Tân Vãn Thành bị hôn tới thất điên bát đảo, quay đầu trốn, vội vàng hít mấy hơi không khí trong lành. Anh hôn lên thái dương cô tê tê dại dại, Tân Vãn Thành rốt cuộc không nhịn được giơ tay che miệng anh lại.
“Vấn đề cuối cùng.”
“Vẫn còn thắc mắc?”
“Trước khi anh vì chị An Bình thủ thân như ngọc, có phải đã từng có siêu nhiều bạn gái không?” Kỹ thuật hôn cũng quá tốt rồi.
“Anh có được lựa chọn không trả lời không?”
“Không thể.”
Anh một tay ôm eo cô để cô ngồi vững trên người mình không để cô bị ngã, một tay kia kéo bàn tay cô đang che miệng anh ra, chóp mũi chạm chóp mũi, mắt nhìn vào mắt: “Ba.”
Tân Vãn Thành hít sâu một hơi… Con số này cũng không phải không thể chấp nhận được.
“Em thì sao?” Anh hỏi ngược lại.
Tân Vãn Thành vòng tay ôm cổ anh, nghiêng đầu nghĩ ngợi, trước đó cô yêu thầm giảng viên coi như là một đi, cũng may cô còn có cái này làm đế lót: “Một.”
Anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Vẻ mặt này… là ý nói cô nói nhiều hay ít?
Tân Vãn Thành và anh nghiêng đầu nhìn người đối diện, cô còn chớp chớp mắt nhìn anh, anh không kiềm được, bật cười: “Cũng phải, anh có ba, làm sao có thể ghen tị với em chỉ có một?”
Tân Vãn Thành thấy môi anh khép mở nhưng anh nói rất nhỏ, Tân Vãn Thành nghe không rõ, hỏi lại “Dạ?”
Âm cuối lại bị anh hôn tới.
Nói không ghen mà nụ hôn so với vừa rồi còn dùng sức hơn, mút tới đầu lưỡi cô chịu không nổi mà trốn, lại bị anh cuốn về, dịu dàng nuốt lấy.
Ngồi ở trung tâm những ánh đèn, đèn chính, đèn phụ và những đèn xung quanh, tất cả như một tấm gương sáng, Tân Vãn Thành bị anh hôn đến đầu óc mơ màng, nhưng tim lại rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, cô muốn ở cùng với anh, không quan tâm trước kia, cũng không cần biết sau này.
Nhưng mà khi cô, một đệ tử giỏi đang định ôm lại anh, đem kỹ xảo hôn mới học được từ anh hôn lại thì nghe tiếng cửa studio mở ra nghe “kéttt” một tiếng.
Tân Vãn Thành trợn mắt, đồng thời gáy cô bị Diệp Nam Bình đè thấp xuống.
Anh giấu cô trong lồng ngực, chân trái chống xuống dưới, hai người ngồi trên ghế xoay lưng lại. Bảo vệ đẩy cửa bước vào thì hai người đã xoay ghế lại.
Diệp Nam Bình lộ ra nửa mặt, bảo vệ nhận ra anh, dùi cui trong tay hạ xuống: “Thầy Diệp, anh lại tăng ca ạ?”
“Ừ, tới chụp ít thứ.”
“Tôi không quấy rầy anh.” Bảo vệ vừa định quay lưng đi, ánh mắt chợt dừng lại. Rõ ràng là sau lưng ghế Diệp Nam Bình ngồi lộ ra một chiếc giày Converse nữ. Ngay lúc bảo vệ cau mày, chiếc Converse nữ kia lặng lẽ rụt lại không còn thấy bóng dáng. Bảo vệ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, im lặng rời khỏi studio, còn tiện tay đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa vang bên tai Diệp Nam Bình, anh cúi đầu nhìn người còn đang chúi đầu trong ngực mình, không thể nhịn cười, lồng ngực anh phập phồng khiến cái đầu trong ngực anh từ từ ngước lên. Nhìn anh, ánh mắt còn vẻ sợ sệt: “Đi rồi?”
“Đi rồi.”
“Chắc không phát hiện ra em chứ?”
“Không chắc.”
Tuy anh cao 1.85 mét, che cô 1.67 mét chắc không có vấn đề gì, nhưng cái chính là studio quá sáng, nói không chừng bảo vệ có thể phát hiện được dấu vết.
Tân Vãn Thành nhìn đồng hồ, 5 giờ sáng: “Sao giờ này bảo vệ lại tới kiểm tra?”
