Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 15

Tân Vãn Thành lo lắng lại bắt đầu ho. Sao chuyện xui xẻo gì cô cũng đụng trúng hết?

“Tối nay làm sao chúng ta về lại chỗ ở?”

“…”

Thấy Diệp Nam Bình cúi đầu, tay bấm điện thoại nhắn tin với biên tập hậu kỳ, Tân Vãn Thành hậm hực ngậm miệng.

Ngước lên nhìn bình dịch truyền, còn một ít dưới đáy.

Còn anh…

Tân Vãn Thành thấy anh nhắn một đoạn dài gì đó cho anh biên tập, xử lý công việc bằng di động không thuận tiện, lỡ như có gì chậm trễ anh lại đổ tội lên đầu cô, vậy thì cô không có hy vọng mà được tuyển chính thức…

Tân Vãn Thành không làm gì được đành nhìn trộm anh, mặt anh bình tĩnh, đóng giao diện wechat, bắt đầu tra thông tin thời tiết.

“Tâm bão cát đi về hướng nam.”

Tin tức tốt, Tân Vãn Thành vội đề nghị: “Vậy bây giờ chúng ta nhanh chóng quay về điểm mấu chốt?” (坎儿)

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn cô hai giây. “Lúc đi học điểm địa lý của cô không cao đúng không?”

Tân Vãn Thành chớp chớp mắt. Tự nhiên lại hỏi vậy?

Không đợi cô suy nghĩ thêm, Diệp Nam Bình đã theo mấy số điện thoại mà anh mới tra được, bấm số.

Bình dịch truyền nổi lên những giọt khí khi đã cạn nước, giọng anh cất lên từ phia sau: “Khách sạn Vạn Châu phải không?”

…..

Đây là khách sạn gần với bệnh viện huyện nhất, nhưng phòng đã gần hết. Những du khách đều bị kẹt lại đây, các chỗ nghỉ đều kín chỗ. Cách đó hơn 200 mét có một chỗ hơi kém hơn chút nhưng còn phòng. Vừa vặn còn hai phòng, một phòng đôi, một phòng đơn.

Tân Vãn Thành lặng lẽ dựng tai lên nghe ngóng, mắt sáng lên nhưng rồi lại lập tức xìu xuống. Cô đi vội vàng nên không mang căn cước theo. Vừa rồi đăng ký khám cấp cứu đều là giấy tờ của Diệp Nam Bình, nếu không cũng chẳng có cơ hội nhìn ảnh chụp trên căn cước của anh.

Ảnh trên căn cước Diệp Nam Bình với bức ảnh mà cô lưu chắc là chụp cùng năm, cậu thiếu niên trẻ trung rạng ngời. So với bây giờ thì hơi ngây ngô, nhưng chắc chắn là vẻ lạnh lùng người sống chớ gần như bây giờ lại thu hút phái nữ hơn.

Nhưng nhớ tới chuyện mình không mang căn cước theo, Tân Vãn Thành mặt mũi nhăn nhúm đau khổ.

Diệp Nam Bình có vẻ không quan tâm tới chuyện đó, xác nhận có phòng rồi thì vẫy tya nhờ hộ lý rút kim truyền cho Tân Vãn Thành, nhờ hộ lý tìm giúp 2 cái khẩu trang.

Tân Vãn Thành đi theo anh, lúc anh đứng trước cửa mang khẩu trang cô vẫn cố giãy dụa lần cuối: “Chắc chắn là không thể về chỗ ở được ạ?”

Diệp Nam Bình ngừng động tác đang vén rèm lên, rồi lại tiếp tục vén rèm lên. Giây tiếp theo cát bụi thốc thẳng vào mặt mũi Tân Vãn Thành như trả lời câu hỏi của cô thay cho anh.

Tân Vãn Thành miệng đầy cát, lật đật đeo khẩu trang lên. Cách thức làm người ta câm miệng này đúng là đơn giản, thẳng thắn mà hiệu quả.

