Trong đại điện nghị sự của phái Tinh Hà, ngoại trừ tông chủ và Liễu thái thượng luôn có mặt ra thì bây giờ toàn bộ phong chủ, chấp sự, trưởng lão lại tụ tập đầy đủ ở nơi đây lần nữa. Lần trước tụ tập đầy đủ như vậy là bởi vì Thích Chí Thương đến đại náo phái Tinh Hà, nhưng mà sự kiện đó cũng đã qua được ba năm rồi.
Tuy rằng Liễu Mộc Sinh chỉ là một thái thượng trưởng lão mà thôi, nhưng mà bởi vì ông là lão tổ Nguyên Hồn duy nhất ở phái Tinh Hà cho nên có đôi khi quyền lực của ông còn lớn hơn tông chủ Hạng Thiên Y nữa.
Không khí trong đại điện tông môn có chút ngưng trọng, tất cả trưởng lão và phong chủ ngồi ở đây đều trầm mặc không lên tiếng. Cuối cùng vẫn là thái thượng trưởng lão Liễu Mộc Sinh lên tiếng phá vỡ loại áp lực này:
- Chuyện ba năm trước cuối cùng đã điều tra xong, Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa chỉ vì linh thạch tu luyện mà giết hại đồng môn sư huynh là u Dương Đào và Kiều Táp, phá hủy giới hạn đạo đức, không quan tâm đến quy củ của tông môn. Bây giờ, ta đại biểu phái Tinh Hà đưa ra quyết định cuối cùng: Trục xuất hai đệ tử ngoại môn Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa khỏi phái Tinh Hà, đồng thời phát lệnh truy nã của tông môn đối với hai người này.
Tất cả phong chủ và trưởng lão đều nhìn về phía tông chủ Hạng Thiên Y. Lúc trước cho dù đối mặt với nguy cơ tông môn bị tiêu diệt, Hạng Thiên Y cũng không đưa ra quyết định trục xuất hai người Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa. Tuy rằng đối mặt với áp bức của Thương Lâu Thích Gia thì phái Tinh Hà chỉ còn mỗi con đường chết mà thôi.
Nhưng mà bây giờ Liễu Mộc Sinh lại đưa ra quyết định như vậy, Hạng Thiên Y nhất định sẽ đứng ra phản đối mới đúng. Thực ra đại đa số trưởng lão và phong chủ đều ủng hộ Hạng Thiên Y, nếu như một tông môn mà không còn chút cốt khí nào thì tông môn đó cũng đã không cần tồn tại trên đời này nữa rồi.
Nhưng mà bọn họ cũng có thể hiểu được vì sao Liễu Mộc Sinh lai quyết định như vậy, nghe đồn một trong số lão tổ Nguyên Hồn của Thích gia đã trở về.
Mà cái này cũng không phải điều khiến Liễu Mộc Sinh đưa ra quyết định cuối cùng, chuyện quan trọng hơn chính là gần đây lại thường truyền đến tin tức của từng cái chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia bị người ta phá hủy. Thử hỏi ai dám to gan dám phá chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia chứ? Có thể nói nhìn hết Cực Dạ đại lục cũng chỉ có mỗi tên Địch Cửu to gan lớn mật kia mới dám làm mà thôi.
Cho dù Địch Cửu đã dịch dung thành một ông già tóc bạc, hơn nữa cũng không nhìn thấy Cảnh Kích Hoa ở bên cạnh, nhưng mà chỉ cần người khác chịu khó động não suy nghĩ một chút đã cảm thấy tên Địch Cửu này có hiềm nghi rất lớn. Nếu không phải như vậy thì phái Tinh Hà cũng không tự nhiên đi lôi chuyện giết chết u Dương Đào từ hồi ba năm trước ra làm nguyên nhân để trục xuất hắn rồi.
Đương nhiên chuyện này cũng có khả năng là do kẻ thù khác của Thương Lâu Thích Gia làm ra. Nhưng mà tác phong làm việc của cái đám Thương Lâu Thích Gia kia là gì chứ hả? Chỉ cần bọn chúng nghi ngờ liền trực tiếp ra tay tiêu diệt. Nếu như nói lúc trước Địch Cửu cướp Thương Lâu Thích Gia còn chiếm được một chút đạo lý về phía mình thì chuyện của mấy chi nhánh khác bị phá hủy sau này thì Địch Cửu đã không chiếm Địch Cửu nửa phần đạo lí nào cả.
Hoặc là cũng có nhiều người sẽ nói là do Thương Lâu Thích Gia hạ lệnh truy nã Địch Cửu nên hắn mới khó chịu mà làm ngược lại cướp sạch hết Thương Lâu Thích Gia. Mà cũng có khi chính Thương Lâu Thích Gia cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng làm cho mọi người khó hiểu là Hạng Thiên Y cũng không có đứng ra phản đối hay nói thêm bất cứ lời nào cả.
Bây giờ đến tông chủ Hạng Thiên Y còn không mở miệng nói chuyện thì đương nhiên mấy vị trưởng lão và phong chủ khác cũng chẳng ai lên tiếng.
Nhưng mà Liễu thái thượng không phải chỉ muốn trục xuất hai người bọn họ đi thôi, sau khi nhìn thấy không có ai đứng ra phản đối, ông lại tiếp tục lên tiếng:
- Hạng Thiên Y thân là tông chủ đứng đầu tông môn lại dung túng quá mức cho đệ tử, cho nên bây giờ ta tuyên bố: Hạng Thiên Y thoái nhượng khỏi vị trí tông chủ, từ nay vị trí này sẽ do Hòa Khôi trưởng lão tiếp nhận. Chuyện này cũng không phải chuyện vinh quang gì nên đại điển tiếp nhận vị trí tông chủ của Hòa Khôi trưởng lão sẽ làm giản lược, chỉ cần đưa tin đến cho các tông môn của Cực Dạ đại lục là coi như xong. Về chuyện này, có vị nào có ý kiến gì không?
- Ta không đồng ý.
Phong chủ Hà Liên phong Ô Chân Chân không chút do dự lên tiếng nói.
- Hạng Thiên Y làm tông chủ của phái Tinh Hà từ lâu, hơn nữa cũng đã cống hiến rất lớn cho tông môn này, chỉ có Hạng tông chủ mới có thể dẫn dắt phái Tinh Hà đi đến tương lai tốt đẹp hơn mà thôi.
- Ta cũng không đồng ý....
Theo sau Ô Chân Chân cũng có vài vị trưởng lão và phong chủ đứng lên phản đối.
Nhưng mà không đợi Liễu Mộc Sinh mở miệng nói gì thì Hạng Thiên Y đã chủ động đứng dậy nói:
- Trong khoảng thời gian ta tiếp nhận vị trí tông chủ này không chỉ không thể làm cho tông môn càng thêm hưng thịnh mà ngược lại còn khiến cho tông môn rơi xuống hàng ngũ của môn phái nhị lưu. Trong khoảng thời gian này lại còn khiến cho vài vị trưởng lão Kim Đan chết đi, gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng cho tông môn. Ta đồng ý với ý kiến của Liễu thái thượng, thoái nhượng khỏi vị trí tông chủ, đồng thời sẽ rời đi tông môn ra bên ngoài thử luyện bản thân.
Bây giờ đến cả tông chủ Hạng Thiên Y cũng đã đồng ý luôn rồi, cho dù mọi người đều biết việc tông môn xuống dốc hoàn toàn không có liên quan gì đến Hạng Thiên Y nhưng cũng chỉ có thể câm miệng không lên tiếng mà thôi.
Rất nhiều người đều cảm thấy phái Tinh Hà rất có thể cứ như vậy mà tuột dốc không phanh. Cũng giống như những lời lúc trước của tông chủ Hạng Thiên Y nói đó, chẳng lẽ chỉ cần dời đi lửa giận của Thương Lâu Thích Gia đi thì không lẽ phái Tinh Hà lại có thể vực dậy một lần nữa sao?
............
- Cửu ca, Bắc Tích thành thiệt là bự nha, trên đường chúng ta đi tới nay cũng chưa từng nhìn thấy thành thị tu chân nào bự như Bắc Tích thành hết đó. Hèn chi mà Thương Lâu Thích Gia lại đặt tổng bộ khu vực phía Bắc ở chỗ này.
Cảnh Kích vốn đã dịch dung thành một tán tu lang thang sau khi nhìn thấy Bắc Tích Thành to lớn hùng vĩ này cũng nhịn không được cảm thán một tiếng.
