàn thiện được, cái căn cứ Ốc đảo này lại làm được. Việc này cần phải có vật tư vô cùng khổng lồ để chống đỡ hơn nữa cũng yêu cầu người lãnh đạo có quyết đoán vô cùng lớn mới có thể hoàn thành.
Thật ra ông ta có chút tò mò rốt cuộc người thành lập nên cái căn cứ Ốc đảo này là người như thế nào. Chỉ tiếc, lại nhận được đến tin tức là căn cứ trưởng đã chết vào năm ngày trước khi tang thi vây thành.
“Thủ trưởng?” Người đàn ông mặc quân trang đi đến bên cạnh Cốc Vân Chí có ý xin chỉ thị của ông ta.
Cốc Vân Chí nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu một cái, người đàn ông mặc quân trang lập tức đứng thẳng người hành lễ, sau đó xoay người đi đến một bên, giơ cao tay phải lên, tay phải nháy mắt bỗng nhiên chặt xuống, quát: “Khai hỏa!”
……
An tĩnh……
Vốn dĩ xe tăng hẳn là phải b.ắn ra bốn quả đạn pháo như lại không có một tia động tĩnh.
Lại đợi vài giây, người đàn ông mặc quân trang nhíu mày lại, cầm lấy bộ đàm quát: “Pháo binh đang làm gì vậy?! Bắn!”
Bộ đàm truyền đến giọng nói nặng nề: “Báo cáo trung tướng! Hệ thống thao tác có vấn đề!”
Người đàn ông mặc quân trang lờ mờ một chút: “Cái gì?!”
Cốc Vân Chí nhíu mày: “Sao lại thế này?!”
Cốc Vân Chí vừa dứt lời, chỉ nghe thấy trận đội vang lên một trận kinh hô bên tai!
Vừa nhấc đầu lên, chỉ thấy phía chân trời xuất hiện vô số hỏa cầu! Số lượng nhiều đến mức gần như trong tầm mắt của người ta đều bị những hỏa cầu này chiếm cứ! Toàn bộ căn cứ Ốc đảo đều bị những hỏa cầu này che khuất, đuôi lửa màu đỏ kéo dài giống như mưa sao băng hướng về bên này mà oanh tạc!
Lúc này căn bản không rảnh để tự hỏi tại sao căn cứ Ốc đảo sẽ có nhiều dị năng giả hệ hỏa như vậy.
Khuôn mặt của người đàn ông mặc quân trang đều bị ánh lửa của những hỏa cầu đó chiếu sáng lên, ảnh ngược trong đồng tử là ngọn lửa đầy trời, anh ta gân cổ lên rống to! “Phòng ngự!”
Đồng thời trong tay xuất hiện một cái khiên đất, giơ lên bảo hộ trước người Cốc Vân Chí.
Tinh thần lực ngưng tụ thành tấm lưới phòng ngự mở ra trong nháy mắt, lan tràn mấy chục mét! Giống như nửa vòng tròn trong suốt của một cái lồng phòng hộ tất cả mọi người ở phía dưới.
Mà lúc này, quả cầu hỏa đầu tiên lớn như trái bóng rổ đã tới rồi!
Oanh! Một tiếng! Hỏa cầu nện trên tấm lưới tinh thần lực phòng ngự trong suốt, trong lúc nhất thời chỉ thấy hỏa cầu giống như pháo hoa bùng nổ, ngay sau đó hai cái, ba cái, bốn cái, vô số hỏa cầu đều theo sát tới, nện trên tấm lưới tinh thần lực rồi nháy mắt bùng nổ, giống như từng đóa pháo hoa rực rỡ được phóng lên! Tinh thần lực tạo thành tấm lưới phòng ngự tuy thoạt nhìn đơn bạc, nhưng trên thực tế lại kiên cố vô cùng, hỏa cầu nện vào phía trên, chỉ bị chấn động tạo thành từng vòng gợn sóng. Nhưng một hỏa cầu không có cách lay động, vậy mười cái, trăm cái, ngàn cái thì sao?!
Chỉ thấy trên tấm lưới tinh thần lực kia bị hỏa cầu đập vào không ngừng rung động, chỉ nghe thấy giữa không trung truyền đến một tiếng vỡ răng rắc cực kỳ nhỏ —— năm dị năng giả hệ tinh thần, một người cấp 5 trung cấp, ba người cấp 4 cao cấp, một người cấp 2 cao cấp, tất cả đều cả kinh! Tức khắc tất cả đều tạo ra đôi tay, tinh thần lực không ngừng trút xuống bên ngoài, rót vào bên trong tấm lưới tinh thần lực kia! Tấm lưới phòng ngự vốn dĩ đã trong tình trạng nứt vỡ tức khắc lại được tu bổ xong!