“Anh đã tố cáo những người phá hoại ảnh ở triển lãm, bọn họ kêu gào khóc lóc trên mạng, có người tuyên bố sẽ tới đập phá phòng làm việc, anh chỉ có thể yêu cầu bảo vệ kiểm tra chặt chẽ thường xuyên.”
“…” thì ra đầu sỏ gây tội vẫn là anh.
Anh nhéo mũi cô: “Sao, bây giờ dám trợn mắt với anh?”
Tân Vãn Thành không sợ: “Anh là thần dân dưới váy của em, em có gì mà không dám chứ?”
Anh cười, “Vậy nữ vương đại nhân, muốn tiếp tục hôn hay là nên di giá?”
Tân Vãn Thành xụ mặt, hắng giọng, làm ra vẻ đắn đo, nheo mắt liếc anh, đột nhiên lúm đồng tiền lại nở như hoa: “Đương nhiên là di giá — đi tới chỗ khác tiếp tục hôn.”
Cô nhóc này…
Diệp Nam Bình không thể giữ được khóe môi mình, bật cười. Không nhịn được xoa đầu cô, cô còn dám trốn: “Đầu nữ vương có thể để một tên thảo dân như ngươi tùy tiện xoa vậy hử?”
Không nói còn tốt, vừa nói xong thì anh càng xoa nhiều hơn, tóc tai Tân Vãn Thành rối bù, muốn nhảy xuống khỏi người anh, chạy trốn khỏi chỗ này thì lại bị anh ôm lại, một lần nữa ngã phịch lên người anh.
Anh vuốt tốc cô lại vén sau tai, tay vẫn không rời đi mà vuốt ve vành tai mẫn cảm của cô. Cô rụt rụt cổ đúng ý anh, anh hơi nâng cằm mình, rồi nâng mặt cô lên tiếp tục nụ hôn vừa rồi bị gián đoạn.
…
Hai ngày sau, Chương Nghị phát một đoạn video đăng trên weibo mẹ anh, thay mặt mẹ anh xin lỗi công chúng về đoạn video đã phát trước đó, thẳng thắn, chân thành nhận anh tái phát bệnh trầm cảm mới tự sát. Phim phóng sự đã quay từ năm trước, bệnh trầm cảm của anh tái phát không liên quan gì đến bộ phim đó, mẹ anh vì bảo vệ con trai, sốt ruột nên mới gây lớn chuyện. Hiện giờ nhà họ Chương đã giảng hòa với bên quay phim, mẹ Chương cũng không tiếp tục yêu cầu đối phương loại bỏ những hình ảnh của Chương Nghị.
Nhưng mà chuyện sóng gió trên mạng không vì vậy mà im tiếng, bắt đầu quay sang mắng chửi mẹ con Chương Nghị lợi dụng cư dân mạng, sau đó còn khẳng định mẹ con anh vì tiền nên lén hòa giải với đối phương.
Tân Vãn Thành nhìn hiểu rõ, bây giờ mắng mẹ con Chương Nghị, trước đó mắng Hứa An Bình và Diệp Nam Bình, thật ra cũng giống nhau. Những người này chỉ giơ cao lá cờ chính nghĩa để tùy ý phát tiết mà thôi.
In studio bắt đầu hoạt động trở lại sau phong ba, ý tưởng về nhà ăn tết của Tân Vãn Thành bị ngâm nước nóng. Thương Dao với Diêm Giai thấy cô đi làm còn hạnh phúc hơn khi được nghỉ đều biết chuyện như thế nào. Thỉnh thoảng Tân Vãn Thành về muộn, hai cô trong lòng hiểu mà không nói. Nhưng mà Tân Vãn Thành về muộn mà không lần nào ở ngoài qua đêm, hai cô lại thấy buồn bực.
Sự bất quá tam, Tân Vãn Thành lần thứ ba về muộn, cuối cùng Diêm Giai nói: “Mình nói nè chị hai, sao cậu lại về rồi?”
Tân Vãn Thành bị hỏi sửng sốt: “Đây là nhà mình, mình trở về thì có gì lạ?”
“Cậu với thầy Diệp không phải đây là lúc nên keo sơn gắn bó sao? Sao anh ấy lại chịu thả cậu về nhà ngủ?” Diêm Giai nói, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Thương Dao ở bên cạnh túm Diêm Giai: “Đừng nhiều chuyện vậy được không?”
Diêm Giai hỏi lại cô ấy: “Cậu cũng rất muốn biết không đúng sao.”