Còn Địch Cửu giờ này đã dịch dung thành một thiếu niên, sau khi dịch dung xong nhìn hắn lại toát ra vài phần ngây ngô.
Lưu lạc bôn ba gần một năm trời thì cuối cùng thì Địch Cửu cũng đã có thể luyện chế được pháp khí trung phẩm, hơn nữa bởi vì gần như ngày nào cũng phải dịch dung cho nên tay nghề của hắn cũng đã trở nên xuất thần nhập hóa.
Tính từ lúc ở Chiểu Hải trấn, hắn và Cảnh Kích trong vòng một tháng đã tiêu diệt được bốn chi nhánh Thương lâu rồi. Nhưng mà sau khi một tháng tiêu diệt bốn nhà xong thì đã một năm qua Địch Cửu đã không tiếp tục ra tay với Thương Lâu Thích Gia nữa. Một năm không có động thủ với bọn chúng cũng không có nghĩa Địch Cửu đã buông tay không muốn tiêu diệt Thương Lâu Thích Gia nữa, mà là bởi vì hắn muốn chơi một vố lớn thiệt lớn, cũng chính là tiêu diệt tổng bộ khu vực phía Bắc của Thương Lâu Thích Gia.
Tuy răng bây giờ hắn vẫn chưa phải trận pháp đại sư cấp năm nhưng mà đối với những trận pháp cấp bốn kia thì hắn đã có thể tùy tay bố trí rồi. Tu vi cũng đã từ Trúc Cơ tầng bốn tăng lên đên Trúc Cơ tầng sáu.
Mà thực lực của Cảnh Kích cũng đã lên đến Trúc Cơ tầng bốn rồi, hơn nữa thêm vào cây rìu to kia cùng với Lôi Kiếm, thì cho dù là Trúc Cơ viên mãn cũng chưa chắc là đối thủ của cậu.
- Hắc hắc, Bắc Tích Thành chính là ông bự của Thương Lâu Thích Gia ở khu vực phía Bắc này đó, nghe nói nơi này còn có lão bất tử Nguyên Hồn cảnh nữa nha, đệ không sợ à?
Địch Cửu cười hắc hắc.
Cảnh Kích sách một tiếng
- Đệ với Cửu ca cũng đã tiêu diệt được bốn chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia rồi đó nhá, hơn nữa không phải Cửu ca cũng đã nói sao, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cửu ca, huynh đoán thử xem cái tên mà theo đuôi tụi mình phá hủy ba chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia là ai vậy?
Lúc trước trong vòng một tháng thì Địch Cửu và Cảnh Kích đã tiêu diệt tổng cộng bốn chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia. Nhưng mà cũng trong thời gian đó lại có thêm ba chi nhánh khác cũng bị người ta xử lý sạch sẽ. Trong mắt người ngoài thì tổng cộng có tất cả bảy chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia bị tiêu diệt, mà toàn bộ đều bị tính lên đầu của ông già tóc bạc do Địch Cửu dịch dung thành kia. Nhưng mà Địch Cửu và Cảnh Kích lại rất rõ ràng, bọn họ chỉ xử lý có bốn chi nhánh mà thôi.
- Được lắm, có tiến bộ rồi, nhưng mà lần này tụi mình đi tới chỗ này cũng không phải vì an toàn. Một lát nữa ta đi vào Thiên Tích Tức Lâu ngồi, còn đệ thì thử đi xung quanh thăm dò tin tức sau đó về nói lại cho ta nghe. Còn về việc người đã xử lý ba chi nhánh kia là ai, cũng không cần quan tâm người đó có phải là muốn kéo cừu hận cho chúng ta không. Dù sao thì có một câu nói rất đúng, kẻ thù của kẻ thù thì chính là bằng hữu.
Địch Cửu lần này cố ý để cho Cảnh Kích đi làm một chút việc tinh tế.
Trong vòng một năm này, dưới sự rèn luyện của Địch Cửu, Cảnh Kích đã không còn là một thiếu niên ngây ngô nữa rồi. Tuy rằng cậu không trở thành hạng người đen tối gì nhưng ít ra đã trở nên nhạy bén hơn lúc trước nhiều lắm rồi.
Lúc trước Địch Cửu đã từng dạy cậu rằng:
- Lấy ân báo oán không phải là tác phong hành sự của chúng ta, chúng ta chính là có ân báo ân có thù báo thù. Có ân không báo chính là súc sinh, có thù không báo chính là kẻ hèn. Người khác kính đệ một thước, đệ kính người ta lại một trượng. Vậy người ta lại ác với đệ một thước, vậy mắc mớ gì đệ không biết đáp trả lại một thước chứ?
Nhưng mà trong mắt của Cảnh Kích, Cửu ca không chỉ là đáp trả lại người ta một thước không thôi đâu. Bọn họ một đường đi tới là đã diệt hết bốn chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia rồi. Bây giờ tuy rằng Cửu ca cũng không nói rõ vì sao lại đi vào Bắc Tích Thành, nhưng Cảnh Kích vẫn có thể đoán được, xem ra lần này Cửu ca lại muốn xử lý tổng bộ của Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích Thành này.
Trên đường đi bọn họ cũng đã giết một vài tên tu sĩ Kim Đan, nhưng mấy chỗ dó đều là chi nhánh nhỏ mà thôi. Còn ở Bắc Tích Thành này còn có cả lão tổ Nguyên Hồn trấn giữ nữa đó, vừa nghĩ tới việc phải đánh nhau với lão tổ Nguyên Hồn trong lòng Cảnh Kích đã cảm thấy bồn chồn không yên rồi.
..............
Trước khi đi vào Bắc Tích Thành thì Địch Cửu đã tìm hiểu một chút rồi, Thiên Tích Tức Lâu là một trong ba nhà Tức Lâu xa hoa nhất ở đây, nó cũng là Tức Lâu xa hoa duy nhất không phải của Thích gia.
Bây giờ chỉ tính riêng linh thạch thượng phẩm thôi thì Địch Cửu đã có hơn mười vạn rồi, linh thạch trung phẩm và hạ phẩm thì có còn nhiều hơn nữa, cho nên nếu như đã đến Bắc Tích Thành thì đương nhiên phải ở trong Tức Lâu xa hoa nhất rồi.
Chỉ cần không phải là ngày đặc biệt gì đó thì phòng ở nơi này luôn còn trống rất nhiều. Địch Cửu trực tiếp đặt một gian phòng lớn, thậm chí còn trả tiền đặt phòng một tháng.
Sau khi vào trong phòng Địch Cửu liền bắt đầu bố trí hộ trận. Trong mấy tức lâu xa hoa kiểu này thì khách nhân luôn có quyền tự mình bố trí các loại vây, sát, hộ trận.
Lúc Địch Cửu vừa mới bố trí xong hộ trận thì Cảnh Kích đi ra ngoài hỏi thăm tin tức cũng đã trở về.
- Cửu ca, hồi nãy đệ vừa mới nghe xong một tin tức xấu.....
Cảnh Kích vừa đi vào liền có chút hốt hoảng.
Địch Cửu giơ tay chặn lại, bình tĩnh nói:
- Dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định không được hoảng sợ, cùng lắm thì cũng chỉ là đi vào luân hồi mà thôi, có chuyện gì mà đáng phải kinh hoảng chứ?
Cảnh Kích cũng nhớ ra, trên đường đi này Địch Cửu đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rằng gặp phải chuyện gì cũng cần phải bình tĩnh. Chỉ cần giữ được bình tĩnh là có thể ung dung mà giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Ưu điểm lớn nhất của Cảnh Kích chính là năng lực học tập rất nhanh, cho dù lần đầu tiên không nhớ rõ thì qua lần thứ hai cậu nhất định có thể nhớ rõ ràng. Sau khi bình tĩnh lại, cậu mới nói với Địch Cửu
- Cửu ca, hồi nãy đệ mới nghe được phái Tinh Hà đã trục xuất chúng ta khỏi tông môn rồi, hơn nữa còn tước đoạt vị trí tông chủ của Hạng tông chủ nữa, chưa hết đâu, phái Tinh Hà còn phát lệnh truy nã tụi mình nữa kìa.
Sau khi nói xong, Cảnh Kích lại phát hiện Địch Cửu không có tí kinh ngạc nào, nhịn không được hỏi:
- Cửu ca, huynh không thấy ngạc nhiên sao?
