*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô đứng lại một lát không chịu đi, tự nhiên nãy giờ rất ngoan ngoãn phối hợp bây giờ lại đứng ì ra không chịu đi tiếp. Diệp Nam Bình còn tưởng cô tỉnh rượu, thấy cô đứng yên, nhưng lại không giống như tỉnh rượu mà như đang chuẩn bị gì đó, ngay tức khắc Diệp Nam Bình có linh cảm xấu: “Cô đừng có nôn đấy…”
Nói chưa dứt câu thì cô đã bắt đầu buồn nôn.
Diệp Nam Bình vốn thong dong đứng kế bên quýnh lên, thấy cô như sắp nôn ra đến nơi thì vội vã vác cô khiêng đi.
Phòng cô nằm cuối hành lang, đi qua đó mất ít nhất 5 phút, phòng Diệp Nam Bình cách đó chỉ tầm 2 mét, thời điểm nguy hiểm, Diệp Nam Bình không kịp nghĩ nhiều, chỉ lo vội vã mở cửa phòng mình, ôm cô vào trong. Mắt kính cô rớt trên đất anh cũng chẳng để ý, để cô ngồi lên bàn rượu cạnh cửa, lấy thùng đá trên quầy rượu nhét vào tay cô.
Giây tiếp theo, Tân Vãn Thành ôm thùng đá nôn tới mật xanh mật vàng.
Bên tai tiếng nôn từng đợt, Diệp Nam Bình yên lặng lui về sau cửa. Anh dựa cửa, chờ cô nôn xong thì bịt mũi lại gần. Mình tạo nghiệt gì mà lại đem con ma men này vào phòng chứ.
Cô ôm thùng đá không buông tay, coi nó như của quý, Diệp Nam Bình phải dùng sức mới lấy thành công lấy lại được cái thùng đá. Cô chu môi tỏ vẻ phản đối.
Ngày thường tỉnh táo không bao giờ thấy cô thích làm nũng thế này…
Khi Diệp Nam Bình dọn dẹp xong quay lại bên quầy rượu thì Tân Vãn Thành vốn phải ngồi trên bàn đã chảy xuống đất tự lúc nào. Thật ra nếu không phải tại anh pha chế nhiều loại rượu như vậy thì với tửu lượng của cô chắc không đến nỗi say, anh tự làm tự chịu mà gánh hậu quả thôi. Ôm cô vào toilet, để cô ngồi gần bồn rửa mặt.
Cầm nước súc miệng, nhét vào tay cô. Cô uống say lại có chỗ tốt, bất kể anh nhét cái gì vào tay thì cô đều coi như của quý, ôm rất chặt.
“Súc miệng đi.”
Cô nhìn anh. Không nhúc nhích.
Anh gõ nhẹ lên chai nước súc miệng.
Cô vẫn nhìn anh như trước, không nhúc nhích.
Diệp Nam Bình bị cô nhìn chăm chăm đến dựng cả lông, mắt cô rất to, trước đó anh còn tưởng cô thường đeo kính áp tròng, bây giờ mới phát hiện không phải, màu mắt cô là màu nâu tự nhiên.
Anh đành phải tự mình làm mẫu, lấy chai nước súc miệng khác mà anh đã xài hơn nửa, súc miệng cho cô xem.
Thật đúng y như con nít, anh làm mẫu xong rồi cô mới học theo, ngửa cổ rót nước súc miệng, phồng miệng súc súc, nhưng không giống anh phun nước ra mà “ực” một phát, nuốt luôn.
Diệp Nam Bình bất lực vỗ trán.
Cho dù nước súc miệng của anh có mùi chanh, cũng đâu cần uống luôn vậy…
Lại làm mẫu lần nữa.
Lúc anh cúi xuống phun nước ra cố tình phun rất chậm, sợ cô nhìn không rõ, xong rồi mới thẳng lưng dậy, hết sức nghiêm túc cảnh cáo: “Lần này không được nuốt.”
Cô bị anh la, miệng lại chu lên.
“Giả bộ làm nũng đáng yêu cái gì? Nhanh lên.”
….
Thấy cô lại nuốt nước súc miệng lần nữa, Diệp Nam Bình lập tức ném chai nước súc miệng vào bồn rửa mặt, thôi bỏ.
