Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 207

Phương Pháp mang theo hai trăm dị năng giả tốc độ vô thanh vô tức đến gần đội ngũ phía sau của căn cứ số 2.

Thời điểm tinh thần lực của dị năng giả điều tra ra cũng đã không thể làm được gì.

Từng cơn gió mạnh xuyên qua bên trong đám người, có người chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, một trận đau đớn khi bị vũ khí sắc nhọn cắt vỡ, sau đó máu điên cuồng tuôn ra ——

Chờ người ở phía trước phản ứng lại đây, đã có gần một ngàn người bị cắt đứt yết hầu.

Biểu tình trên mặt Phương Pháp không có lấy một tia chần chờ, thương hại hoặc hưng phấn đều không có, cắt đứt cổ một người giống như dễ dàng vung lưỡi hái cắt đứt bông lúa. Từ lúc bắt đầu kháng cự và sợ hãi cho đến bây giờ, mạt thế trong lúc vô hình có thể xé rách bộ mặt lúc trước của một người.

“Tại sao lại có nhiều dị năng giả tốc độ như vậy?!” Cốc Vân Chí khiếp sợ nói.

Vừa mới ở chiến trường phía trước, căn cứ Ốc đảo cũng đã phái ra mấy chục dị năng giả tốc độ, vậy những dị năng giả tốc độ này lại là từ đâu mà ra? Nhưng lúc này đã không phải là lúc dây dưa với vấn đề này. Đội ngũ phía sau bị dị năng giả tốc độ một đường đánh sâu vào, đội hình đã hoàn toàn tán loạn, lại nhìn chiến trường phía trước, tất cả dị năng giả ở căn cứ số 2 đã bị vây ở trên chiến trường căn bản không có khả năng trở về cứu viện!

“Thủ trưởng! Tình huống không thích hợp! Dị năng giả ở căn cứ Ốc đảo đã vượt qua dự tính tối đa của chúng ta! Căn cứ Ốc đảo đã ẩn giấu thực lực!” Người đàn ông mặc quân trang đã ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu lúc này Cốc Vân Chí còn chưa rõ thì cũng không xứng ngồi trên cái vị trí này: “Hết thảy đều là thiết cục của căn cứ Ốc đảo.”

Người đàn ông mặc quân trang đã mở cửa xe ra: “Thủ trưởng, ngài rút lui trước đi! Quay căn cứ sẽ tính toán lại!”

Cốc Vân Chí cũng không phải người khác, vậy mà nhanh chóng quyết định, không chút do dự liền lên xe.

Người đàn ông mặc quân trang lập tức khởi động xe, quay đầu xe lại rồi phóng về phía trước!

Mặt khác mười mấy cái dị năng giả còn ở lại nơi đó, thấy không có kết cục cũng đều vội vàng lái xe chạy.

“Người kia chạy thoát!” Hướng hứa đang theo dõi ở phía đối diện nói.

“Cái tiểu vương bát dương này, thật không phải cái thứ gì!” Cổ đạo trưởng mắng một câu, sau đó vội vàng tìm một cái loa lớn, bắt đầu kêu với phía dưới: “Người của căn cứ số 2 các người nghe đây! Lão đại của các người đã chạy trốn! Cho các người cơ hội! Buông vũ khí xuống! Đầu hàng thì sẽ không giết!”

Cổ đạo trưởng rống lên ba lần mới buông cái loa lớn trong tay ra, sau đó nói với Tam ca: “Lão tam, mau kêu những người này đi tìm mấy gã chạy trốn kia trở về!”

“Không cần.” Hướng Hứa nói: “Cố Ninh tỷ tỷ đã đi.”

Cổ đạo trưởng cả kinh, vừa đi xuống liền thấy, quả nhiên chỗ nào còn thấy được bóng dáng của Cố Ninh, lại ra bên ngoài nhìn, liền thấy Cố Ninh đang cầm đao bay nhanh ra bên ngoài để đuổi theo, cô đơn thương độc mã, đối phương lại có hơn mười người! Cổ đạo trưởng đang chuẩn bị gọi Phương Pháp, lại đột nhiên nhớ tới lần trước Cố Ninh đã giải thích riêng với ông cùng lão Tam về chuyện của gấu khổng lồ, Cố Ninh cũng không có gọi, lúc này mới yên lòng.

Tuy Cố Ninh không phải dị năng giả tốc độ, nhưng khi cô dốc toàn lực để chạy gấp thì tốc độ cũng rất nhanh, nhanh chóng đuổi tới phía trước, lúc này trên đường đã có rất nhiều tang thi bị âm thanh hấp dẫn lại đây, xe đấu đá lung tung, đâm chết không ít. Thấy bốn phía không người, Cố Ninh trực tiếp mở cánh cổng không gian.