Địch Cửu ngồi xuống cười ha hả:
- Có cái gì mà ngạc nhiên chứ, mấy chuyện này vốn đều đã nằm trong dự đoán cả rồi. Nếu như phái Tinh Hà không trục xuất chúng ta thì mới phải ngạc nhiên.
Bản thân hắn dịch dung thành một ông già tóc bạc đi cướp hết bốn chi nhánh, ờ không phải, là bảy chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia. Cho dù đến tận bây giờ bọn chúng vẫn không có chứng cứ minh xác thì hắn cũng là người đầu tiên mà Thương Lâu Thích Gia nghi ngờ.
- Cửu ca, theo như huynh nói thì Thương Lâu Thích Gia đã đoán ra là tụi mình làm rồi hả? Vậy tại sao bây giờ tụi mình vẫn phải dịch dung nữa?
Cảnh Kích kinh ngạc hỏi
Địch Cửu giải thích:
- Cho dù bọn họ đoán được là do chúng ta làm thì chúng ta cũng không thể để cho bọ họ có chúng cứ xác thực được. Có khả năng phái Tinh Hà cũng đã đoán ra chuyện này có liên quan đến chúng ta nên nếu như tông môn không trục xuất chúng ta đi thì đó chính là đi tìm chết đó. Trước kia toàn bộ phái Tinh Hà liều chết chống cự Thương Lâu Thích Gia là bởi vì phái Tinh Hà đang chiếm đạo lý. Còn bây giờ họ lại bị Thương Lâu Thích Gia nắm bím tóc, nếu như tông môn còn tiếp tục liều chết kháng cự thì chỉ có thể chờ bị san bằng mà thôi.
- Nhưng mà nếu như phái Tinh Hà đã trục xuất chúng ta rồi thì cho dù Thương Lâu Thích Gia muốn tiêu diệt tông môn cũng phải bắt được hai người chúng ta trước rồi thêu dệt chứng cứ mới có thể ra tay. Còn nếu không, chỉ cần chúng ta chưa bị bắt được thì phái Tinh Hà vẫn còn an toàn được một thời gian.
- Vậy bây giờ tụi mình làm gì tiếp bây giờ?
- Trước tiên cứ đánh giá toàn cục đã, vừa tu luyện vừa tìm kiếm cơ hội hành động. Chuyện của tông môn tạm thời để qua một bên đi.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ KIÊM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CŨNG ĐỌC
- đa tạ đạo hữu Monday, mrbill, Phong10789, TracHon, tuandat, thaiamt2013 đã đẩy kp và ủng hộ cho truyện.
Chương 118: Thì ra là ngươiĐã qua nửa tháng rồi, Địch Cửu vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nào để ra tay.
Địch Cửu cũng không dám tu luyện sâu, chỉ đành ở trong Thiên Tích Tức Lâu nghiên cứu trận pháp. Lúc ở Tiên Nữ Tinh thì Địch Cửu đã là một trận pháp đại sư cấp bốn rồi. Nhưng mà khi đó hắn lại không có thực hành luyện chế ra các loại trận kỳ, nói là đạt được trận pháp cấp bốn cũng chỉ có thể coi như đạt được trên mặt lí luận mà thôi.
Mấy năm nay, gần như lần nào chiến đấu thì Địch Cửu cũng luôn bố trí các trận pháp để hỗ trợ cả, cho nên cũng tự có lý giải riêng của bản thân về trận pháp rồi. Trừ mấy lần đầu tiên bố trí ra còn những lúc bố trí trận pháp sau này của hắn đã không còn bị bó buộc ở đống lý luận kia nữa, trong những trận pháp đó đều có thêm vào một chút sửa chữa của bản thân hắn vào.
Trình độ trận pháp của Địch Cửu vốn đã ở cấp bốn đỉnh phong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến trận pháp đại sư cấp năm hết, thêm vào việc bế quan nghiên cứu nữa tháng nay nữa cho nên trình độ trận pháp của hắn vô cùng dễ dàng đột phá đến cấp năm rồi.
Gần một năm này Địch Cửu đã nghiên cứu ít nhất một ngàn cái ngọc giản nói về trận pháp, vì vậy hắn càng thêm rõ ràng rằng hiện tại ở trên Cực Dạ đại lục này có rất ít trận pháp Tông sư cấp bảy. Cho dù là trận pháp đại sư cấp sáu cũng đều như lông phượng sừng lân cả. Bây giờ hắn có thể bước vào hàng ngũ của trận pháp đại sư cấp năm thì cũng coi như là đứng ở đỉnh trên con đường trận pháp ở Cực Dạ đại lục rồi.
Lúc còn ở Tể quốc, trừ việc tu luyện ra thì trên phương diện học tập những thứ khác không ai có thể so được với hắn. Nhưng mà Địch Cửu vẫn rõ ràng rằng, trong vòng sáu năm hắn đã có thể đạt được thành tựu như vậy, thì nguyên nhân chủ yếu cũng không phải nằm ở năng lực học tập trời sinh của hắn mà là có liên hệ trực tiếp đến viên đá màu xám kia.
Nếu như dựa theo hiểu biết của hắn, thì đại đa số người dù hơn trăm tuổi cũng chưa chắc có thể bước vào hàng ngũ của trận pháp đại sư cấp bốn nữa, chỉ có những người ít nhất sống hơn hai trăm năm mới có khả năng đạt được thành tựu như vậy mà thôi.
Cho dù hắn có thông minh tới cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nào thông minh hơn tất cả mọi người trên đại lục nhiều như vậy được.
- Cửu ca, cơ hội tới rồi.
Giọng nói kích động của Cảnh Kích từ cửa truyền vào.
- Tên Nguyên Hồn kia của Thích gia đi rồi sao?
Địch Cửu cũng vô cùng vui sướng đứng dậy hỏi.
Đối với bọn họ, cơ hội duy nhất để cướp được Thương Lâu Thích Gia chính là lúc cường giả Nguyên Hồn kia rời khỏi.
Cảnh Kích vô cùng khẳng định nói:
- Đúng vậy, tên kia khẳng định đã đi rồi, Thiên Mạc ở Cực Dạ đại lục đã mở ra, rất nhiều cường giả đều rời đi rồi, chính mắt đệ nhìn thấy tên Nguyên Hồn Cảnh kia rời khỏi Bắc Tích Thành.
- Thiên Mạc là cái gì thế?
Địch Cửu nghi hoặc hỏi.
Trong khoảng thời gian hắn nghiên cứu trận pháp này thì Cảnh Kích luôn ở bên ngoài tìm hiểu tin tức.
Cảnh Kích kích động lên tiếng giải thích:
- Cái này đệ cũng chỉ mới vừa biết nè. Nghe người ta nói thì ở Cực Dạ đại lục có một cái bí cảnh rất là thần bí, mà nó gọi là Thiên Mạc. Có nhiều người còn đồn là bí cảnh Thiên Mạc vốn không phải nằm trên Cực Dạ đại lục đâu, hơn nữa thời gian mở bí cảnh cũng không cố định nữa. Cũng chính vì vậy cứ mỗi lần bí cảnh Thiên Mạc mở ra là giống y như ngày hội cho các tu sĩ cuồng hoan vậy đó. Huynh có biết tại sao Thương Lâu Thích Gia lại có nhiều tu sĩ Nguyên Hồn vậy không? Gần như toàn bộ tu sĩ Nguyên Hồn của Thương Lâu Thích Gia đều là xuất hiện từ bí cảnh Thiên Mạc của Cực Dạ đại lục này đó.
- Ở bên trong Thiên Mạc có vô số tài nguyên tu luyện, còn có vô số bảo vật khiến người ta nằm mơ cũng muốn cướp được đó.
- Vậy lần cuối cùng Thiên Mạc mở ra là lúc nào?
Trong lòng Địch Cửu bỗng nhiên cũng muốn đi đến Thiên Mạc xem thử, so với việc ở chỗ này đối phó với Thương Lâu Thích Gia thì Thiên Mạc kia mới là chỗ hắn nên đến a.
- Là 575 năm trước, đệ còn nghe nói tu sĩ muốn đi vào bên trong bí cảnh Thiên Mạc kia phải dưới 100 tuổi mới được nữa. Tiếc là tụi mình không có cơ hội để vào đó.
Nói xong câu đó trong giọng nói của Cảnh Kích rõ ràng có chút không cam lòng.
