Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 7

Tân Vãn Thành xách túi trở lại nhà Linda.

Cửa chính sử dụng khóa thông minh, Tân Vãn Thành nhớ lại khi nãy Linda bấm 1221. Cô bấm số, tích tích, cửa nhà mở ra.

Tân Vãn Thành đẩy cửa đi vào, thấy Linda đang ngồi trên sofa, uống ly nước mà Tân Vãn Thành để lên bàn khi nãy.

“Ủa chị tỉnh rồi à?” Tân Vãn Thành ngạc nhiên.

Mắt Linda đỏ hoe, liếc nhìn qua giống như cô quỷ hút máu xinh đẹp. Cười một cái lại biến thành chị gái ngọt ngào: “Con gái sống một mình phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi có biết không? Nếu không thì uống tới bất tỉnh nhân sự, bị người ta đưa vào khách sạn lột sạch thì chẳng ai cứu được.”

Ánh mắt Linda thoáng hiện vẻ sa sút tinh thần, Tân Vãn Thành nhìn thấy nhưng rất hiểu chuyện vờ như không thấy. Tân Vãn Thành đứng ngay cửa, không định vào nhà: “Nếu chị tỉnh rồi thì tôi đi trước đây. Đây là thuốc giải rượu, chị nhớ uống nhé.”

Tân Vãn Thành để túi thuốc lên đầu tủ. Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng, cô về nhà cũng mất nửa tiếng, sáng mai còn phải đi làm, đi tàu điện ngầm phải đi sớm trước 1 tiếng. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ.

“Cô mua thuốc cho tôi à? Cảm động quá.” Linda ôm ngực.

Tân Vãn Thành định nói là thuốc do cậu thanh niên kia mua thì đã bị Linda cắt ngang: “Cô cũng đừng đi tới đi lui nữa, ngủ lại nhà tôi đi.”

Quảng Địch ở gần đây, sáng mai nếu từ nhà Linda đi thì sẽ gần hơn. Nghĩ tới đám đông chen chúc trên tàu điện ngầm buổi sáng, Tân Vãn Thành đồng ý nhanh chóng. Cô cởi giày ở cửa, đi chân trần vào nhà.

“Vậy làm phiền chị, Linda.”

“Ngoài công việc thì cứ gọi tôi là Sở Thần đi.” Linda tìm trong túi Tân Vãn Thành mang tới hộp thuốc giải rượu, uống hai viên, tìm tư thế thoải mái nằm trên sofa. “Công việc đầu tiên của tôi gần giống như công việc của cô bây giờ, lúc đó tổ trưởng nhóm sáng tạo đặt cho tôi cái tên Linda này, thật ra tôi rất ghét cái tên này, cô biết tại sao không?”

Tân Vãn Thành đúng là nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Tên tiếng Anh Linda và tên thật Sở Thần không đồng âm, cũng không có ý nghĩa gì tương đồng.

Tân Vãn Thành lắc đầu.

“Bởi vì đối thủ một mất một còn của tổ trưởng tôi tên Linda. Mỗi lần anh ta mắng tôi đến mức tối tăm mặt mũi chắc là rất hả giận.” Linda nghiến răng cười, “Tổ trưởng sáng tạo đó là một người đàn ông. Cho nên mới nói đàn ông mà bụng dạ hẹp hòi thì còn đáng sợ hơn cả đàn bà.”

Tân Vãn Thành ngồi bên ghế sofa đơn, vừa nghe vừa mở điện thoại, click wechat, sau tên Linda mở ngoặc ra hai chữ “Sở Thần”.

Thị lực Linda tốt, nhìn thấy thì mỉm cười: “Cô rất có mắt nhìn đấy chứ.”

Tân Vãn Thành ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô.

Linda hất cằm chỉ màn hình di động Tân Vãn Thành: “Không cố tình làm cho lãnh đạo thích, nhưng những chi tiết nhỏ lại làm người ta ấm lòng.”

Tân Vãn Thành lại cảm thấy chuyện này không có gì, đây là thói quen từ nhỏ tới lớn của cô. Có điều hiện giờ ngẫm lại, cũng đúng là cô lớn thế này, hình như ở cùng với ai cũng hòa hợp. Nhưng đó không phải là do cô không có cá tính, không đủ thu hút nên mới phải linh hoạt như vậy sao?