Tuy là lúc đầu vì một cái túi xách hàng fake mà Thương Dao không thích Diêm Giai cho lắm, nhưng sau đó Diêm Giai thật sự đề cử mấy nhãn hiệu không tồi mà thích hợp cho Thương Dao. Có lần một nhãn hàng ra mắt sản phẩm mới, tặng Diêm Giai một túi xách, Diêm Giai đã có một cái y chang nên tặng lại Thương Dao. Thương Dao cũng nhìn ra, Diêm Giai tuy miệng mồm thẳng thắn nhưng làm việc nhanh nhẹn, đối với Diêm Giai lòng đề phòng cũng không còn nặng nề.
Diêm Giai không chỉ đăng video dạy mọi người cách phối quần áo, bình thường cũng thích chỉ Thương Dao với Tân Vãn Thành phối hợp quần áo thế nào. Tân Vãn Thành thuộc loại nói không nghe, ỷ vào tỉ lệ cơ thể cao gầy, cứ mặc thoải mái là được. Thương Dao lại nghe lời Diêm Giai tư vấn, dần dần thay đổi rực rỡ hẳn lên. Đồ Thương Dao mặc được đồng nghiệp ở Quảng Địch khen ngợi, quan hệ với Diêm Giai đã tốt hẳn lên. Gần đây hai cô còn nghiên cứu đồ trang điểm, con gái mà, túi xách, mỹ phẩm đủ để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp. Đương nhiên, ngoài việc túi xách với mỹ phẩm thì còn có một thứ giữ được sự bền vững của quan hệ, đó chính là tính nhiều chuyện.
Ví dụ như chuyện của Diệp Nam Bình, Thương Dao với Diêm Giai cực kỳ tò mò.
Tân Vãn Thành ngồi yên trên sofa, Thương Dao với Diêm Giai ngồi hai bên. Thương Dao còn đang do dự không biết mở miệng thế nào, Diêm Giai đã vào thẳng vấn đề: “Rốt cuộc là ngủ hay chưa?”
Tân Vãn Thành ngẫm nghĩ: “Miễn cưỡng coi là… ngủ rồi đi.”
“Cái gì là miễn cưỡng gọi là ngủ rồi chứ?”
Tân Vãn Thành xòe tay: “Có một lần, chút xíu nữa là tới bước cuối cùng, anh ấy dừng lại không tiếp tục.”
Thương Dao tặc lưỡi khen: “Đúng là đàn ông tốt.”
Diêm Giai lại trái ngược với Thương Dao: “Cái gì mà đàn ông tốt? Rõ ràng là anh ta sợ xử nữ* phiền phức, không muốn động vào. Hiện giờ có rất nhiều đàn ông cảm thấy xử nữ phiền phức, lần đầu tiên à, sợ không thể rũ bỏ được. Giống như cậu và Chu Tự vậy đó, chia tay thì ầm ĩ tới mức chấn động.”
Thương Dao dùng gối ôm đập Diêm Giai: “Biết vậy không thèm nói chuyện của tôi cho cậu nghe.”
“Có sao đâu, tôi với mối tình đầu lúc chia tay, náo loạn tới mức giáo viên tất cả các lớp đều biết, làm hại tôi thi đại học kết quả không tốt. Hiện giờ tốt nghiệp công việc tốt không tìm được. Ai mà không có một quá khứ ngu dại, cậu nói có đúng không?”
Thương Dao bĩu môi: “Nói không lại cậu.”
Thấy hai người lại muốn cãi nhau, Tân Vãn Thành ngăn hai người lại: “Hai cậu thôi đi! Mình là người trong cuộc không vội, hai cậu đừng vội giùm tôi chứ?”
Điểm này thì Thương Dao tán đồng: “Đúng đó, con gái nên rụt rè một chút. Có được quá dễ thì sẽ bị hạ giá.”
Diêm Giai lại không phục: “Các cậu biết xã hội hiện giờ, cô gái tốt đều không tìm được đàn ông tốt không? Chính là vì quá dè dặt, đàn ông tốt đều bị gái hư bắt lấy hết rồi. Con gái tốt mà không tích cực, thì không thể nhặt được món hời đâu.”
Thương Dao bị lời này chọc trúng điểm yếu, không nói nữa.
Con gái tốt phải chịu đựng bao nhiêu thứ, Thương Dao đã học được bài học từ Chu Tự. Cô với Chu Tự chia tay, Chu Tự cũng nói: Em là cô gái tốt, là do anh không xứng với em…
Ngoài miệng nói cô tốt, lại lợi dụng cô, chà đạp cô, đây là đàn ông.
