Áo sơ mi sạch sẽ, có mùi xà phòng thơm nhẹ nhàng.
Tân Vãn Thành nghĩ nghĩ rồi vẫn thay ra. Áo sơ mi rộng quá, mặc không vừa người, may mà bên trong cô mặc áo thun đen bên trong, đơn giản là mở nút áo sơ mi ra, lộ xương quai xanh, xắn tay áo lên. Áo sơ mi đen, áo thun đen, quần bút chì đen, cả một bộ đồ đen, chỉ lộ ra một phần vai trắng trẻo.
Hợp đồng của Diệp Nam Bình với Quảng Địch rất mạnh, Quảng Địch chỉ có một lần phủ quyết, “Ba đối tác” còn có một lần phủ quyết, cho nên ở hiện trường chụp ảnh, tuy bên phía Quảng Địch là Phó tổng giám đốc đại diện nhưng cũng chẳng có dám ý kiến ý cò gì.
Tân Vãn Thành thay quần áo xong, từ toilet trở lại lều, khung cảnh rất yên tĩnh, Phó tổng và Diệp Nam Bình đang đứng nhìn màn hình xem lại những hình ảnh mới chụp.
Việc chụp poster trực tiếp không dễ, trước mắt là những hình ảnh đơn thuần, sau đó được xử lý, hiệu ứng mắt thường nhìn thấy chắc chắc không đáp ứng yêu cầu của kết xuất ảo 3D như trong kế hoạch. Diệp Nam Bình cũng đã chuẩn bị hai kế hoạch chụp ảnh tại hiện trường, anh bắt đầu hướng dẫn mọi người nâng hai tấm kính to lên, lắp đặt chúng bên hai bên thân xe.
Âm thanh chuyển hai tấm kính đó làm hiện trường đang yên tĩnh trở nên ồn ào.
Vừa lúc AE cùng “Ba đối tác” xuất hiện, Diệp Nam Bình bắt đầu giải thích với đối phương rằng sau khi lắp kính, tài xế sẽ lên xe, khởi động xe chạy. Anh sẽ dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc 0.5 giây khi bắt đầu. Sau khi xử lý hậu kỳ, sự phản chiếu trên kính có thể tái tạo hoàn hảo hiệu ứng ánh sáng, bóng tối trong kết xuất 3D.
Điều đó cũng rất hợp với slogan quảng cáo: Phù hợp tất cả hoạt động.
“Ba đối tác” vẻ mặt đồng tình, Tân Vãn Thành đứng bên cạnh nghe ké, liếc mắt thấy người hai bên đi theo đều gật đầu phối hợp, cô cũng gật gật đầu.
Linda lấy khuỷu tay thúc Tân Vãn Thành, ánh mắt ý kêu Tân Vãn Thành mau đi chụp những cảnh hậu trường. Sáng nay lúc ở trên xe Linda đã thay mặt Phó tổng dặn Tân Vãn Thành: sau khi “Ba đối tác” tới, phải chụp mấy tấm ảnh hậu trường, ghi lại hình ảnh mấy lão đại chỉ đạo công việc, xong rồi gửi tới nhóm lãnh đạo. Linda là trợ lý của Phó tổng, mấy kiểu hình ảnh bên lề vầy được gửi cho nhóm lãnh đạo, Tổng giám đốc luôn rất ưng ý cách làm này, Linda vuốt mông ngựa rất chuẩn.
Tân Vãn Thành nhân cơ hội “Ba đối tác” đang khen phương án quảng cáo của Phó tổng tốt thế này thế nọ, cô móc điện thoại ra chụp hai tấm. Chuẩn bị chụp tới tấm thứ ba thì bị người ngăn lại.
Diệp Nam Bình dẫn theo vài trợ lý, người ngăn Tân Vãn Thành lại chắc là trợ lý Diệp Nam Bình. Anh ta nghiêm túc nói với Tân Vãn Thành: “Xin lỗi, thầy Diệp* không thích xuất hiện trước ống kính.”