Địch Cửu lại không hiểu
- Tại sao chúng ta không thể đi vào? Thiên Mạc kia cũng đâu phải của ai đó độc chiếm một mình đâu, không phải là chỉ cần tu sĩ phù hợp với điều kiện đó liền có thể đi vào hả?
- Không phải.
Cảnh Kích lắc đầu.
- Hầu như không có tán tu nào đi vào Thiên Mạc hết, mà cho dù có thì số lượng cũng rất ít. Đại đa số người đi vào Thiên Mạc đều là các đệ tử của tông môn, hơn nữa trước khi vào trong còn phải tiến hành so đấu giữa các tông môn nữa, tham gia thi đấu đều là các đệ tử thiên tài của các tông môn đó. Dựa theo kết quả thi đấu đó để xác định nhân số của các tông môn tiến vào bên trong Thiên Mạc.
Địch Cửu cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Cảnh Kích nói bọn họ không có tư cách để đi vào Thiên Mạc rồi, bọn họ là tán tu, căn bản không có tư cách để đại biểu cho tông môn để tiến hành thi đấu.
- Mặc kệ là có đi được hay không, sau khi xử lý xong Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích Thành xong chúng ta cứ đi đến chỗ bí cảnh Thiên Mạc kia nhìn thử xem.
Địch Cửu lúc này đã hạ quyết tâm tìm cách đi vào, loại chỗ tốt như vậy nếu như mà không vào được chắc hắn khó chịu chết luôn quá.
- Được, Cửu ca đi chỗ nào thì ta sẽ đi theo chỗ đó.
Cảnh Kích hưng phấn nói. Ở dưới sự ảnh hưởng của Địch Cửu, Cảnh Kích đã không phải là thiếu niên ngây thờ như lúc trước nữa. Bí cảnh Thiên Mạc kia nhiều người muốn tới như vậy, cậu ta không muốn đi vào mới là lạ đó.
- Đệ cũng ráng học thêm bùa chú nhiều một chút đi, chỉ có tiến bộ của đệ là chậm nhất thôi đó. Bây giờ ta đi bố trí bên ngoài Thương Lâu Thích Gia kia một chút.
Địch Cửu vỗ vỗ vai Cảnh Kích dặn dò.
Hắn nghiên cứu về mặt trận pháp, bây giờ đã là trận pháp đại sư cấp năm. Thụ Đệ nghiên cứu về đan dược, sau khi luyện tập với vô số linh thảo cấp thấp thì hiện tại cũng đã miễn cưỡng luyện chế được linh đan cấp hai rồi. Chỉ có mình Cảnh Kích là tốc độ chậm nhất, trừ tốc độ tu luyện nhanh ra thì cậu đã xài hết một đống tài liệu rồi mà chỉ có thể luyện chế được bùa cấp một mà thôi.
- Cửu ca, đệ không hạp với mấy thứ đó lắm.
Cảnh Kích xấu hổ sờ sờ ót.
- Ta đi trước đây.
Địch Cửu cũng không thèm quan tâm Cảnh Kích luyện phù gặp phải bao nhiêu khó khăn, hắn luôn cho rằng nghệ nhiều không áp thân (học nhiều tài nghệ cũng không làm chết được người)
...............
Thương Lâu Thích Gia ở Bắc Tích Thành đúng là vô cùng hoành tráng, bởi vì có thể ngăn cản thần niệm cho nên Địch Cửu phải chạy quanh chỗ này một hồi lâu mới điều tra xong cái Thương Lâu Thích Gia này.
Đây là Thương Lâu có quy mô lớn nhất hắn từng gặp, mấy thương lâu kia thường thì mấy khu thu mua linh thảo hay bán ra đan dược gì đó nhiều nhất là ở các phòng khác nhau mà thôi. Nhưng mà ở chỗ này lại đổi thành từng lầu khác nhau luôn.
Khu lầu bán đan dược thì toàn bộ chỉ liên quan đến đan dược, còn bán pháp bảo và bán công pháp cũng có từng khu lầu tương ứng riêng biệt. Trừ mấy khu lầu đó ra còn có một tầng trệt dùng để nghỉ ngơi mà mấy động phủ cho người Thích gia tu luyện nữa. Mà mấy tầng lầu này đều được nối liền bằng một thang trời bên ngoài hành lang, vừa mới nhìn sơ qua thì chỗ này giống như là một trung tâm thương mại lớn ở Địa Cầu vậy. Có chỗ để cho người ta tiêu tiền mua sắm cũng có chỗ cho người ta nghĩ ngơi thư giãn.
Bây giờ Địch Cửu đã là trận pháp đại sư cấp năm, sau khi đi quan sát một vòng hắn bắt đầu bố trí các loại sát trận và bạo liệt trận.
Hộ trận của Thương Lâu Thích Gia này cũng là hộ trận cấp năm, cho nên Địch Cửu cũng không giống như mấy lầ trước tùy tiện bố trí một cái bạo liệt trận thì coi như xong. Hắn chuẩn bị dùng thời gian mấy ngày để bố trí hoàn chỉnh một cái vây sát trận cấp năm và một cái bạo liệt trận cấp năm nữa.
Địch Cửu vừa mới bí ẩn bố trí xong mấy chỗ cơ sở của trận pháp thì liền nghe một tiếng cười lạnh vang lên bên tai hắn.
Địch Cửu bị dọa giật cả mình, lao thẳng về phía trước mấy chục thước mới quay đầu lại theo bản năng. Không cần tản thần niệm ra ngoài hắn cũng nhìn đã nhìn thấy rõ ràng, trước mặt hắn là một người ăn mặc vô cùng lôi thôi tóc tai lộn xộn.
Người này không chỉ tóc tai lộn xộn thôi đâu, bộ quần áo kia cũng không biết bao lâu rồi chưa thay nữa, trên người đã bắt đầu bốc ra mùi hôi. Hơn nữa lưng người này lại còng xuống thoạt nhìn giống như là một người ăn xin vậy.
Nhưng mà Địch Cửu lại không dám xem người này như mất tên ăn xin kia, đơn giản là tại vì hắn nhìn không ra thực lực của người này. Lấy kiến thức hiện tại của hắn, cho dù là tu sĩ Kim Đan viên mãn đứng trước mặt hắn thì hắn vẫn có thể cảm ứng được. Còn bây giờ hắn đoán không ra, cũng không cách nào cảm ứng được, vậy khẳng định người kia là một cường giả Nguyên Hồn hoặc có khi còn mạnh hơn cả Nguyên Hồn nữa.
- Tiểu tử ngươi đúng là lá gan không nhỏ a, đã liên tục xử lý hết mấy chi nhánh của Thương Lâu Thích Gia rồi mà bây giờ còn dám đánh chủ ý lên tổng bộ khu vực phía bắc của Thương Lâu Thích Gia nữa. Hắc hắc, hắc hắc..... Ngươi là tên to gan lớn mật nhất trong những tên mà lão già đây gặp được đó.
Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, hắn cảm thấy da đầu mình đang run lên rồi, hơi lùi về sau theo bản năng, trong lòng hắn cũng đang không ngừng suy nghĩ biện pháp để chạy trốn. Nhưng rất nhanh Địch Cửu đã thấy tuyệt vọng, hắn không nghĩ ra cách nào để thoát khỏi ông già lưng còng này hết.
- Ngươi đừng suy nghĩ cách chạy trốn nữa, nếu như để ngươi chạy trốn trước mặt ta thì không bằng ta tự chôn mình luôn cho rồi.
Ông già lưng còng kia giống như nhận ra suy nghĩ của Địch Cửu, tỏ vẻ khinh thường.
Trong lòng Địch Cửu bây giờ chỉ có tiếc nuối mà thôi, tới bây giờ hắn mới hiểu ra thì ra chạy trốn cũng là một môn vô cùng quan trọng. Nếu như qua hôm nay mà hắn vẫn còn sống, hắn nhất định phải đi tìm hiểu một ít pháp thuật chuyên dùng để chạy trốn mới được.
- Không biết tiền bối là người phương nào? Những lời tiền bối nói lúc nãy vãn bối không hiểu gì hết?
Địch Cửu ôm quyền hỏi, hắn biết mình có chối cũng vô dụng nhưng mà hắn vẫn cứ không muốn thừa nhận đó.