Linda không giải thích thêm, đứng lên: “Tôi đi lấy chăn mền mới cho cô, cô đi rửa mặt đi. Trong tủ kính phòng tắm có đủ bàn chải đánh răng các thứ, cô tự tìm đi.”

Tân Vãn Thành gật đầu, đang định đứng lên đi về toilet hướng Linda chỉ thì giao diện wechat chưa thoát bỗng nhảy ra thông báo. Có người thêm cô là bạn. Tân Vãn Thành mở ra xem. Là người tài xế trẻ Hướng Diễn.

Không phải giờ cậu ta mới thấy mua thuốc bị lỗ rồi bắt cô đi thêm chuyến nữa trả tiền thuốc chứ?

Bây giờ đã rạng sáng, Tân Vãn Thành chịu hết nổi dày vò rồi, nhanh chóng chấp nhận đề nghị kết bạn. Không đợi đối phương lên tiếng đã gửi thẳng bao lì xì qua wechat, mặc kệ cậu ta nhận hay không cũng được.

Lúc này, Linda từ phòng ngủ thò đầu ra: “Phải rồi…”

“Sao?”

Linda hơi ngập ngừng như đang sắp xếp lại từ ngữ.

“Giới thời trang mười người nam thì hết chín người là gay, người thẳng duy nhất đó cũng rất nguy cơ. Chuyện này chắc cô hiểu chứ?”

Linda nói quá mơ hồ, Tân Vãn Thành trợn tròn mắt, không hiểu.

Linda vỗ trán, không thèm nói vòng vo nữa: “Thì cái người Diệp Nam Bình đó.”

Tân Vãn Thành hồi hộp.

Linda thấy dáng vẻ túm tóc đau khổ của cô, bật cười rồi đảo mắt lấy lại vẻ bình thường: “Trong bữa tiệc tối nay, tôi thấy cô hay nhìn anh ta. Đừng trách tôi không nhắc cô, tôi chưa từng nghe nói anh ta có bạn gái. Cô đó, kiềm chế chút đi.”

“…”

Tân Vãn Thành chợt nhớ tới trước cửa phòng, cảnh tượng anh xoa trán cô. Nghĩ lại thì bình thường Thương Dao bị va đụng ở đâu đó, cô mà thấy thì cũng rất tự nhiên mà xoa giúp Thương Dao.

Cho nên…

Anh xoa trán cô có thể xuất phát từ…

Tình cảm che chở của chị em bạn gái chúng mình?

Tân Vãn Thành càng nghĩ càng thấy ghê, bị tiếng “ting” wechat kéo lại hiện thực —

Hướng Diễn nhận bao lì xì của cô. Nhắn lại một câu: Ngủ ngon.

….

Sáng sớm hôm sau, Tân Vãn Thành bị tiếng chuông báo thức trên điện thoại đánh thức. Cô ấn tắt chuông, nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, ngồi bật dậy. Nhìn thấy đồ đạc trước mặt mới nhớ ra mình không phải đang ở nhà. Xoa xoa cặp mắt ngủ sưng húp, lại ỉu xìu như trái bóng xì hơi, luời biếng tựa vào đầu giường. Mở vòng tròn bạn bè, Thương Dao đã đăng tấm ảnh đi khuân gạch.

Bình thường thời gian này, cô cùng Thương Dao đang tranh thủ từng giây ra cửa, chiếm lấy những chiếc xe đạp công cộng luôn cung không đủ cầu. Chỉ cần ra cửa muộn 5 phút thì cả hai phải chạy ra trạm tàu điện ngầm.

Mà Linda 27 tuổi đã thoát khỏi thảm cảnh như cô và Thương Dao 21 tuổi, có thể đi trễ nửa tiếng, không chen chúc tàu điện ngầm, tự lái xe đi làm. Sinh hoạt này đối với Linda là bình thường tẻ nhạt, lại là điều mà cô và Thương Dao đang mong ước mỗi ngày.

Thong thả sửa soạn xong, lúc 8h20 Linda và Tân Vãn Thành ra ngoài.