(Thầy – lão sư -老师: ở đây nghĩa là bậc thầy, người có tiếng trong ngành, người đi trước, người hướng dẫn/dạy về nghề chứ không đơn thuần nghĩa là thầy cô giáo.)“Tôi chỉ chụp thấy có nửa mặt thầy Diệp thôi mà.”. Tân Vãn Thành nhíu mày, hơi khó hiểu. Mấy tấm ảnh này chụp chính là “Ba đối tác” với Phó tổng và mấy người khác, Diệp Nam Bình chỉ lộ ra nửa mặt cũng không được?
Trợ lý cười cười: Không được.
Hơ hơ, hoàng thân quốc thích hả? Cô chụp hình anh, anh xóa mất, bây giờ cô lấy di động chụp trúng anh, anh cũng muốn xóa? Tân Vãn Thành hậm hực nhún vai, mở tấm ảnh có mặt Diệp Nam Bình trước mặt trợ lý, cắt đi để thành một ảnh mới: “Vậy là được rồi chứ?”
Trợ lý lại cười cười, coi như là vừa ý.
Tân Vãn Thành nghĩ đơn giản là đổi góc chụp, miễn sao tránh cái vị họ Diệp tự phụ kia lọt vào ống kính là xong. Lại thấy người trợ lý đó nghiêng người qua, vẻ hơi ngạc nhiên.
Tân Vãn Thành tưởng đối phương còn lo lắng cô chưa cắt hết hình ảnh khi nãy, định mở điện thoại ra cho anh ta kiểm tra: “Còn vấn đề gì à?”
Trợ lý vội vàng thu hồi ánh mắt, ngại ngùng cười với Tân Vãn Thành: “Mùi nước hoa của cô thơm quá.”
Tân Vãn Thành bị khen lại sửng sốt. Sáng nay ra đường cô không xịt nước hoa.
Tân Vãn Thành cúi đầu ngửi ngửi: “Chắc là mùi xà phòng giặt đó.”
“…Vậy à?” ánh mắt trợ lý lướt qua bả vai cô, không biết nhìn ai phía sau cô, cười cười rồi bỏ đi.
…..
Quay chụp xong cũng đã gần đến chạng vạng. Chưa tới giờ tan tầm, đường về thành phố chưa đông đúc, công việc đã kết thúc thuận lợi.
Ba đối tác đã đi được nửa đường, bây giờ lại phái xe tới nói muốn mời mọi người ăn tối ở một nhà hàng chay trên đường. Linda vừa nghe đã biết là ở đâu, mỉm cười. Tân Vãn Thành nhìn mặt đoán ý, thấy Linda cười vậy thì biết nhà hàng này rất đắt đỏ.
Tân Vãn Thành không quan trọng chuyện nhà hàng này đắt hay quý tới mức nào, mà là chuyện “thầy Diệp” có bị bắt đi hay không.
Một mặt ngại ăn uống chung thì nhiều quy tắc nọ kia, một mặt… lại rất muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với người ta. Thiệt tình hết sức mâu thuẫn mà.
Lén liếc nhìn qua Diệp Nam Bình đang thu dọn đồ đạc, thật sự chỉ nhìn thoáng qua, không biết người trợ lý khi nãy bắt cô xóa ảnh ở đâu chui ra, nói với mọi người: “Thật sự xin lỗi, thầy Diệp hai hôm nay công việc dồn dập, hơn 20 giờ rồi chưa có chợp mắt, liên hoan đêm nay anh ấy không đi được.”
Mọi người ở đây cũng không nghĩ Diệp Nam Bình sẽ hòa đồng với tập thể, nói lại: “Thầy Diệp vất vả rồi.”
Nói rồi mọi người tự đi trước. Tân Vãn Thành cũng theo đội mình rời đi.