Ông già lưng còng kia vung tay lên:
- Nhóc con ngươi không cần phải biết ta là người phương nào, ta dám cá nếu như ta không xuất hiện, chờ đến khi ngươi bố trí vây sát trận và bạo liệt trận xong thì ngươi đi vào trong đó cũng chỉ là đến nạp mạng mà thôi. Tiểu tử ngươi đúng là người không biết thì không sợ, ngươi có biết bên trong Thương Lâu Thích Gia có bao nhiều hộ vệ Kim Đan không hả? Không chỉ như vậy, ở trong đó còn có cả Nguyên Hồn tọa trấn nữa kìa, ngươi vậy mà còn dám tính kế tới chỗ này, ngươi ngại mình sống lâu quá rồi sao.
Nói xong mấy câu này, ông già lưng còng kia lại cười hắc hắc.
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi chỉ đi phá Thương Lâu Thích Gia trong vòng một tháng mà thôi, nếu lúc đó mà ngươi còn dám động thủ tới chi nhánh thứ năm nào đó của Thương Lâu Thích Gia, thì bây giờ ngươi đã không còn mạng mà ở đây làm loại chuyện này nữa rồi.
- Thì ra là ngươi.
Địch Cửu cuối cùng cũng hiểu ra là ai đã giả mạo hắn đi cướp ba chỗ khác của Thương Lâu Thích Gia rồi.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- đa tạ đạo hữu mrbill và ThầnVương đã đẩy kp và ủng hộ cho truyện.
Chương 119: Tuyệt đối có vấn đềNếu như tới giờ phút này Địch Cửu còn chưa đoán ra ông già trước mặt chính là người giả mạo hắn đi xử lý ba chi nhánh Thương Lâu Thích Gia kia thì đúng là hắn bị ngu luôn rồi.
Ông già lưng còng kia nhếch miệng.
- Là ta thì sao chứ, không phải tiểu tử ngươi đã nói kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu sao. Hai chúng ta đều là kẻ thù của Thương Lâu Thích Gia, cho nên ta chỉ đơn giản là muốn lại đây giúp đỡ ngươi thôi.
- Lão nghe được chúng ta nói chuyện sao?
Trong lòng Địch Cửu phát lạnh, lúc hắn và Cảnh Kích nói chuyện đã sớm dùng thần niệm chú ý đến xung quanh, không ngờ vẫn bị người nghe được.
Nếu như ông già này có ý xấu gì với bọn họ thì sợ là dù có thêm một trăm Địch Cửu nữa thì cũng bị lão xử lí sạch sẽ mà thôi. Địch Cửu cảm thấy sau lưng mình lạnh run, đừng thấy hắn mở miệng nói đi vào luân hồi dễ dàng như vậy mà lầm, nếu không gặp phải tuyệt cảnh trong tuyệt cảnh, hắn tuyệt đối không muốn đi vào luân hồi chút nào.
Địch Cửu nhanh chóng tỉnh táo lại, buông bỏ những tâm tư khác, toàn lực ứng phó với tình huống trước mắt.
Nếu như lúc còn chưa biết đây là người mượn danh hắn dể xử lý ba chi nhánh Thương Lâu Thích Gia kia, có khi hắn còn thật sự cho rằng ông già này đến đây để giúp đỡ hắn. Nhưng hiện tại, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không tin được đối phương là tới là để giúp hắn.
- Các ngươi nói chuyện giữa đường lớn như vậy, ta cũng chỉ là đi ngang qua tùy tiện nghe một chút mà thôi. Nhưng mà lão già đây cũng rất đồng ý với câu nói kia của ngươi, ta cũng nghĩ như vậy, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu. Bây giờ hai chúng ta có chung một kẻ thù, cho nên bây giờ chúng ta chính là bằng hữu.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu sao? Trong lòng Địch Cửu cười lạnh, hắn cũng không cần bằng hữu như vậy đâu. Nhưng mà lời này của hắn cũng sẽ không nói ra miệng.
Địch Cửu ôm quyền hỏi:
- Vừa nãy tiền bối có nói nếu ta đi đến Thương Lâu Thích Gia chính là đi tìm chết, lời này là có ý gì?
Cho dù như thế nào thì ông già lưng còng kia cũng nhất định không phải là cường giả của Thương Lâu Thích Gia, chuyện này làm cho Địch Cửu tạm thời không đi lo lắng đến uy hiếp của đối phương. Địch Cửu tin những lời này của ông già kia cũng không phải là bắn tên không có mục đích, nếu như trong Thương Lâu Thích Gia có chỗ nào đó lợi hại mà hắn chưa biết đến, vậy sẵn tiện đây hỏi cho rõ luôn đi.
Mấy lần trước khi hắn ra tay với Thương Lâu Thích Gia đều sẽ quan sát một thời gian, xác định rõ ở Thương Lâu Thích Gia đó không có ai có thể uy hiếp được hắn thì hắn mới ra tay.
Lấy hiểu biết của hắn bây giờ về vấn đề tu luyện thì bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào trước mặt hắn cũng đừng mơ mà có thể ẩn dấu tu vi. Trừ phi có tu sĩ Nguyên Hồn lại đây thì lại khác, nhưng mà Địch Cửu tin tưởng cho dù là ở Thương Lâu Thích Gia thì tu sĩ Nguyên Hồn của bọn họ cũng không nhiều như rau cải trắng ngoài chợ đâu.
Ở phía Bắc này Thương Lâu Thích Gia có bao nhiêu chi nhánh Thương lâu chứ? Sợ là cho dù người của Thích gia cũng chưa chắc biết rõ nữa. Nếu như mỗi một chi nhánh nhỏ đó đều có một tu sĩ Nguyên Hồn tọa trấn hả? Hắn chỉ có thể cười ha hả thôi.
- Theo tin tức mà ta có được, sau khi Thương Lâu Duy Xuân của Thương Lâu Thích Gia bị xử lý xong thì tổng bộ Thích gia đã lấy ra hai tấm phù truyền tống định vị.
Thấy vẻ khó hiểu trong mắt Địch Cửu, ông già lưng còng kia đắc ý cười cười, lộ ra một hàm răng vàng khè tiếp tục nói:
- Không biết phù truyền tống định vị là cái gì đúng không? Để lão già này dạy cho ngươi biết ha, phù truyền tống định vị có thể di chuyển ngươi đến nơi ngươi muốn đến trong nháy mát.
Địch Cửu hiểu ra
- Vậy ý của tiền bối là, cho dù ta động thủ với bất kỳ chi nhánh Thương Lâu Thích Gia nào đi nữa thì một cường giả Nguyên Hồn của Thích gia cũng có thể trong nháy mắt liền xuất hiện ở chỗ đó?
- Tiểu tử ngươi cũng không quá ngu a, đúng là ý này đó. Nhưng mà hai tấm phù kia của Thương Lâu Thích Gia đúng là có quý thiệt nhưng cũng không thần tới nỗi đi tới chỗ nào cũng được đâu, nhiều nhất cũng chỉ là trong phạm vi phía Bắc này thôi.
Ông gì lưng còng kia lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
Nói xong mấy cái này rồi, giống như cảm thấy chưa dọa Địch Cửu đủ, lão lại tiếp tục chỉ chỉ vào bên trong Thương Lâu Thích Gia này, nói thêm:
- Bên trong Thương Lâu Thích Gia này có tổng cộng 21 tu sĩ Kim Đan đang tu luyện, trong đó còn có ba gã tu sĩ Kim Đan viên mãn. Trừ mấy tên trong đó ra còn có một tên tu sĩ Nguyên Hồn có thể trở về bất cứ lúc nào. Ngươi nói ngươi đi vào chỗ này có phải là đi tìm chết hay không? Đừng có cái suy nghĩ kiểu như trước khi tên Nguyên Hồn kia trở về thì ngươi đã chạy trốn rồi, với thực lực của ngươi bây giờ còn chưa làm được đâu.
Địch Cửu lần này thật tình cảm ơn ông già này, hắn cúi người hành lễ:
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, nếu không vãn bối nhất định đã chết ở chỗ này rồi. Tiền bối độ lượng, vãn bối xin nhớ kỹ.
Thực ra Địch Cửu cũng không sợ 21 tên tu sĩ Kim Đan kia cho lắm, bởi vì hắn cũng không tính trực tiếp liều mạng với bọn chúng. Hắn chỉ sợ tên tu sĩ Nguyên Hồn kia thôi, cho dù Kim Đan có nhiều cỡ nào đi nữa thì sau khi hắn khởi động vây sát trận thì vẫn có thể ung dung mà rời khỏi đây, nhưng một khi tu sĩ Nguyên Hồn lại đây, vậy thì hắn chỉ có con đường chết mà thôi.