Chỉ nghe thấy một tiếng rống giận bất mãn, gấu khổng lồ xuất hiện từ bên cạnh trên con đường trống rỗng.

“Giúp đỡ!” Cố Ninh vừa nói vừa vọt thẳng đến gấu khổng lồ.

Gấu khổng lồ còn chưa kịp cự tuyệt, Cố Ninh cũng đã vô cùng thuần thục bò lên trên vai nó.

Gấu khổng lồ hết chỗ nói rồi, muốn ném cô xuống, nhưng nghĩ đến đồ ăn vặt của nó nên vẫn quyết định nhịn cô lúc này, theo hướng Cố Ninh chỉ mà vọt tới. Đến nỗi những tang thi ở trên đường, trực tiếp bị giẫm qua.

“Có người đuổi theo tới đây sao?” Người đàn ông mặc quân trang vừa lái xe đâm bay tang thi chặn đường ở phía trước, vừa sốt ruột hỏi.

“Không có.” Dị năng giả hệ tinh thần ngồi cùng chiếc xe với Cốc Vân Chí sau khi nói xong cũng cảm thấy có điểm kỳ quái: “Tại sao một chiếc xe cũng không có?”

Cốc Vân Chí cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau đều là đoàn xe của mình, cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngay lúc này! Người đàn ông mặc quân trang vô cùng khiếp sợ kêu lên: “Đó là cái gì?!” Chỉ thấy ở trên đường phía trước có một con gấu khổng lồ gần như to bằng một chiếc xe tải đang tiến lên từ lối rẽ bên cạnh đi tới con đường này, từng bước một đi về phía bên này!

Cốc Vân Chí đột nhiên quay lại, còn chưa kịp nhìn thấy cái gì, người đàn ông mặc quân trang liền giẫm phanh lại, ngực Cốc Vân Chí đụng vào trên ghế dựa, tức khắc ngực đau một trận. Người đàn ông mặc quân trang lúc này còn lo lắng được cái gì khác, nhanh chóng đánh tay lái muốn quay đầu lại, nhưng anh ta còn chưa kịp quẹo đi, chỉ nghe thấy một tiếng phịch vang lớn! Thân xe chấn động dữ dội!

Cả người anh ta đều từ trên chỗ ngồi bắn lên.

Định thần nhìn lại, thì thấy nắp xe trước có một bàn tay gấu vô cùng lớn và đầy đặn đang chậm rãi nâng lên từ chỗ đó, toàn bộ nắp xe trước đều lõm xuống, có khói bốc lên từ bên trong. Cái trán của người đàn ông mặc quân trang đổ mồ hôi, liên tiếp khởi động vài lần thì mới phát hiện xe không khởi động được.

“Đây là thứ gì?!” Dị năng giả hệ tinh thần đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thoáng qua thì toàn bộ sắc mặt đều trắng bệch.

Không có người trả lời anh ta bởi vì hai người khác trong xe cũng sợ đến ngây người.

Trong mắt Cốc Vân Chí lại đột nhiên lóe lên tia sáng, nói với người đàn ông mặc quân trang: “Tiêu Chiến. Đem nó dẫn tới căn cứ Ốc đảo đi!” Để cho con gấu biến dị khổng lồ này san bằng căn cứ Ốc đảo ——

“Xe không động đậy nổi!” Tiêu Chiến nhanh chóng quyết định, mở cửa xe ra rồi hô với Cốc Vân Chí ở bên trong: “Thủ trưởng, mau xuống xe!”

Cốc Vân Chí cũng vội vàng xuống xe, mới vừa xuống xe, lại là một trận vang lớn! Toàn bộ nóc xe đều bị đè bẹp. Dị năng giả hệ tinh thần ở bên kia còn chưa kịp bò ra đã bị đè bẹp ở bên trong.

Khiến Tiêu Chiến cùng Cốc Vân Chí kinh sợ đến nỗi ra một thân mồ hôi lạnh, lại nhìn con gấu đen kia thì càng kinh hãi muốn chết, cũng không dám nhìn nhiều nữa, Cốc Vân Chí được Tiêu Chiến đỡ chạy tới lối rẽ.

Tất cả xe ở phía sau cũng đều bị sợ tới mức hồn phi phách tán, tất cả đều điên cuồng quay đầu xe lại đằng sau, lại không nghĩ rằng vốn dĩ những cái xe này cách nhau không xa, liền loạn thành một đoàn, anh đâm tôi, tôi đâm anh ta, nhất thời hỗn loạn.