Ba tháng trước ở Monaco, cô còn có thể gần trong gang tấc nói chuyện với vị “thầy Diệp” này, bây giờ tư cách nói chuyện cũng không có. Có lẽ khi làm được tới vị trí Phó tổng mới có thể bình đẳng trò chuyện với người khác. Bây giờ, thật sự là không có chút xíu điều kiện gì để mà trò chuyện ngang hàng.
Tân Vãn Thành lại cảm thán vấn đề này lần nữa khi ngồi lên bàn ăn.
Quét tầm mắt nhìn cách sắp xếp chỗ ngồi, ngồi vị trí chính là “Ba đối tác” với nhân viên, người Quảng Địch ngồi xung quanh.
Rốt cuộc Tân Vãn Thành cũng biết tại sao Linda đi tiếp khách xã giao mà phải xin nghỉ. Linda vừa ngồi xuống đã kính rượu nửa vòng, mấy người đàn ông cười thoải mái. Trên bàn có nấm đen, nấm truffle…, không có gì hấp dẫn để yêu cầu phụ nữ uống rượu.
Đây là lần đầu tiên Tân Vãn Thành gặp trường hợp này, nhìn Linda đi, một cô gái tốt nghiệp trường đại học hạng hai, không có chỗ dựa hay bằng thạc sĩ, một mình làm việc ở Bắc Kinh, 27 tuổi làm được tổ trưởng, cũng không dễ dàng gì. Suy nghĩ miên man, Diệp Nam Bình không tới những chỗ như thế này là đúng rồi, cảm giác tính cách của anh sẽ không phù hợp với kiểu văn hóa tiệc rượu thế này.
Điện thoại di động Linda reo lên, nói: “Xin lỗi tôi nhận điện thoại một lát.” Đứng lên đi ra ngoài dãy ghế nghe điện thoại.
Lát sau, wechat Tân Vãn Thành rung lên. Là Linda nhắn cô.
Thật ra Linda không có điện thoại, cô chạy vào toilet nôn, nhắn Tân Vãn Thành mang nước qua cho cô.
Tân Vãn Thành ngồi trong góc bàn, gần ngay cửa chỗ mấy nhân viên phục vụ, vì vậy rất dễ đi ra ngoài, cô buông khăn ăn, đứng dậy đi tới cạnh cửa, nghiêng người kéo cửa định đi ra ngoài.
Bên ngoài có người đẩy cửa đi vào.
Tân Vãn Thành đang hơi nghiêng người, đối phương đẩy cửa vào như vậy nên đập ngay vào trán cô. Tân Vãn Thành bị đau nên bật ra tiếng kêu nhỏ, lui về sau một bước tránh việc lại bị đập thêm lần nữa. Cánh cửa mở trước mặt cô, đập vào mắt cô là Triệu Tử Từ.
Lúc Triệu Tử Từ đẩy cửa đã nghe tiếng “cộp” nhỏ, nhìn thấy Tân Vãn Thành ôm trán thì biết khi nãy mình đụng phải gì. Anh mỉm cười nhìn cô gái xui xẻo: “Ôi, xin lỗi.”
Nói xin lỗi mà lại cười không có thành ý chút nào.
Tân Vãn Thành nhận ra Triệu Tử Từ, mà Triệu Tử Từ lại không nhận ra cô. Vậy càng tốt, chuyện cô ăn vạ không ai biết, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện.
Nghe Triệu Tử Từ chào hỏi người ngồi ghế chủ trì: “Lý tổng, ngại quá, chúng tôi kẹt xe nên tới trễ một tí.” Tân Vãn Thành yên lặng lui lại, chuẩn bị chờ Triệu Tử Từ bước vào ghế thì mình lại chuồn ra ngoài.
Không ngờ đi sau Triệu Tử Từ còn có một người. Tân Vãn Thành mới bước nửa chân ra lại thu về.