Linda đã thay đồ, Tân Vãn Thành vẫn mặc đồ ngày hôm qua; Linda đứng lựa giày cao gót trong tủ, Tân Vãn Thành cúi người mang đôi giày trắng của mình. Tối hôm qua giày Tân Vãn Thành bị Linda nôn văng trúng một ít, cô đã lấy khăn giấy lau qua, nhưng hôm nay nhìn lại thì thấy vẫn dơ. Tân Vãn Thành lấy hai tờ khăn giấy trên đầu tủ, định lau lại, Linda nhìn thấy đột nhiên hỏi: “Cô mang giày size bao nhiêu?”

“Dạ 37.”

“Vậy thì mang giày tôi đi.”

Tân Vãn Thành chưa kịp từ chối thì Linda đã cầm một đôi giày cao gót đen để bên chân cô. Tân Vãn Thành đã mang giày mình được một bên chân, xua tay: “Không cần.” Cô cũng không quen mang giày cao gót.

Linda không nói nhiều với cô, lấy tư thế lãnh đạo ra: “Thay!”

Tân Vãn Thành đành hậm hực thay. Mang vào, người cao hơn một chút, Tân Vãn Thành nhìn mình trong cái gương to cạnh cửa, có vẻ không giống bình thường.

Linda nhìn Tân Vãn Thành từ trên xuống dưới, cũng rất hài lòng: “Mang giày cao gót mới có ý nghĩa cô thật sự bước vào cuộc đời công sở.”

Lý luận đúng là hết cái này tới cái khác, Tân Vãn Thành nhìn Linda trong gương lè lưỡi làm xấu. Linda cũng không để ý, hào phóng vỗ vai Tân Vãn Thành, tặng thêm một câu: “Tặng cô một đôi giày cao gót, giúp cô chinh phục cả thế giới.”

….

Mang đôi giày cao gót ấy, Tân Vãn Thành bước vào cửa phòng nhân sự. Đây không phải lần đầu tiên Tân Vãn Thành có ý định từ chức, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên cô chắc chắn về ý tưởng này của mình.

Cô cũng mong mình sẽ giống Linda năm 27 tuổi, sống cuộc sống đàng hoàng ở Bắc Kinh. Để có được cuộc sống đường hoàng, Linda đã nỗ lực hết sức. Tân Vãn Thành để tay lên ngực tự hỏi, nếu cô vẫn luôn ở Quảng Địch, đối diện với công việc mà cô không thích, có thể cố gằng không ngừng nghỉ như Linda hay không?

Cô không làm được.

Lãng phí thời gian ở đây không bằng đem tất cả sự hăng hái, tất cả những ấm ức dành cho công việc mà mình thật sự yêu thích.

Đơn xin từ chức của Tân Vãn Thành đưa cho Linda trước tiên, Tân Vãn Thành là nhân viên trực tiếp của Linda, nhưng cô ấy không hề ngạc nhiên. Nhưng mà sau khi tin tức truyền tới bộ phận nhân sự, HR tìm Tân Vãn Thành nói chuyện, rất tức giận.

(Human Resources – những người hoặc bộ phận chịu trách nhiệm cho tất cả những công việc liên quan đến nhân lực trong một doanh nghiệp)

“Mấy người trẻ các cô cứ vừa qua thời gian thử việc thì từ chức, không có vững vàng gì cả.”

Tân Vãn Thành cười im lặng nghe mắng.

HR cứng không được thì mềm: “Cô nói đi, mới vừa vào bộ phận công tác đã đi, bây giờ không phải thời điểm tuyển dụng, chúng tôi đi đâu mà tìm ra người thay cô được chứ?”

Thấy Tân Vãn Thành vẫn như cũ không có vẻ gì áy náy, HR lại đổi cách nói: “Không phải các cô mới nhận một dự án mới sao? Bây giờ đang chuẩn bị thực hiện chụp ngoại cảnh, đây là lúc tổ Linda thiếu người nhất, cô đi rồi thì không nghĩ sẽ làm Linda thất vọng à?”

Lúc này Tân Vãn Thành mới cụp mắt xuống. Chỉ có một điều cô cảm thấy có lỗi, đó chính là Linda.