Tân Vãn Thành thấy sắc mặt Thương Dao trầm xuống, nhanh chóng đem đề tài quay trở lại mình: “Mình nên làm gì bây giờ? Mình không tốt không xấu…”
Diêm Giai đánh giá Tân Vãn Thành từ trên xuống dưới: “Yên tâm đi, cậu có tiềm năng làm gái hư. Tôi xem trọng cậu…”
“…”
…
Diêm Giai nhìn đâu mà nói cô có tiềm năng làm gái hư, Tân Vãn Thành không hiểu cũng không muốn hiểu. Phòng làm việc không biết sao lại truyền ra tin tức “trăng hoa” của Diệp Nam Bình.
Triển lãm ảnh “Ngày mai” bị người ta vấy mực, đóng cửa một thời gian, chuẩn bị khai mạc trở lại. Việc đó cũng không có gì lạ, lạ là những ảnh chụp Chương Nghị đã thay bằng hình ảnh của Diệp Nam Bình.
Studio sôi trào, Diệp Nam Bình trước giờ không xuất hiện trước ống kính, bây giờ lại thay đổi, làm người mẫu cho triển lãm ảnh. Người chụp ảnh cho Diệp Nam Bình không có đề tên.
Đủ loại suy đoán xuất hiện: “Có phải thầy Diệp tự mình chụp không? Tự đề tên nặc danh chơi.”
“Đây là chủ đề triển lãm ảnh về PTSD, thầy Diệp cũng bị PTSD?”
“Không đâu, chắc anh ấy làm vậy là để châm biếm khoảng thời gian bị khủng bố trên mạng?”
Thái độ của Diệp Nam Bình chính là không nói gì, mặc kệ mọi người suy đoán.
Là người trong cuộc duy nhất, Tân Vãn Thành nghe mọi người đoán mò, rất hăng hái nghe ngóng. Mãi tới một ngày, Tân Vãn Thành đang sửa những bức ảnh trong phòng vẽ tranh đợt trước, trong đó có một ảnh, Diệp Nam Bình vô tình có trong khung hình, ánh mắt như đang nhìn cô. Lòng Tân Vãn Thành vừa động, đang chuẩn bị phóng lớn lên nhìn xem có phải thật sự Diệp Nam Bình đang nhìn lén cô không thì anh chỉnh ảnh đột ngột bước vào.
Tân Vãn Thành nhanh chóng kéo chuột qua bức ảnh tiếp theo. Anh chỉnh ảnh tới trước mặt cô, thấy cô không phải đang sửa ảnh của công ty mà là làm ảnh riêng của mình, cũng yên tâm cắt ngang công việc của cô: “Nghe gì chưa?”
“Dạ chuyện gì?”
“Thầy Diệp của mấy em đang yêu đương.”
“Hả?!”
Anh chỉnh ảnh hiểu lầm ý cô: “Kinh ngạc đúng không? Anh cũng ngạc nhiên quá. Nhưng em là trợ lý anh ấy mà, không lẽ không phát hiện gần đây anh ấy khác thường à?”
“… dạ không.”
“Anh nghe nói, tuần trước hơn nửa đêm anh ấy dẫn một cô gái tới phòng làm việc, còn ở studio… gì gì nữa.”
“Gì là gì?! Gì gì là gì?!” Tròng mắt Tân Vãn Thành trừng to muốn rơi ra ngoài.
“Haizzz, em là con nít, anh không nói nhiều với em, tóm lại, thầy Diệp chịu ra mặt trước ống kính, chắc là sau khi gì đó với cô gái thì ở chụp tại studio luôn. Mấy bức ảnh kia có dấu hôn trên cổ anh ấy, những dấu hôn đó là anh xóa cho anh ấy đó.”
“…”
Đầu Tân Vãn Thành tê rần, nghiến răng: “Anh nghe ai nói thầy Diệp dẫn con gái tới studio?”
“…”
Chuyện nói ra thì rất dài.
Anh chỉnh ảnh nghe anh sản xuất ảnh nói, anh sản xuất ảnh nghe Lục Miểu nói, Lục Miểu nghe thiết kế nói, thiết kế nghe bảo vệ nói.
Bảo vệ…
Xem ra đêm đó bảo vệ phát hiện ra cô, chỉ là không thấy mặt cô.
Đàn ông mà nhiều chuyện thì còn khủng khiếp hơn phụ nữ. Tân Vãn Thành phục rồi, im lặng đóng màn hình lại, miễn cho lại lộ thêm dấu vết.
“Trinh thám” chỉnh ảnh tiếp tục, “Những ảnh chụp kia không tồi, chắc hẳn xuất phát từ tay nhiếp ảnh gia. Trong nước mà nhiếp ảnh gia nữ có tiếng đếm tới đếm lui chỉ có mấy người. Chưa kể bảo vệ nói, cô gái mà thầy Diệp đưa tới mang giày Converse, chắc là tuổi không lớn… cuối cùng là ai chứ?”