Trước mắt ánh sáng đan xen, hình ảnh Diệp Nam Bình nhoáng lên xuất hiện trước mắt cô, rồi hình ảnh đứng yên lại. Tân Vãn Thành quên mình vẫn còn đang giữ vẻ mặt bị đụng đau nhe răng trợn mắt.
Triệu Tử Từ tận tình khuyên nhủ tóm được Diệp Nam Bình không thích xã giao tới đây, đón anh lại là cảnh thế này. Mắt Diệp Nam Bình thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Vết sưng vậy là bị đụng đau lắm à?
Thật ra thì cũng không đau lắm, ít nhất thì lúc này Tân Vãn Thành đã quên đau, chỉ thấy cả ngày chỉ được nhìn một người từ phía xa xa, đột nhiên bây giờ lại ở rất gần thế này, không rõ cảm giác như thế nào.
Càng không rõ là sao người này đột nhiên giơ tay xoa xoa lên trán cô.
Động tác hết sức tự nhiên.
Rất nhanh, giây tiếp theo đã thu tay lại.
Anh thu tay lại rất nhanh, đầu Tân Vãn Thành đơ ra chậm mất nửa nhịp, trán cô bị xoa nóng lên, cực kỳ giống như cô đang xấu hổ đến nóng cả người lên.
Có Triệu Tử Từ che phía trước, mọi người không phát hiện động tác của Diệp Nam Bình. Hai người đàn ông cứ thế đi qua mặt Tân Vãn Thành.
Tân Vãn Thành nhìn theo bóng lưng bình tĩnh của người đó một giây, chóp mũi bất giác nghe được một mùi hương khiến đầu óc cô gợn sóng —
Trên quần áo anh cũng có mùi hương nhàn nhạt của xà phòng giặt.
…..
Tân Vãn Thành cầm chai nước khoáng đi vào toilet. Linda gục trước bồn rửa tay súc miệng. Khi nãy Tân Vãn Thành bị nán lại phòng một chút nên Linda đã nôn xong. Linda súc miệng xong, không tắt nước, người vẫn nằm gục ở đó, lưng phập phồng, nhìn dáng vẻ chưa thoải mái. Tân Vãn Thành đi qua tắt vòi nước, vặn nắp chai nước đưa đến tay Linda.
Linda uống nước xong, tô son lại. Tân Vãn Thành nhìn cô ấy qua gương.
Khi cô 27 tuổi, có phải cũng trở nên giống Linda? Đó không phải là cuộc sống mà Tân Vãn Thành mong muốn.
Linda thấy cô nhìn mình, ngước mắt lên. Tân Vãn Thành cũng không giấu diếm: “Khi nãy nhìn cô uống vậy, tôi còn tưởng tửu lượng của cô rất tốt.”
Linda nhìn vào gương, tô lại son đẹp mê hồn: “Tửu lượng của tôi cực kỳ kém, trước khi tốt nghiệp đại học không uống một giọt rượu, bây giờ cuộc sống ép thành thế này, nhưng uống rồi lại nôn, nôn xong lại tiếp tục uống.”
“Lát nữa cô chịu đựng không nổi thì nói, tôi uống giúp cô, tửu lượng của tôi cũng được.”
Linda đóng nắp son lại, ngoái lại nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Con gái trên bàn tiệc tuyệt đối không được nói tửu lượng mình có thể được. Những người đó, đừng nhìn chức vụ oai phong, bọn họ không hề thương hương tiếc ngọc vì cô nhỏ tuổi, nếu nghe nói cô có thể uống, chắc chắn sẽ rót cho cô uống đến chết.”
…..
Tửu lượng Tân Vãn Thành thật sự là rất tốt.
Khi ở nhà cô thường xuyên uống với ba cô hai ba ly, thỉnh thoảng ba cô phải giúp khách thử xe nên có khi không uống nhiều. Tân Vãn Thành không có bằng lái, sửa xe được nhưng không thể lái thử xe, tửu lượng dần dần luyện thành ngang với ba cô.