Động tác của anh hơi tức giận nên nước trong bình bắn ra văng lên mặt, anh nhìn mặt mình trong gương, cùng với cô gái nhỏ Tân Vãn Thành đang nghiêng nghiêng đầu nhìn anh tựa như không hiểu sao bỗng nhiên anh lại nổi giận, tức khắc không thể giận nổi.
Không thèm chấp nhặt với con ma men, Diệp Nam Bình rút hai tờ khăn giấy, mình cầm 1 tờ, còn 1 tờ đưa cho cô – mặt cô cũng bị nước súc miệng văng trúng.
Cô không lấy.
Diệp Nam Bình hất hất cằm về phía cô, ra hiệu cô lau mặt.
Cô lại không hiểu ý anh, không lấy khăn giấy mà lại giơ tay lên ôm mặt anh.
Vươn người qua, mút miệng anh.
….
Anh cứng đờ người trong mấy giây, ngoài miệng anh bị dính nước, mặt anh, cổ anh cũng bị dính nước, cho nên cô dùng cách tương tự vậy mà mút hết mấy giọt nước đó đi.
Bên cổ anh có một giọt, cô mút rất mạnh, Diệp Nam Bình như bị điện giật, kéo cô ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt trong vắt của cô phản chiếu hình ảnh Diệp Nam Bình, cô nhìn thẳng anh. Diệp Nam Bình rũ mắt nhìn cô.
Môi đỏ hồng hào, mắt hạnh sáng ngời, Diệp Nam Bình không biết đây có phải là cố ý dụ dỗ không. Trước đây anh đã từng gặp không ít cô gái, nếu cô gái trước mặt anh đây là cố ý, vậy thì cũng… cố ý quá hoàn hảo.
Tầm mắt lưu luyến trên gương mặt cô, cuối cùng lại quay về môi cô.
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe tiếng hơi thở của nhau.
Có hương chanh nhè nhẹ.
Đột nhiên tiếng động trong túi rung rung gián đoạn không khí.
Diệp Nam Bình nín thở, dứt khỏi hương chanh cứ quấn lấy tâm trí mình, lấy điện thoại ra, là Triệu Tử Từ gọi tới.
“Anh em, tin tức tình báo có thu được gì không?”
“Miệng cô ấy rất chặt, không lộ ra gì hết.”
Đúng là… miệng rất chặt… chặt tới mức chỉ mút bên cạnh gáy anh một chút mà hiện giờ anh nhìn vào gương là thấy một dấu hôn rất rõ.
Giọng nói Triệu Tử Từ căng thẳng: “Không phải cậu không đi hỏi cô ấy chứ?”
Xưa giờ Diệp Nam Bình không thích nhúng tay vào mấy chuyện này, Triệu Tử Từ nghi ngờ hoàn toàn hợp lý.
Diệp Nam Bình vừa muốn mở miệng, đột nhiên bả vai trầm xuống. Cô gái ngồi trên bồn rửa tay đã nghiêng đầu, tựa vào vai anh, ngủ mất.
Cách làn vải áo sơ mi, cảm giác hơi thở nóng ấm của cô, Triệu Tử Từ còn dông dài bên đầu bên kia, Diệp Nam Bình bỏ lại một câu: “Tán gái thì phải dựa vào bản thân, anh em không giúp được cậu.” Cúp máy.
…..
Nắng sớm xuyên vào phòng.
Cửa sổ sát đất đóng không kín nên gió thổi vào cuốn tấm rèm bay lên, ánh nắng chiếu vào mắt Tân Vãn Thành.
Mặt trời mùa đông không nóng, Tân Vãn Thành giật mình, lười biếng né mắt qua một bên. Ngủ một giấc mà như bị ai đánh, đau khắp cả người. Nhưng đêm qua cô không hề nằm mơ.
Tầm mắt nhìn về phía chân mình mới phát hiện, cô đang ngủ trên sofa.
Sofa phòng cô chiều dài chỉ có 1.5 mét, sao vừa để cô nằm kiểu chữ X? Tân Vãn Thành lấy chân đạp một cái, phát hiện ra không chạm tới thành ghế, nháy mắt ba hồn bảy vía lập tức về vị trí, bật ngồi dậy.