Gấu đen cũng không khách khí, dẫm lên nóc xe của mấy chiếc xe sau đó hướng tới Tiêu Chiến cùng Cốc Vân Chí, không nhanh không chậm mà đuổi theo.

Phía sau còn sót lại hai chiếc xe thiếu chút nữa bị dọa cho tắt thở, từ trên xe bò xuống dưới thì hai chân đã nhũn ra, hai đùi run rẩy.

Tiêu Chiến đỡ Cốc Vân Chí chạy tới lối rẽ vốn dĩ cho rằng đã chạy thoát, lại trăm triệu lần không ngờ con gấu đen kia lại phóng thẳng đến đây đuổi theo bọn họ, tức khắc liền sợ tới mức hồn phi phách tán. Cốc Vân Chí rút súng ra bắn mấy phát, lại chỉ nghe thấy tiếng đạn leng keng leng keng rơi trên mặt đất, gấu đen ngay cả hừ cũng không thèm hừ một tiếng, vẫn khí định thần nhàn đi theo phía sau bọn họ như cũ.

Chạy một hồi, Tiêu Chiến quay lại thì thấy, gấu đen đột nhiên biến mất.

Vội vàng gọi Cốc Vân Chí lại. Hai người cũng không biết tại sao gấu đen liền biến mất một cách không thể hiểu được, nhưng vẫn may mắn tránh được một kiếp. Chỉ là một hơi này vừa mới xả ra một nửa, lại nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, chỉ thấy gấu đen không biết sao lại từ một hướng khác đi tới bên này!

Hai người âm thầm kêu khổ trong lòng, lại vội vàng quay đầu chạy trở về.

Làm cho hai người sờ không được đầu óc chính là con gấu đen kia chỉ theo sau bọn họ ở xa xa, không nhanh không chậm, bọn họ chạy thì nó liền chậm rì rì theo sau, bọn họ dừng lại thì nó liền muốn xông lên, đem thần kinh của bọn họ rất nhanh bị dọa cho đứt đoạn. Cũng không biết con gấu đen này rốt cuộc muốn làm gì, bộ dáng này của nó thoạt nhìn không giống như muốn ăn thịt bọn họ mà lại như đang đùa giỡn bọn họ.

“Đem nó dẫn tới căn cứ Ốc đảo đi.” Cốc Vân Chí đã chạy đến nổi mồ hôi đầy đầu, trong ánh mắt lại lập loè sát ý lạnh băng như cũ.

Hai người ăn khớp với nhau, vội vàng chạy tới căn cứ Ốc đảo.

Cố Ninh ở trên lưng gấu đen lại vui vẻ, hai người kia cũng không cần cô gắng sức đuổi, tự mình chạy về phía căn cứ Ốc đảo, cô đương nhiên biết hai người này nghĩ cái gì, chỉ sợ chuyện sẽ không như bọn họ mong muốn.

Ngay lúc Tiêu Chiến cùng Cốc Vân Chí liều sống liều chết chạy đến cổng lớn của căn cứ Ốc đảo, lại nhìn thấy Cố Ninh đứng lên từ trên đầu gấu đen thì hoàn toàn bi ai.

Tuy không dám tin tưởng, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, con gấu đen này vậy mà chịu sự khống chế của Cố Ninh!

Nhìn con gấu đen này cùng Cố Ninh đứng trên đỉnh đầu gấu đen, Cốc Vân Chí và Tiêu Chiến không khó để suy đoán được, mấy chục vạn tang thi vây thành mấy ngày trước rốt cuộc đã bị giết nhanh như thế nào, trong lòng bọn họ không chỉ bi ai mà còn tuyệt vọng.

Người của bọn họ sau khi Cốc Vân Chí chạy trốn thì có thể chạy được cũng đã chạy theo, còn dư lại đều vô cùng thức thời mà đầu hàng ngay lập tức.

Lúc này bất kỳ phản kháng gì cũng không có ý nghĩa.

Tiêu Chiến bị xử tử ngay tại chỗ. Còn Cốc Vân Chí, vẫn luôn bị áp tải đến khu liệt sĩ. Sau khi từ Cổ đạo trưởng nói ra toàn bộ sự việc đã phát sinh vào ngày đó thì ra tay giết cốc vân chí.

Đến nỗi những tù binh đó, ngoại trừ những người tham dự vào kế hoạch tang thi vây thành lần trước, tất cả những người khác đều đuổi ra khỏi căn cứ, mặc kệ bọn họ đi đâu. Có vàingười tỏ vẻ nguyện ý lưu lại, nhưng bị cự tuyệt vô tình, hơn nữa đem bọn họ vào sổ đen của căn cứ Ốc đảo, về sau không cho phép đặt một bước chân vào căn cứ Ốc đảo.

Bình Luận (0)
Comment