…..

Mặt Tân Vãn Thành nhỏ, khẩu trang lớn hơn mặt cô nên cô đang loay hoay chỉnh lại thì anh bỗng đưa tay kéo mũ cô trùm lên. Không chỉ trùm mũ lên đầu, anh còn cột chặt hai dây mũ lại. Nhìn gương mặt tròn nhỏ xíu như hạt đậu Hòa Lan trước mặt, Diệp Nam Bình hài lòng: “Đi thôi.”

Tân Vãn Thành cau mày, bước theo sau một bước đi ra ngoài.

Coi thường cô hả, quấn cô lại như vầy hả?

…..

Tầm nhìn không đến mười mét, Land Cruise mở đèn pha, ngoài xe gió cát cuốn cuồn cuộn.

Điện thoại Diệp Nam Bình rung rung liên tục, chắc là tin nhắn wechat công việc. anh phải tập trung nhìn đường nên không chú ý tới điện thoại.

Tân Vãn Thành nghe âm thanh gào rít, nhìn kính chắn gió bên ngoài mà cảm giác như mình đang ở tận thế.

Vất vả tới được khách sạn, tiếp tân thấy 2 người như tình nhân nên báo giá: “Phòng đôi 420 tệ.”

Diệp Nam Bình không có ý kiến gì, lấy căn cước ra. Tân Vãn Thành cắt ngang: “Vừa rồi chúng tôi điện thoại tới hỏi thì bảo còn 2 phòng, 1 phòng đôi 1 phòng đơn mà? Một căn cước thuê 2 phòng được không?”

Dĩ nhiên là không.

“Chị ơi, châm chước chút xíu đi.” Tân Vãn Thành năn nỉ.

Năn nỉ cũng không được.

Tiếp tân đề ra cách giải quyết: “Hay là một người ở đây, một người tới chỗ gần đây tìm phòng nữa? Một căn cước thuê 2 nơi khác nhau thì không sao, còn ở đây tôi châm chước không được.”

“…”

“Phòng đôi? Phòng đơn?”

“Phòng đơn.” Tân Vãn Thành nói.

“Phòng đôi.” Diệp Nam Bình nói.

Hai người đồng thanh mà trái ngược nhau, tiếp tân nghĩ trai đơn gái chiếc tới đây du lịch còn làm vẻ ngây thơ cho ai coi, mất kiên nhẫn: “Cuối cùng là giờ thuê phòng nào?”

“Phòng đơn.” Diệp Nam Bình đổi lại, đưa căn cước qua.

…..

Xử lý xong chuyện chỗ ở, trong lòng Tân Vãn Thành cũng hình dung ra tám trăm ngàn tình huống có thể xảy ra.

Diệp Nam Bình nhận lại căn cước, đi về hướng thang máy, Tân Vãn Thành bụng đầy tâm sự lết thếch theo sau.

Từ chỗ tiếp tân chọn tới chọn lui phòng đôi hay phòng đơn, Tân Vãn Thành mới ngơ ra, phòng đơn hay phòng đôi thì có gì khác nhau?

Cái chính là không ở chung một phòng…

Hồi còn học đại học, Tân Vãn Thành nghe Thương Dao nói lần đầu tiên của cô ấy với bạn trai Chu Tự chính là khi đi du lịch lúc tốt nghiệp, không cẩn thận nên thuê ở chung một phòng rồi mơ mơ hồ hồ mà thành.

Đám bạn cùng phòng cười ồ lên, làm gì có chuyện không cẩn thận? Đó là do Chu Tự đã có âm mưu từ lâu rồi, Thương Dao cười cười…

Bốn chữ “âm mưu từ lâu” lẩn quẩn trong đầu Tân Vãn Thành suốt quãng đường tới rồi chờ thang máy, mãi tới khi Diệp Nam Bình ấn nút thang máy đi xuống.

Tân Vãn Thành sửng sốt.