Bây giờ Địch Cửu chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi Bắc Tích Thành. Nếu Tu sĩ Nguyên Hồn của Thích gia đã có được cái định vị truyền tống phù gì đó rồi, hắn ở chỗ này tìm chết hả. Hắn chẳng những phải rời đi chỗ này mà còn phải đi không cho ai phát hiện ra mới được nữa.
- A, tiểu tử ngươi đừng đi nha.
Thấy Địch Cửu vội vàng muốn chạy đi, ông già lưng còng kia liền ngăn lại Địch Cửu.
Địch Cửu khó hiểu nhìn ông già lưng còng này, thực lực của lão rất mạnh, nếu như lão không muốn cho hắn đi thì hắn chắc chắn là đi không được rồi.
Sau khi Địch Cửu lĩnh ngộ được Núi Non Liên Miên và Cuồng Phong Bạo Nộ xong thì hắn luôn có cảm giác hùng tâm vạn trượng, còn bây giờ Địch Cửu chỉ muốn tìm một chỗ tăng thực lực lên Kim Đan đã rồi tính tiếp. Trong mắt của tu sĩ Nguyên Hồn thì Trúc Cơ chỉ là con kiến hôi mà thôi. Nếu như hắn có thể nâng tu vi lên đến Kim Đan thì chắc là sẽ có đủ khả năng để bảo vệ mình. Cho dù đánh không lại thì ít ra cũng có thể chạy thoát.
Ông già lưng còng kia cười hắc hắc, lần thứ hai khoe ra hàm răng vàng khè kia, sắc mặt vô cùng đê tiện nói:
- Tiểu tử, hai chúng ta có thể hợp tác nha...
- Ý của tiền bối là....
Địch Cửu đã xác định vị trí của mình rồi, nếu như cùng ông già này hợp tác hắn tuyệt đối là là ở thế yếu.
Trong suy nghĩ của Địch Cửu, hắn thật sự không muốn hợp tác với lão chút nào, hắn thà rằng trực tiếp rời đi Bắc Tích Thành.
Ông già lưng còng kia dí sát mặt vào Địch Cửu, giống như một tên trộm mà nói nhỏ:
- Vậy nè, ngươi cứ dựa theo kế hoạch cũ của mình mà làm đi, ta ở một bên giúp đỡ cho.
Loại chuyện tốt như vậy đột nhiên rơi xuống đúng là rất kỳ quái, Địch Cửu cau mày nói:
- Bây giờ ta đã hiểu được Thương Lâu Thích Gia này có bao nhiêu nguy hiểm rồi, tiền bối thực lực cao thâm nên không sợ hãi gì nhưng vãn bối và bằng hữu nếu như gặp phải cường giả Nguyên Hồn chỉ sợ là chỉ có con đường chết mà thôi.
Ông già lưng còng kia vung tay, thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi đã không muốn vậy thì ta đi à nha. Đúng rồi, tên trưởng lão Nguyên Hồn kia của Thích gia đi chưa bao xa đâu, nói không chừng lúc gã đó quay trở về, hai người các ngươi còn chưa đi khỏi Bắc Tích Thành nữa đó.
Địch Cửu rất không thích bị người khác uy hiếp, nhưng mà thực lực không bằng người thì cũng chỉ đành chịu mà thôi, Địch Cửu cắn răng nói:
- Tiền bối cứ việc nói thẳng đi, ngài rốt cục là muốn cái gì, còn có tiền bối vì cái gì lại muốn giúp đỡ một tiểu tử Trúc Cơ như vãn bối chứ?
Ông già lưng còng vỗ vỗ vai Địch Cửu:
- Tiểu tử ngươi rất có tiền đồ a, sau khi vào trong đó rồi, lão già đây chỉ lấy đi vài món đồ mà thôi, còn mấy thứ khác cho các ngươi hết, được không? Ta tới tìm tiểu tử ngươi hợp tác, thứ nhất là vì nhìn ngươi thuận mắt, thứ hai sao, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu mà, không lẽ ngươi quên rồi sao?
Địch Cửu cười ha hả:
- Tiền bối muốn vãn bối bố trí vây sát trận đúng không?
- Đúng, đúng, đúng, trình độ trận pháp của ngươi rất cao, tới ta còn phải tìm tiểu tử ngươi hỗ trợ nữa đây.
Nghe Địch Cửu hỏi, lão nhanh chóng trả lời ngay.
Địch Cửu nghe xong lại khẳng định, đối phương nhất định không phải vì trình độ trận pháp kia mà giúp đỡ hắn. Nhưng mà người ta lại không chịu nói thật, hắn cũng không có cách nào.
- Vậy còn tiền bối làm gì?
Bây giờ Địch Cửu chỉ có thể hợp tác với lão thôi, cho nên bây giờ cố gắng chiếm nhiều chỗ tốt một chút vậy.
Ông già kia vỗ vỗ ngực:
- Ngươi cứ làm phần việc khó khăn là bố trí vây sát trận đi, mấy chuyện còn lại giao hết cho ta, cho dù là Kim Đan hay Nguyên Hồn của Thích gia thì lão đây cũng cản lại hết cho ngươi.
Địch Cửu càng lúc càng cảm thấy bất an, ông già lưng còng này nhìn như rất đại công vô tư a. Chỉ cần lấy một vài món đồ mà lại đi làm loại chuyện vừa mệt vừa phiền phức như vậy, còn phần phát tài thì lại cho hắn và Cảnh Kích.
Chuyện này tuyệt đối là không thích hợp, nhưng mà Địch Cửu còn chưa tìm ra chỗ nào không thích hợp cả, đành phải lắc đầu.
- Nhiêu đây còn chưa đủ....
- Tiểu tử ngươi đừng có được một tấc lại muốn một thước a, lão già đây là muốn dẫn dắt một chút đám hậu bối các ngươi mới hy sinh lớn tới như vậy rồi đó.
Thấy Địch Cửu lại lắc đầu, ông già kia khó chịu đứng dậy.
Địch Cửu ôm quyền nói:
- Tiền bối, tuy nói là cả ba chúng ta cùng nhau ra tay, nhưng mà sau này Thương Lâu Thích Gia chắc chắn sẽ chỉ truy nã bọn vãn bối mà thôi, về phần tiền bối, đối phương có khả năng còn chưa biết đâu..... Cho nên vãn bối hy vọng ngài có thể giúp ta một chuyện nữa, ta nghe nói Thiên Mạc đã mở ra.....
- Ngươi muốn có danh ngạch đi vào Thiên Mạc hả?
Ông già lưng còng trừng mắt.
Địch Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, hơn nữa không phải một cái mà là hai cái. Tiền bối cũng biết, một khi bị Thương Lâu Thích Gia nghi ngờ lên đầu ta rồi, vậy sau này chắc chắn sẽ đuổi giết ta khắp nơi. Chỉ có đi vào bí cảnh Thiên Mạc mới có khả năng giữ được mạng sống mà thôi.
Ông già lưng còng cắn răng nói:
- Được, vậy như ý của ngươi, hai danh ngạch để đi vào Thiên Mạc.
Địch Cửu duỗi tay
- Nếu như muốn đi vào bí cảnh Thiên Mạc vậy nhất đinh sẽ có tín vật, thỉnh tiền bối đưa cho ta tín vật đi.
- Muốn đi vào Thiên Mạc còn phải thông qua tỉ thí giữa các tông môn nữa, bây giờ thì lấy đâu ra tín vật chứ?
Lão cau mày.
- Thật sự không có sao?
Địch Cửu rõ ràng không tin những gì lão nói.
Lão bất đắc dĩ giơ tay ra, trong tay đã có thêm hai cái ngọc bài có điêu khắc hình thác nước
- Cho ngươi nè, vậy có được chưa, chuyện của ngươi nhất định phải làm cho tốt đó.
Có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề, trong lòng Địch Cửu càng khẳng định bản thân không có đoán sai.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- đa tạ đạo hữu nguyendan2908 và TracHon đã đẩy kp và ủng hộ cho truyện.
Lên top tại hạ thấy cũng vui, nhưng con đường đại đạo của tại hạ bị danh vọng làm lu mờ rồi, Kệ..... cmn vui thật há há hí hí.......
Chương 120: Vật ông già lưng còng muốn lấy- Thực lực của vãn bối thấp kém cho nên nếu như hợp tác với tiền bối, không khỏi có chút lo lắng trong lòng.