Là phòng Diệp Nam Bình.
Trước đó đội đã họp ở đây, bây giờ trên bàn còn Lookbook của nhãn hàng tài trợ.
Tân Vãn Thành quýnh quáng xốc chăn xuống đất, tìm cả buổi cũng không ra giày mình, đành để chân trần chạy ra huyền quan. Đồng hồ treo tường cho thấy mới hơn 5 giờ, chắc Diệp Nam Bình còn trong phòng ngủ, Tân Vãn Thành không dám chậm trễ một giây mở cửa phòng ra. May mà mới 5 giờ, trên hành lang không một bóng người, cô thò đầu ra định đi về phòng mình thì cửa phòng đối diện mở ra.
Tân Vãn Thành hoảng hồn, đối diện là phòng Emma, cô không ngờ Emma lại dậy sớm vậy…
Nhưng người đi ra từ phòng đó không phải là Emma.
Vẻ mặt buồn ngủ của Lục Miểu đối diện với vẻ mặt hoảng sợ của Tân Vãn Thành.
…..
Lục Miểu ngây ra một lúc.
Anh ta đánh giá Tân Vãn Thành từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng trên bàn chân trần của cô, lại nhìn mặt Tân Vãn Thành, khóe miệng có ý cười thấu hiểu.
Anh ta vẫn chào hỏi cô: “Chào buổi sáng.”
Tân Vãn Thành há miệng chưa kịp nói gì Lục Miểu đã rời đi.
Chỉ là nụ cười nhạt bên khóe môi anh ta vẫn cứ ở nguyên đó mãi không xóa đi được.
…..
Tân Vãn Thành trở lại phòng.
Chỉ ngủ có mấy tiếng mà lại không hề buồn ngủ. Suy nghĩ trong đầu cứ loạn cào cào.
Lục Miểu, Emma… không thấy Diệp Nam Bình đâu, Thương Dao khư khư cố chấp… còn có, giày của cô.
Tân Vãn Thành quyết định giải quyết vấn đề đơn giản nhất trước.
Cô nhắn cho Thương Dao: Xuống đến sân bay Vũ Hán thì nhớ báo mình biết.
Sau đó mở khung tin nhắn Diệp Nam Bình: Thầy Diệp, giày của em chắc rớt trong phòng thầy…
Trước khi bấm gửi, Tân Vãn Thành do dự, rồi xóa tin nhắn đi. Nghĩ tới nghĩ lui, cô click mở khung tin nhắn khác.
Cũng may cô còn có Linda chỉ dạy về mặt tinh thần cho mình.
Tân: Chị còn nhớ Lục Miểu không?
Hôm nay là ngày làm việc, Tân Vãn Thành thật ra không trông mong Linda trả lời. Ôm di động tựa vào thành giường, ma xui quỷ khiến lại mở hình đại diện của Diệp Nam Bình. Hình đại diện của anh là logo của In studio, giống như chính anh, đơn giản, lạnh lùng.
Di động rung lên, Tân Vãn Thành giật thót mình. Suýt chút nữa là tưởng Diệp Nam Bình nhắn tới, nhìn lại thì là của Linda.
“Anh chàng đẹp trai đợt chụp ảnh trên sa mạc?”
“…”
“Sao? Hai người thông đồng với nhau hả?”
“Không phải!!!” Tân Vãn Thành sợ Linda hiểu lầm, đánh 3 dấu chấm than khẳng định.
“Vậy tự nhiên hỏi cậu ta làm gì?”
“Sáng sớm nay em thấy anh ta từ trong phòng nhà thiết kế đi ra.”
“Nhà thiết kế Hoa kiều Emma Lin?”
“Chị quen à?!”
Trong nháy mắt Tân Vãn Thành tưởng như mình đâm trúng họng súng rồi, cứ nghĩ Linda là người ngoài nên cô mới dám nói cái này…
Cũng may Linda nhanh chóng nhắn lại: “Nghe bạn bè trong giới nói In studio lần này hợp tác với nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp gốc Hoa, hồ sơ thành tích một đống lớn, tất cả đều hợp tác với mấy ông lớn. Xem ra đúng kiểu Lục Miểu thích rồi.”