Diệp Nam Bình tuy vẫn đưa lưng về phía Tân Vãn Thành nhưng cửa thang máy sáng bóng như gương, toàn bộ suy nghĩ miên man của cô hiện rõ trên mặt.

Cô nhóc tuổi không lớn mà ý tưởng nhiều quá.

Diệp Nam Bình bóp trán, cửa thang máy mở ra, anh quay người nhìn Tân Vãn Thành chưa kịp giấu vẻ mặt rối rắm của mình.

“Tôi lên xe lấy đồ sạc, nhân tiện đi một vòng, gần đây chắc còn khách sạn khác.”

…..

Cửa thang máy đóng lại không một tiếng động. Tân Vãn Thành nhìn bóng mình chiếu trong cửa thang máy, yên lặng ba giây, rồi lấy đầu đập vào cửa thang máy.

Mất mặt quá…

Thảo nào anh không quan tâm phòng đôi hay phòng đơn, bởi vì phòng gì thì anh cũng không định vào ở đó…

Quá sức mất mặt…



Tân Vãn Thành nằm một mình trên giường, cứ nhớ lại cảnh tượng lúng túng của mình ở sảnh khách sạn đành lấy điện thoại ra xem để di dời suy nghĩ đi qua chuyện khác, lúc đó mới thấy Linda nhắn wechat hỏi cô đi đâu, còn 3 cuộc gọi nhỡ.

Cô gọi điện lại, Linda bắt máy, câu đầu tiên là: “Bà nhỏ, cô chết ở đâu rồi?”

“Tôi mới truyền dịch ở bệnh viện huyện xong, giờ mới thấy chị nhắn tin.”

“Tôi còn tưởng cô sốt phát điên nên đi tản bộ trong rừng núi hoang vắng rồi chứ.”

Không hổ danh người làm bên mảng sáng tạo, mắng người ta giòn như bắp rang, Tân Vãn Thành nhận tội: “Bớt giận bớt giận.”

“Ai đưa cô đi bệnh viện huyện? Dám đưa đi mà không hỏi tôi một tiếng. Tôi đánh gãy chân chó hắn!”

Tân Vãn Thành chột dạ, bật ho khan.

Linda cũng không truy cứu chuyện đó, nói tiếp: “Đêm nay bão cát, rồi cô có về được không?”

“Định ở lại trong huyện đêm nay.”

Linda là người mạnh miệng mềm lòng: “Tâm bão cát ở hướng nam đi qua điểm mấu chốt, chắc chắn ngày mai không chụp được đâu. Cô trốn ở huyện cũng tốt, dù sao thì cũng tốt hơn là ở điểm mấu chốt.”

“…”

Tân Vãn Thành chợt nhớ tới lúc ở bệnh viện, Diệp Nam Bình hỏi cô lúc đi học điểm địa lý không cao đúng không…

Tới giờ mới nhận ra là câu đó có ý gì.

Điểm mấu chốt ở hướng nam, tâm bão cát đi về phía nam, chính là đi về hướng điểm mấu chốt, cô còn ngu ngơ hỏi anh là có thể chạy khỏi bão cát, đi về điểm mấu chốt không.

Khác nào hỏi anh: Hay là chúng ta đuổi theo bão cát chơi đi?

Chỉ số thông minh bao nhiêu mới có thể hỏi ra câu đó chứ…

Tân Vãn Thành suy sụp cúp máy.

Yên lặng một lúc lại mở điện thoại lên lục lại thông tin. Lúc cô đặt vé máy bay cho eben In Studio có lưu số điện thoại của Diệp Nam Bình.

Điện thoại cô lúc trước xô xát với bà chủ nhà bị nứt màn hình, ngón tay cô giữ trên màn hình mấy giây, cuối cùng không bấm gọi mà đổi thành tin nhắn.

“Thầy Diệp, anh đến khách sạn mới rồi à?”

Năm phút sau Diệp Nam Bình mới trả lời.

“Ừ.”

….

Cách năm phút sau.