Công kích của sóng hỏa cầu đầu tiên kết thúc.
Trên mặt đất những mảnh vụn rơi xuống bị hỏa cầu đốt thành một mảnh cháy đen.
“Tại sao lại có nhiều súng máy tay như vậy?!” Người đàn ông mặc quân trang đột nhiên kinh hãi nói.
Chỉ thấy lúc này trên tường vây vừa mới còn không một bóng người, phảng phất như trong nháy mắt liền xuất hiện rất nhiều súng máy đặt trên tường vây, súng máy tay lạnh lẽo chăm chú chĩa vào bên này.
Sắc mặt Cốc Vân Chí khó coi, lúc này ông ta đã ẩn ẩn cảm giác được có một số việc thoát khỏi khống chế của ông ta, nhưng lúc này đã không cho phép ông ta cẩn thận tự hỏi.
Tên đã trên dây, không thể không bắn!
Ông ta lạnh lùng mà nói: “Súng máy tay chuẩn bị!”
Một trận hình súng máy hạng nặng được đặt trên tường đất, nhắm ngay về phía đám người vây thành.
Phanh phanh phanh bang bang! Tiếng súng hai bên gần như đồng thời vang lên!
Đạn thi nhau trút xuống ra bên ngoài! Xác đạn nóng bỏng bay loạn khắp nơi!
Súng máy của căn cứ Ốc đảo tổng cộng cũng có một trăm khẩu, căn cứ số 2 của thủ đô lại mang theo 140 khẩu, hỏa lực bên này của bọn họ tự nhiên sẽ yếu hơn một chút.
Hai bên đều không ngừng có người bị đánh trúng trong mưa bom bão đạn, loại trình độ công kích này, tấm lưới tinh thần lực phòng ngự của Hướng Hứa cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm lực bắn của viên đạn chậm lại, hơn nữa dị năng tiêu hao cũng vô cùng đáng sợ, Hướng Hứa làm như vậy hoàn toàn bất kể việc tiêu hao dị năng nhưng cũng giảm bớt thương vong cho căn cứ Ốc đảo bên này rất nhiều! Phàm là bị trúng đạn, lập tức sẽ được đội y tế nâng xuống, một binh sĩ khác lập tức đi lên!
Giằng co như thế trong một phút đồng hồ, hỏa lực của căn cứ Ốc đảo vậy mà chậm rãi bắt đầu chiếm thế thượng phong!
Tiếng súng đinh tai nhức óc làm cho cả đầu người ta đều ầm ầm vang lên, tất cả bố trí đều phải rống lên, Tam ca cùng Cổ đạo trưởng càng là rống đến mặt đỏ tai hồng suốt cả quá trình: “Dị năng giả chuẩn bị!”
Đạn của súng máy tiêu hao quả thực đáng sợ, từng rương từng rương đạn đều cùng số phận, từng rương một không có cái nào không bị ném xuống tường vây.
Đạn rất nhanh liền phải thấy đáy, nhưng đồng dạng, đạn tồn kho của căn cứ số 2 đối diện cũng sẽ không còn rất nhiều. Kế tiếp chính là dị năng giả chiến đấu!
Đạn tồn kho trong căn cứ Ốc đảo rốt cuộc cũngkhông bằng căn cứ số 2.
Tam ca điên cuồng hét lên: “Dị năng giả hệ thổ chuẩn bị xuất kích!”
“Nhận được!” Hạ Cùng làm đội trưởng của đội dị năng giả hệ thổ ở tai nghe bình tĩnh trả lời Tam ca, sau đó xoay người quát với hai trăm dị năng giả hệ thổ ở phía sau: “Dị năng giả hệ thổ chuẩn bị!”
Hai trăm dị năng giả hệ thổ rống lên: “Rõ!” Động tác đồng thời nhất trí cùng giơ tay phải lên, một khiên đất dày nặng tức khắc xuất hiện trong tay bọn họ.
Cổng lớn chậm rãi mở ra.
Hạ Cùng dẫn đầu lao ra cổng lớn, giơ lên tấm chắn, hô to: “Năm mới vui vẻ!!!!!!!!”