Sau khi đàm phán với HR, Tân Vãn Thành sau khi hoàn tất hạng mục dự án này thì một tháng sau sẽ chính thức nghỉ việc.

Từ phòng nhân sự quay về phòng Sáng tạo, tin cô từ chức chưa thông báo. Mấy đồng nghiệp nghe nói cô bị phòng nhân sự kêu thì nghĩ là đi thống nhất tiền lương khi chuyển sang nhân viên chính thức.Nhưng trong văn phòng không có bí mật, một tổ trưởng tổ khác trong thời gian nghỉ giữa cuộc họp mới cố ý làm trò hỏi Linda là có muốn mượn vài người dùng đỡ không? Bởi vậy sau đó mọi người đều biết, cô gái trẻ Tân Vãn Thành mà Linda có lòng muốn bồi dưỡng đã bỏ gánh giữa đường.

Lúc này tin tức Tân Vãn Thành từ chức mọi người mới biết.

Trong môi trường công sở, mỗi tầng đều có phương pháp chiến đấu riêng, tầng tổ trưởng kia mới đấu xong thì tới cấp khác. Trong tổ có hai người mới chuyển sang chính thức chưa lâu, mấy hôm nay dù không có việc gì làm vẫn cố tình tăng ca đến mười một mười hai giờ, người tinh ý đều hiểu làm thế để làm gì.

Tân Vãn Thành đi rồi, Linda chưa tìm được người bồi dưỡng tiếp theo, có thể mang người theo thực hiện hạng mục mới?

Đối với Tân Vãn Thành mà nói, bề ngoài thì thái độ của mấy đồng nghiệp trong phòng tốt hơn rất nhiều so với trước. Dù sao thì cô cũng phải đi, không còn là sự uy hiếp trên con đường phát triển của họ nữa.

Thời gian ăn trưa, Tân Vãn Thành lấy cớ giảm cân, muốn nhân lúc mọi người đi ăn trưa mà tranh thủ thời gian tìm phòng trọ.

Mấy đồng nghiệp liếc mắt nhìn nhau, mọi người đoán Tân Vãn Thành chắc lặng lẽ làm CV mới. Ai ngờ màn hình Tân Vãn Thành toàn là tin nhà cho thuê, thấy không thú vị nên mới nhân tiện hỏi Tân Vãn Thành có muốn mua cơm giùm không.

Nhưng Tân Vãn Thành thật sự không ăn uống gì. Cuối tuần Linda sẽ đưa cả nhóm đi hỗ trợ cho bên In studio chụp ảnh, cô còn đang lo lắng chuyện phòng trọ.

Mấy ngày sau khi cô đưa đơn từ chức, quận Triều Dương đưa thông báo sẽ kiểm tra chấn chỉnh việc ngăn phòng cho thuê. Nhà cô với Thương Dao thuê kiểu ngăn phòng cũng nằm trong phạm vi phải điều chỉnh, chủ nhà yêu cầu các cô trong 1 tuần phải dọn đi.

Một tuần, các cô biết tìm phòng trọ ở đâu?

Mấy hôm nay hết giờ làm cô với Thương Dao hẹn nhau chỗ ga tàu điện ngầm cùng đi xem phòng. Sau khi có thông báo chấn chỉnh lại việc ngăn phòng cho thuê, mấy phòng trọ thông thường trở nên hút hàng, hai cô tối qua vất vả lắm mới ưng ý được một căn chung cư cũ, đang định đặt tiền cọc thì bị người ta giành mất. Thương Dao vừa tức vừa ức đến mức ngồi bên cạnh văn phòng môi giới khóc không thành tiếng. Khoảnh khắc tủi thân ấm ức trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lòng tự tin con người: “Cậu nói xem chúng ta khổ sở để ở lại Bắc Kinh này rốt cuộc là để làm cái gì?”

Thương Dao hỏi cô.

Thực ra không cần Tân Vãn Thành trả lời, trong lòng Thương Dao cũng rõ: Chiến đấu vì một tương lai không xác định được.