Tân Vãn Thành thật sự muốn bảo anh đừng đoán mò — chính chủ đang đứng trước mặt anh đây, lại chỉ có thể nghẹn giọng, nói hùa theo: “Phải rồi, rốt cuộc là ai chứ?”
Đôi giày Converse đó từ nay về sau không mang tới công ty được nữa rồi.
May mà lát nữa phải đi xem triển lãm ảnh mới, Tân Vãn Thành nhân cơ hội rút ổ cứng di động ra.
Triển lãm ảnh vẫn giữ tên cũ “Ngày mai”. Triển lãm vẫn bố trí theo ý Hứa An Bình. Trước đó nơi triển lãm bị người ta phá hỏng, Hứa An Bình dựa trên đó mà thực hiện một ý tưởng mới.
Khi Tân Vãn Thành đến nơi triển lãm, nhìn là thấy thuyết phục ngay. Phải công nhận Hứa An Bình có ý tưởng mới rất hay, trên mặt tường vẫn còn lưu lại những vết mực bị vẩy tung tóe, lại lấy mực kéo dài từ những nhánh phụ ra đến trung tâm. Phần trung tâm sáng sủa, những nhánh phụ thì mờ tối, ngụ ý mọi người có thể thật sự đi vào nội tâm thế giới của những người bệnh PTSD.
Mà những bức ảnh cô chụp Diệp Nam Bình được để ở phần mới của triển lãm.
Một loạt ảnh sắc thái hơi kỳ lạ, nhìn lâu lại có một cảm giác hài hòa lạ lùng, bởi vì màu sắc này là do Tân Vãn Thành một mắt mang kính hiệu chỉnh màu, một bên mắt thì không, vì vậy tạo ra hiệu quả như thế này. Đây cũng là lần đầu tiên Tân Vãn Thành thử sử dụng cách chỉnh màu như thế. Xem ra hiệu quả không tồi, nếu không thì anh chỉnh ảnh cũng không nghĩ là từ tay một nhiếp ảnh gia nữ nào đó chụp nên.
Loạt ảnh chụp này xứng với bối cảnh triển lãm, hiệu quả thị giác đặc biệt đi sâu vào lòng người. Tân Vãn Thành đang đứng trước tác phẩm của mình thưởng thức, có tiếng bước chân chậm rãi lại gần, đứng cạnh cô.
Tân Vãn Thành chứa ý cười quay sang, còn tưởng là Diệp Nam Bình, đứng bên cạnh cô lại là Lục Miểu.
Lục Miểu nhìn ảnh chụp, lại nói với cô: “Là cô đúng không?”
“Cái gì?”
“Tôi nhớ cô có một đôi Converse.”
“…”
“Trước đó tôi coi thường cô, cho là cô chỉ muốn tiếp cận với người thành đạt thôi. Không ngờ cô tiến bộ nhanh như thế, những bức ảnh này chụp rất tốt.”
Ánh mắt Lục Miểu chuyển từ trên ảnh chụp qua người cô.
Vẻ cảnh giác của Tân Vãn Thành làm anh ta bật cười: “Không cần nhìn tôi như thế, chúng ta không phải là đối thủ, sang năm tôi sẽ từ chức. Tôi tự làm một mình, mở một studio.”
“Mở studio?” Anh ta nói nghe nhẹ nhàng vậy, Tân Vãn Thành nhíu mày, “Giai đoạn đầu phải đầu tư rất nhiều tiền, anh lấy đâu ra tiền nhiều như thế?”
“Bạn gái tôi.”
Đã nói vậy thì Tân Vãn Thành cũng không cần che giấu cách nhìn với anh ta: “Bạn gái anh vẫn là kim chủ*?”
(Người giàu có, có thể lực để nâng đỡ, dựa dẫm)
“Có gì khác nhau sao?”
Nói vậy, Tân Vãn Thành đã hiểu ngay.
Lục Miểu không hiểu vì sao cô lại bày ra thái độ cao cao tại thượng, không khỏi mỉa mai: “Không phải cô cũng cố gắng tóm lấy Diệp Nam Bình, biến anh ta thành kim chủ sao?”
“Tôi không giống anh.”
“Nói gì cũng vô nghĩa thôi, nếu sau này cô không còn làm dưới trướng Diệp Nam Bình thì có thể tới đầu quân cho tôi.”
Tân Vãn Thành lắc đầu cười: “Yên tâm, cả đời đều không thể.”
Lục Miểu không tranh luận với cô, quay người bỏ đi.
Tân Vãn Thành đứng tại chỗ, không thể lấy lại tâm trạng tốt đẹp ban nãy.