Tân Vãn Thành còn tưởng Linda đang cảm thán Lục Miểu tìm được tình yêu, Linda lại nói tiếp: “Lần trước ở điểm mấu chốt, tên nhóc đó cũng ân cần hỏi han chị nhiều thứ, có hôm cậu ta đưa chị về phòng còn tìm đủ thứ lý do để không đi.”
“Sao em không biết chuyện đó?”
“Đêm đó em bị sốt đi bệnh viện huyện. Ban đầu chị còn tưởng Lục Miểu coi trọng mình, tiếc là cậu ta không hợp khẩu vị chị. Kết quả khi về tới Bắc Kinh, cậu ta muốn nhờ chị giới thiệu người cho cậu ta quen biết. Lúc đó mới biết, hóa ra không phải là muốn tán tỉnh chị mà là chú ý tới những mối quan hệ quen biết xã hội của chị kia.”
“Thật không ngờ…”
“Có gì mà không ngờ? Xã hội bây giờ không phải chỉ có phụ nữ dựa vào sắc đẹp để tiến thân, đàn ông cũng giống vậy. Thấy nhiều thì sẽ quen thôi.” Linda quan tâm chuyện khác hơn, “Lục Miểu với nhà thiết kế kia cuối cùng có ngủ không?”
“Sao em biết được? Em đâu có chui dưới gầm giường họ.”
Linda hậm hực.
Tân Vãn Thành lại nghĩ tới cảnh Lục Miểu thấy cô từ phòng Diệp Nam Bình đi ra, nụ cười ra vẻ trong lòng thấu hiểu mà không nói. Đại khái trong giây phút đó, Lục Miểu đã xem cô là cùng loại người như mình.
Nhưng cô không thể giải thích với Lục Miểu, cô không nhớ tại sao mình lại vào phòng Diệp Nam Bình…
Ký ức cuối cùng của cô dừng lại trên hành lang quầy bar…
Trong đầu vừa lóe lên ánh sáng về quầy bar, Tân Vãn Thành bỗng nhớ tới chuyện khác, mắt kính của cô còn ở trong thùng rác.
Tân Vãn Thành không còn lo tám chuyện với Linda mà mang dép lê chạy như điên ra cửa. Thở hổn hển chạy tới bên cạnh thang máy, trong thùng rác trống không…
Sáng sớm tinh mơ khách sạn đã dọn sạch thùng rác rồi sao?
Tân Vãn Thành đào bới hai lần mới từ bỏ, đau đầu nhức óc quay về.
Đi ngang qua phòng Diệp Nam Bình, Tân Vãn Thành theo bản năng dừng chân. Quả nhiên tiền tài là vạn năng, nghĩ đến mắt kính của mình hơn 1000 đã mất, giày 500 tệ cũng không thể mất tiếp, Tân Vãn Thành nghĩ tới đó thì tay đã bấm chuông cửa phòng.
Tiếng chuông vang lên, Tân Vãn Thành tự an ủi mình, mình chỉ tá túc một đêm trên sofa của anh thôi, có gì mà phải sợ hãi rụt rè?
Ngay lúc đó cửa mở ra.
Diệp Nam Bình mặc áo thun trắng, quần xám ở nhà xuất hiện trước mặt.
Tân Vãn Thành ngước lên nhìn anh cười: “Thầy Diệp, giày của em hình như ở…”
Lời còn chưa dứt.
Chỉ vì thấy rõ bên gáy Diệp Nam Bình có một dấu hôn rất rõ.
Nụ cười cứng đờ.
Chỉ vì đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua trên cổ anh không có dấu hôn này…
+++++
Vở kịch nhỏ Hồi ức
Người nào đó phát hiện không chỉ có dấu hôn bên gáy, trên xương quai xanh anh cũng có một dấu.
Vãn tử: Em… em không nhớ gì hết.
Ba ba Diệp: Không sao, anh giúp em nhớ lại.
Một tay đem người để lên trên tường —
Ba ba Diệp: Bắt đầu nhớ lại từ đâu thì tốt?
Vãn tử: ….
…..
Triệu Tử Từ: Dưới 16 tuổi xin hãy tự giác nhắm mắt.