Tương lai này, có thể rất tốt đẹp, cũng có thể chỉ là một mớ hỗn độn…

Khi Tân Vãn Thành chuẩn bị gọi điện thoại cho bên môi giới mới tìm được trên mạng thì có một hộp cơm được đặt lên bàn. Tân Vãn Thành còn tưởng đồng nghiệp ăn cơm xong mang về, nhìn lên tay thì thấy chuỗi vòng Van Cleef & Arpels, biết đó là Linda.

Linda từ trên cao nhìn xuống giao diện máy tính Tân Vãn Thành: “Tìm phòng trọ? Tôi còn tưởng cô không ăn cơm là vì tìm công việc mới.”

Tân Vãn Thành cười khổ, sao cả thế giới đều cho là cô không ăn cơm để tìm công ty mới chứ?

“Tôi đã tìm được công việc sắp tới rồi.”

“Ô? Vậy à?” ánh mắt rạng rỡ lấp lánh của cô gái trẻ này Linda đã từng có, ánh sáng trong mắt của chú nghé con, “Vậy tốt rồi, dự án này làm xong là ổn, chúc cô tiền đồ như gấm.”

Tân Vãn Thành gật đầu, rất chắc chắn. Nhưng mà trong lòng Tân Vãn Thành cũng có vấn đề giấu trong lòng rất lâu, cô mím môi: “Chị Sở Thần, có thể hỏi chị cái này không?”

Kêu tên thật mà không kêu tên tiếng Anh, Linda biết cô muốn đứng ở lập trường nào để hỏi vấn đề kế tiếp. Linda lấy chân móc ghế bên cạnh, khom người ngồi xuống, nhìn thẳng Tân Vãn Thành: “Cô nói đi.”

“Sao tôi cảm giác sáng nay chị đã dự đoán được là tôi sẽ từ chức?”

Linda hơi trầm ngâm. Cô không trả lời ngay, ngược lại hỏi Tân Vãn Thành: “Có biết tại sao tôi lại dám gần gũi riêng tư với cô không?”

Tân Vãn Thành lắc đầu.

“Tôi ấy mà, trước nay luôn không xem đồng nghiệp là bạn bè, đây là điều cấm kỵ trong công việc.” Linda ngưng lại, “Mà ngày đầu tiên cô vào công ty, tôi đã biết cô sớm muộn gì cũng sẽ đi.”

“…”

“Cô sẽ không trở thành mối nguy hiểm cho tôi, thậm chí sẽ không làm đồng nghiệp với tôi lâu dài. Cho nên tôi yên tâm, thoải mái với cô.”

Tân Vãn Thành hiểu một chút. Hàng chân mày có vẻ như bừng tỉnh nhận ra chân lý mà mặt thì không có biểu hiện gì.

Vừa lúc đó có đồng nghiệp quay về, Linda nghe tiếng động thì vô thức đứng lên, quay về văn phòng của mình. Cô đi được vài mét, cuối cùng không nhịn được sự tò mò, quay lại hỏi Tân Vãn Thành: “Có tiện nói cho tôi nghe công ty mới của cô là đâu không?”

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tân Vãn Thành lộ ra khát khao trong lo lắng: “Tôi chỉ đầu quân cho đúng một chỗ, bên đó còn chưa nói là nhận tôi.”

“Ý cô là, thật ra cô chưa tìm được chỗ làm mới thì đã từ chức?”

Tân Vãn Thành gật đầu.

Linda không tưởng tượng nổi: “Cô đang giỡn chơi à? Nếu lỡ đối phương không nhận cô, mấy tháng tới cô chuẩn bị uống gió Tây bắc để sống hả?”

Cô gái nhỏ này lại không hề sợ hãi: “Vậy thì phải coi biểu hiện cuối tuần này của tôi ra sao.”

“Hả?”

“Bởi vì tôi nộp lý lịch đầu quân cho bên đó,” Tân Vãn Thành cười, “Là In studio.”

+++++

Vãn Tử: Biết năm đó em chỉ đầu quân cho đúng một chỗ của anh, có thấy cảm động không?

Ba ba Diệp: Ừ, cảm động.

Vãn Tử: Vậy anh còn từ chối em?!!!

Ba ba Diệp: Lúc đó chỗ của anh không thiếu nhân viên.

Vãn Tử: Vậy thiếu cái gì?

Ba ba Diệp: … bà chủ.
Bình Luận (0)
Comment