Địch Cửu đã cảm nhận Địch Cửu có chỗ không thích hợp cho nên càng không muốn liên thủ với Ông già lưng còng này chút nào.
Ông già lưng còng cười có chút âm hiểm:
- Ta cũng biết ngươi bây giờ đang lo lắng cái gì, chỉ cần ngươi thành tâm thành ý hợp tác với ta, lão nhân gia ta đây sẽ phát lời thề tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi là được rồi đi...
- Vậy nếu tiền bối ra tay với ta sẽ bị lôi kiếp đánh thành tro được không?
Địch Cửu đương nhiên nghe ra lời thề hồi nãy của lão chả xài được gì hết, cho nên hắn trực tiếp mở miệng giúp lão phát ra lời thề có chút ý nghĩa hơn luôn.
Nghe thấy Địch Cửu nói, trong mắt của ông già lưng còng lóe lên sát ý, sau đó cười hắc hắc:
- Tốt, rất biết suy nghĩ, cứ làm như ngươi nói đi.
Lão vốn cũng không tính toàn xử lý Địch Cửu làm chi, nếu như lão ra tay xử lý Địch Cửu thì việc tìm Địch Cửu hợp tác đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Đối với một con kiến như Địch Cửu lão hoàn toàn không để ở trong lòng.
Vốn Địch Cửu tính bố trí một cái vây sát trận cấp năm, nhưng bây giờ hắn lại đổi lại, bố trí một cái vây sát trận cấp bốn đỉnh phong, sau lại làm thêm một cái bạo liệt trận cấp bốn nữa.
Còn về Cảnh Kích, Địch Cửu hoàn toàn không có ý định để cho cậu tham gia lần này, hắn đã để cậu rời khỏi Bắc Tích Thành đến chỗ đã hẹn trước để chờ hắn rồi.
- Không tệ, không tệ, trình độ trận pháp thật sự không tệ nha.
Ông già lưng còng đứng ở một bên nhìn Địch Cửu bố trí pháp trận, khen ngợi luôn miệng.
- Ta còn chưa biết nên xưng hô với tiền bối như thế nào? Không phải lúc trước tiền bối đã nói chúng ta là bằng hữu sao?
Địch Cửu bố trí xong trận kỳ cuối cùng, quay đầu lại cười hắc hắc hỏi.
Lão khoát tay nói:
- Ngươi cứ gọi ta là tiền bối hay là lão lưng còng cũng được.
- Được rồi, tiền bối lưng còng à, ta đã bố trí xong trận pháp rồi, bây giờ chúng ta cứ vậy mà đi vào sao?
Địch Cửu cũng không thèm khách khí với lão, người ta rõ ràng là đang lợi dụng hắn.
Nghe Địch Cửu thực sự gọi mình là tiền bối lưng còng, lão cũng không thèm để ý, đúng là lão chỉ muốn lợi dụng Địch Cửu mà thôi.
- Bây giờ đi vào luôn.
Ông già lưng còng nói xong, bước vào trong Thương Lâu Thích Gia còn nhanh hơn cả Địch Cửu nữa.
Địch Cửu cũng nhanh chóng dịch dung thành một lão già râu trắng, nhanh chóng bước vào bên trong. Hắn dám chắc cái lưng còng kia cũng không phải là đồ thật, chỉ là thủ đoạn dịch dung của đối phương vô cùng cao thâm, hắn đoán không ra làm bằng cách nào mà thôi.
- Có địch! Phòng ngự cấp một....
Địch Cửu vừa mới bước vào đại điện tầng một của Thương Lâu Thích Gia đã nghe được tiếng gào thét kinh sợ của tiểu nhị rồi.
Gần như tất cả tiểu nhị của Thương Lâu Thích Gia bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ ràng được diện mạo của ông già tóc bạc do Địch Cửu dịch dung thành rồi, bây giờ đột nhiên thấy hắn xuất hiện ở đây không khẩn trương mới lạ đó.
- Phòng ngự cái cục cớt.
Ông già lưng còng giơ tay lên liền có vô số mũi nhận sắc nhọn bay ra ngoài, lúc này không chỉ có tiểu nhị của Thương Lâu Thích Gia mà ngay cả khách nhân ở đây cũng bị những mũi nhận đó giết chết.
Trong lòng Địch Cửu phát lạnh, lão già này cũng thiệt là độc ác nha.
Oan có đầu nợ có chủ, từ trước tới giờ dù cho Địch Cửu có ra tay xử lý Thương Lâu Thích Gia đi nữa thì cũng chưa bao giờ đ- ng đến khác nhân bên trong cả. Còn bây giờ ngay cả khách nhân lão cũng không buông tha, rõ ràng là đang cố ý hãm hại Địch Cửu mà.
Có hai tu sĩ Kim Đan bay từ trên lầu xuống, hai người còn chưa chạy đến chỗ này đã bị mấy mũi nhận sắc nhọn kia xé rách rồi.
Chỉ vài đạo mũi nhận tùy tay phát ra đã có thể xử lý hai tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, xem ra lão già này không phải chỉ là Nguyên Hồn, hoặc ít nhất là không phải một Nguyên Hồn bình thường, trong lòng Địch Cửu nhanh chóng suy đoán.
Dù sao thì lúc đầu hai người cũng đã thương lượng tốt rồi, bây giờ Ông già lưng còng đó giết người, hắn cũng không chút do dự mà thu lấy hết tất cả pháp bảo vào trong túi trữ vật. Hai cái túi trữ vật của hai tu sĩ Kim Đan kia hắn cũng không buông tha.
Về cái nhẫn ẩn hình kia, Địch Cửu cũng không tính lộ ra cho lão biết.
Ông già lưng còng giết người vô cùng nhanh gọn, từ lầu pháp bảo giết lên đến lầu đan dược, từ lầu linh thảo đến lầu công pháp...
Địch Cửu cứ im lặng không rên tiếng nào mà thu dọn sạch sẽ tất cả đồ vật, nếu như lão đã thề rồi mà vẫn có ý định giết hắn thì cho dù hắn không lấy cái gì hết thì cũng chết mà thôi.
Gần nửa canh giờ, lão đã giết hơn chín mươi tu sĩ Kim Đan rồi, Địch Cửu cũng thu đầy mấy cái túi trữ vật. Lúc trước hắn cũng coi như là có chút tài sản, nhưng mà nếu như so với số thu hoạch ngày hôm nay của hắn thì đúng là gặp được sư phụ luôn rồi.- Tiền bối lưng còng, chúng ta đã thu hết toàn bộ đồ vật trong này rồi, hay là bây giờ cho nổ bay nó đi ha?
Địch Cửu biết rõ nãy giờ chỉ có hắn thu đồ mà thôi, ông già lưng còng này chưa lấy đi món nào hết, nhưng mà hắn vẫn cố ý hỏi.
Ông già lưng còng cười hắc hắc
- Tiểu tử kia, là ngươi thu hết đồ vật mới đúng, đồ của ta còn chưa lấy được đâu.
Nói xong mấy câu này, lão liền đi vào chỗ sâu nhất trong động phủ của Thương Lâu Thích Gia, Địch Cửu cũng chỉ đành đi theo vào. Bây giờ hắn cũng đã hiểu ra vì sao lúc nãy lão lại ra tay tàn nhẫn như vậy rồi, thật sự là sự tàn nhẫn lúc nãy đã phát huy tác dụng lớn. Sau khi giết sạch hết những người ở đây lại dùng trận pháp phong tỏa lại, cho nên từ nãy đến giờ cũng không có xuất hiện người nào cản đường cả.
Ông già lưng còng giống như là đã từng đi đến chỗ này rồi, lão không chút do dự đi vào chỗ sâu nhất trong động phủ tu luyện của Thương Lâu Thích Gia.
Lúc Địch Cửu nhìn thấy cái động phủ này thì cũng nhìn thấy một cái hộ trận cấp năm đỉnh phong. Hơn nữa trong hộ trận này còn có thêm một cái xúc phát trận, tuy hắn đã là trận pháp đại sư cấp năm rồi, nhưng vẫn không có khả năng trong thời gian ngắn phá huỷ được hộ trận này. Hơn nữa cho dù có mở được hộ trận này ra thì cũng sẽ bị chủ nhân của động phủ này phát hiện.
Ông già lưng còng dẫn hắn tới chỗ này hiển nhiên là vì muốn phá vỡ cái hộ trận này sau đó lấy đồ vật ở trong đó đi.