Linda coi như Tân Vãn Thành không biết tự lượng sức mình, lúc quay về bàn ăn lại hết sức sảng khoái mời rượu một vòng, để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người, vì vậy từ một tổ trưởng nhỏ biến thành cánh tay đắc lực theo như lời của Phó tổng. Linda cười nói ríu rít, mấy ông lớn ở đây đều quét mã wechat của cô.
Những chai rượu vang đỏ rỗng xếp thành một hàng, rượu vào lời ra, phòng ăn dần trở nên ồn ào.
Đương nhiên là trừ vị thầy Diệp kia ra.
Diệp Nam Bình, ai mời rượu anh thì anh uống, nhưng không chủ động mời ai, nói tóm lại là thùng rượu yên lặng.
Toàn bộ thời gian Tân Vãn Thành không nói gì, đơn giản là người cô có thể nói chuyện cách cô quá xa, mà cô có vai vế nhỏ nhất, thấy mấy lão đại với Diệp Nam Bình đều đã uống, chắc cũng tới phiên cô?
Tân Vãn Thành lén lút chuẩn bị, ly rượu gần tầm tay cô đã cạn, cô mới thử xoay bàn ăn định quay ly rượu không đó về phía mình, thì đã bị điểm danh.
“Này cô gái nhỏ, cả buổi không nói chuyện gì hết. Không nói gì cũng được, nhưng mà rượu thì phải uống cho cạn chứ.”
Người phục vụ đứng gần đó nghe vậy thì cầm chai rượu vòng qua phía Tân Vãn Thành, đúng là phục vụ tận răng mà.
Linda bảo vệ cô, bản thân đã uống chếch choáng nhưng vẫn đưa tay che miệng ly của Tân Vãn Thành lại, đứng dậy nói: “Đây là nhân viên thực tập của chúng tôi, tửu lượng kém lắm. Cứ để tôi kính ngài thì hơn.”
“Tửu lượng kém thì càng phải rèn luyện nhiều lên mới đúng chứ?”
Tân Vãn Thành nghe tiếng Phó tổng thì nhìn lên. Nhìn lại thì người muốn Tân Vãn Thành uống rượu là lão đại quản lý mảng marketing của công ty xe bên kia, Phó tổng đúng là tận dụng mọi cơ hội, lấy cô thuận nước đẩy thuyền. Có lẽ năm đó Linda đến làm việc dưới trướng Phó tổng, chắc cũng bị bắt luyện tửu lượng như thế này.
Tân Vãn Thành đứng dậy: “Lãnh đạo nói phải ạ. Ly này tôi uống.”
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tân Vãn Thành.
Tư thế kính rượu này có vẻ không phải tay mơ.
Triệu Tử Từ ngồi đối diện Tân Vãn Thành, lúc này mới chú ý tới, cô gái ngồi đối diện có vẻ quen mắt. Nhưng anh chỉ nhớ khi nãy mình đụng trúng người ta, lại không hề nhớ vở hài kịch ở bãi đỗ xe nửa tháng trước.
Triệu Tử Từ không xem náo nhiệt một mình, còn kéo theo Diệp Nam Bình. Anh thúc khuỷu tay vào Diệp Nam Bình, lúc này mới chú ý ánh mắt Diệp Nam Bình không biết đã rơi vào phía đối diện tự khi nào.
…..
Uống được nửa vòng, mấy người đàn ông mới phát hiện ra có cái gì đó không ổn.
Tới phiên Phó tổng.
Tân Vãn Thành rót một ly, kính Phó tổng: “Phó tổng, tôi đến công ty được ba tháng, nhận được sự hướng dẫn của ông, tôi…”
Phó tổng miệng méo xệch, ngay cả giọng cũng đổi thành tiếng địa phương, ân cần dạy dỗ: “Tiểu Tân à, rượu vang đỏ không phải uống kiểu thế này, phải thưởng thức từng chút, hiểu không?”