Diệp Nam Bình ngồi trong xe nhận được tin nhắn tiếp theo.

“Thầy Diệp, anh vui lòng lưu lại số điện thoại này nha, rất nhanh sẽ trở thành điện thoại trợ lý của anh.”

Diệp Nam Bình bật cười thành tiếng. nụ cười tắt đi, Diệp Nam Bình thoát khỏi giao diện tin nhắn, mở video thô mới được gửi qua xem. Âm thanh động cơ vang lên giữa bãi đỗ xe yên tĩnh. Nhạc ghép tạm thời để có hiệu quả sơ cho video, anh xem được một nửa thì kéo về đầu video xem lại. Xem lại lần nữa, chân mày anh cau lại.

Có mấy ảnh cần phải chụp lại. Bão cát này tới không đúng thời điểm.

Tiếng nhạc lặp đi lặp lại che mất tiếng bước chân bên ngoài, Diệp Nam Bình tắt video, dự định điện thoại cho người biên tập hậu kỳ thì cửa xe có tiếng gõ.

Diệp Nam Bình quay nhìn. Sửng sốt.

…..

Tân Vãn Thành không hỏi sao anh ở trên xe mà không phải là ở khách sạn khác, thấy anh nhìn mình thì cười lộ răng khểnh với má lúm đồng tiền: “Tôi tới thế chỗ cho anh.”

Tân Vãn Thành không đợi anh đáp, tay vói vào cửa sổ xe mở khóa, vòng tới ghế phụ mở cửa xe ra, ngồi dựa vào ghế. Động tác liền mạch lưu loát, Diệp Nam Bình vừa mở miệng bảo cô đừng gây rối thì cô đã kẹp chìa khóa phòng đưa tới trước mặt anh.

Thật sự muốn thay anh ngủ trong xe?

Diệp Nam Bình nhìn bàn tay cô kẹp chìa khóa lơ lưng giữa không trung, “Phải biết hưởng thụ đặc quyền của con gái chứ.”

“Lúc tôi nộp CV xin làm trợ lý của anh, sao anh không cho tôi hưởng đặc quyền của con gái?”

“Việc nào ra việc đó.”

“Thầy Diệp không biết con gái không thích việc nào ra việc đó, rất thích lôi chuyện cũ ra nói sao?”

Cô tựa vào lưng ghế nhìn anh cười.

Tuy cười nhưng thật ra có ý hơi giận dỗi.

Anh nghĩ cô đúng là đồ ngốc nếu tin anh mới đi mười lăm phút đã tới khách sạn mới, tầm nhìn chưa tới mười mét thế này, tốc độ xe không thể vượt qua hai mươi km.

“Đừng kích tôi.”

Tân Vãn Thành kéo mũ lên ngủ.

Quả nhiên anh thỏa hiệp.

Tân Vãn Thành nhìn anh lấy chìa khóa xe, nhìn anh xuống xe đóng cửa, nhìn anh —

Vòng qua bên ghế lái.

Ở góc độ này, anh đứng trên cao nhìn xuống: “Đã nói đừng kích tôi.”

Tân Vãn Thành không bị vành mũ che tầm mắt, môi anh hơi mím lại, cằm căng ra vẻ sắc bén. Người đang đắc ý giấu mình dưới vành mũ bắt đầu dao động nhưng cô vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Diệp Nam Bình đợi ba giây.

Trực tiếp ôm cô gái có suy nghĩ khác người này bế lên.

+++++

Vở kịch nhỏ.

Ba ba Diệp: Em cố ý kích anh ôm em.

Vãn Tử: Rõ ràng là anh cố ý giả vờ nổi giận để thừa cơ hội ôm em!

Ba ba Diệp: Anh giận thật.

Vãn Tử: Giận cái gì chứ?

Ba ba Diệp: Giận anh khi nãy tại sao không kiên quyết lấy phòng đôi.



Vãn Tử: … Cáo từ!
Bình Luận (0)
Comment