Người mà toàn bộ thời gian trên bàn tiệc không có biểu hiện gì, Diệp Nam Bình, rốt cuộc lúc này bật cười. Đứng dậy rời đi.
Tân Vãn Thành đang tập trung đối phó Phó tổng, bóng người phía sau Phó tổng im lặng rời đi, cô không chú ý, chỉ đặc biệt nghiêm túc lắng nghe, trịnh trọng gật đầu với lời dạy dỗ của Phó tổng. Tiện thể ngửa cổ uống hết ly rượu.
Cô nhóc này đã uống rồi, Phó tổng cau mày, hết sức buồn bực, bất đắc dĩ mà uống theo.
Tân Vãn Thành để ly lên bàn, người phục vụ tự rót thêm rượu vào. Người tiếp theo.
Triệu Tử Từ còn đang hào hứng coi trò vui đột nhiên thấy ánh mắt cô gái này chuyển hướng nhìn mình, tim run lên. Nhanh vậy đã tới lượt anh rồi hả?
Triệu Tử Từ cầu cứu liếc sang bên cạnh —
Diệp Nam Bình đã đi từ khi nào không biết.
…..
Tiệc rượu gần tàn cuộc.
Đến khi Diệp Nam Bình quay trở lại phòng, nhìn một vòng, trên bàn chỉ còn một người tỉnh táo.
Người đó quay lại nhìn anh.
Hai ánh mắt tỉnh táo giao nhau.
Diệp Nam Bình là uống ít.
Tân Vãn Thành là uống không say.
Diệp Nam Bình trở lại chỗ ngồi của mình nhưng không ngồi xuống mà vỗ vỗ vai Triệu Tử Từ đang say mèm: “Tôi phải đi thật đây.” Anh bị Triệu Tử Từ lôi tới đây, anh đã nói 11 giờ mình phải đi. Anh còn có việc.
Tân Vãn Thành nghĩ người đàn ông này đã xoa trán cô, sau đó lại làm như không có chuyện gì, liền có cảm giác to gan hơn. Cô đứng dậy, đem bình rượu rót vào ly mình: “Thầy Diệp, tôi kính anh một ly.”
“…”
“Tôi cũng thích chụp ảnh, không biết có thể có cơ hội được anh chỉ dạy thêm không?” cô nắm ly, dáng vẻ cung kính. Cảm giác như mình là tiểu đệ khát khao bái sư học nghệ trong tiểu thuyết võ hiệp.
Lão đại đối diện lại không lên tiếng. Lắc lắc ly rượu trong tay, trong ly của anh còn một ít, có lẽ chỉ tầm một hớp.
Nhìn rượu trong ly của cô, hơn một nửa ly.
Anh thả ly rượu xuống bàn, đứng lên. Đi ra cửa, ngang qua cô. Anh đưa tay đè lấy ly rượu của cô, hơi dùng lực khiến cô thả ly rượu xuống bàn.
…..
Bãi đỗ xe.
Gió đêm thổi vù vù.
Mấy lão đại đều có tài xế riêng, mấy người khác phải đợi tài xế lái thay.
Linda cũng chờ tài xế.
Diệp Nam Bình là do Triệu Tử Từ lôi tới, không có tài xế.
“Thầy Diệp, anh còn chưa trả lời tôi câu hỏi khi nãy.”
Được là được, không được thì không được. Tân Vãn Thành chờ câu trả lời rõ ràng.
Anh nhìn cô.
“Có biết tại sao tôi xóa bức ảnh kia của cô không?”
Tân Vãn Thành ngẩn người.
“Bởi vì cô chụp thật sự rất tệ.”
….
Bãi đỗ xe gió thổi ù ù, Tân Vãn Thành như bị xối nước lạnh lên đầu.