Lúc Địch Cửu tưởng rằng lão sẽ quay sang nhờ hắn hỗ trợ thì lão đã lấy ra một cái trận bàn. Sau khi lấy nó ra xong lão quăng nó ngay xuống đất.
Vừa nhìn thấy cái trận bàn này Địch Cửu liền nhớ tới lần ở hội đấu giá trên Địa Cầu mình cũng từng mua được một cái trận bàn giống như vậy. Sau khi hắn lấy được cũng từng đem nó đi luyện hóa, nhưng mà sau khi thần niệm của hắn thâm nhập vào bên trong trận bàn rồi thì nó chẳng có chút phản ứng nào, trận văn bên trong nó cũng không dao động gì cả. Địch Cửu cảm thấy cái trận bàn đó là một cái trận bàn bị hư rồi.
Địch Cửu chưa kịp nhìn xem cái trận bàn này là loại nào thì thấy nó đã muốn khởi động rồi.
Không tới một phút đồng hồ, Địch Cửu nhìn thấy nó bắt đầu phát ra từng đạo gợn sóng huyền ảo. Mấy gợn sóng đó đ- ng vào hộ trận của động phủ, thì cái hộ trận đó đã nứt ra một khe hở nhỏ, từ trong đó có một cổ nhiệt khí thẩm thấu ra bên ngoài.
Địch Cửu cũng không thèm nghĩ xem là thứ gì mà lại có thẻ nóng đến như vậy, hắn bây giờ đang dùng ánh mắt nóng bỏng của mình nhìn chằm chằm vào cái trận bàn của ông già lưng còng kia. Loại trận bàn dùng để phá trận như vậy hắn lần đầu tiên thấy được, hắn cũng có thể nhìn ra trận bàn trong tay lão nhất định là loại cao cấp nhất. Cho dù chỉ là một góc của cái trận bàn này thôi có khi còn nhiều hơn tổng thu hoạch hôm nay của hắn nữa đó.
Lấy loại đồ cao cấp như vậy chỉ để mở ra một cái hộ trận mà thôi, không biết bên trong đó rốt cục là chứa đồ tốt đến cỡ nào nữa đây?
- Tiểu tử dẫn đường đi, ta cũng chỉ có một cái trận bàn này mà thôi, hơn nữa cũng không hiểu trận pháp.
Ông già lưng còng mở ra hộ trận rồi cũng không đi vào mà lại quay đầu nói với Địch Cửu.
Địch Cửu chắc chắn dẫn đường không phải viêc tốt lành gì nhưng tiếc là hắn không có năng lực để phản kháng. Lúc trước lão cũng đã nói rồi, hắn phải thành tâm thành ý hợp tác thì lời thề kia mới có hiệu lực. Nếu như mà bây giờ hắn không chịu đi trước dẫn đường vậy coi như là không chịu thành tâm thành ý rồi.
Địch Cửu vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể dẫn đường đi vào bên trong.
Vừa mới đi vào bên trong động phủ, cảm giác nóng bức càng thêm rõ ràng. Đến khi Địch Cửu nhìn thấy thứ đang phát ra nhiệt lượng cực nóng kia, hắn liền sợ ngây người.
Đây là một ngọn lửa, ngọn lửa này bị cấm chế nhốt lại trên một tảng đá màu xám, hình như nó đang hấp thu thứ gì đó trên tảng đá để lớn dần lên.
Lúc trước Địch Cửu còn thòm thèm cái trận bàn của lão ông già lưng còng, nhưng sau khi nhìn thấy ngọn lửa này hắn liền biết, cái trận bàn đó hoàn toàn không có cách nào so sánh với ngọn lửa này.
Thứ này nhất định là dị hỏa ở trong truyền thuyết, mấy năm qua Địch Cửu đã nghiên cứu qua vô số ngọc giản tu chân rồi, làm sao mà không biết được sự trân quý của dị hỏa chứ?
Trên toàn bộ Cực Dạ đại lục cũng không có được bao nhiêu ngọn dị hỏa, vậy mà bây giờ ở trong Thương Lâu Thích Gia hắn lại có thể nhìn thấy một ngọn dị hỏa.
- Ngươi nhìn thấy cái cấm chế trên ngọn lửa đó không? Ngươi chỉ cần giúp ta luyện hóa cấm chế sau đó lấy ngọn lửa dùm ta là được. Đương nhiên, chỉ cần đ- ng vào cái cấm chế đó nhất định sẽ có tu sĩ Nguyên Hồn truyền tống trở về liền, ta sẽ phụ trách cản đối phương lại tranh thủ thơi gian cho ngươi lấy ngọn lửa đó về.
Ông già lưng còng chỉ vào dị hỏa nói.
- Nhưng mà tiền bối lưng còng à, lấy thực lực của ta bây giờ sợ là không thể chạm vào dị hỏa này được đâu.
Cảm giác không ổn trong lòng Địch Cửu chưa bao giờ rõ ràng như lúc này.
- Tiểu tử ngươi làm lẹ đi, ta không biết gì về trận pháp hết cho nên không thể động đến cấm chế của ngọn lửa được. Bây giờ nhiệt độ của ngọn lửa đã bị cấm chế kia giam cầm rồi, cho dù ngươi đi phá cấm chế thì nó cũng sẽ không làm ngươi bị thương được. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, phải tốc chiến tốc thắng.
Lão có chút khó chịu thúc giục.
Địch Cửu cũng hiểu, lúc trước lão giết hết tất cả mọi người là vì không muốn để lọt tin tức ra ngoài, hơn nữa đồ vật hắn muốn lão đã cho rồi, cho nên bây giờ đến phiên hắn phải hỗ trợ.
Nếu như hắn dám không ra tay hỗ trợ, vậy thì hắn chết chắc rồi.
Địch Cửu đáp lời, tiến lên một bước, hai tay bắt đầu đánh ra vài đạo thủ quyết, bắt đầu phá giải cấm chế này. Hắn là loại người một khi đã quyết định thì sẽ không rề rà ê a, nếu như mà lề mề chần chừ đã không có ích lợi gì vậy thì cũng không cần đi làm mấy chuyện vô dụng đó.
Gần như là ngay lúc mấy đạo thủ quyết của hắn chạm vào cấm chế của ngọn lửa kia, thì có một mũi nhận sắc bén từ bên ngoài cấm chế bay ra ngoài. Địch Cửu cảm thấy có một cổ lực lượng cường đại chế trụ thân thể hắn.
Phốc!
Máu tươi văng tung tóe, mũi nhận kia đã xuyên qua trái tim Địch Cửu.
Mà cũng vào lúc đó, một tiếng rống giận từ hư không truyền đến, sau đó là một bóng người xuất hiện từ hư không. Địch Cửu hiểu rõ, chắc chắn là cường giả Nguyên Hồn Cảnh đã đến rồi.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- đa tạ đạo hữu ThầnVương và daylacainick đã đẩy kp và ủng hộ cho truyện.
Chương 121: Lão gù âm hiểmHơi thở tử vong từ miệng vết thương lan tỏa ra khắp người, Địch Cửu cảm nhận được sinh cơ của bản thân đang trôi đi nhanh chóng.
Lão gù ném một viên đan dược vào trong miệng Địch Cửu đồng thời nói:
- Đây là đan dược chữa thương cao cấp, có thể ngăn chặn thương thế của ngươi.........
Địch Cửu cũng không cảm kích lão gù này chút nào, lão chữa thương cho hắn chỉ vì muốn hắn bán mạng mà thôi. Theo hắn cảm ứng được, tên cường giả Nguyên Hồn này vẫn còn kém một bậc so với lão. Nhưng mà đúng là gã đã sử dụng phù truyền tống định vị để đến đây, cái này thì đúng là lão không lừa hắn, Thích gia thật sự có được loại phù này.
Lúc Địch Cửu cho là lão gù sẽ động thủ đánh nhau với cường giả Nguyên Hồn này thì lại thấy lão đột nhiên cầm một cái trận bàn ra khởi động lên, từng đạo hình ảnh gợn sóng tràn ra bảo vệ hoàn mỹ cho không gian xung quanh.
Thình thịch!
Lúc cường giả Nguyên Hồn đ- ng vào đám hình ảnh gợn sóng kia liền bị đánh cho bay ngược ra ngoài.
Trong lòng Địch Cửu càng thêm kinh hãi, cái trận bàn trong tay lão rốt cục là cấp bậc gì vậy? Tới cả cường giả Nguyên Hồn cũng có thể dễ dàng đánh bay ra ngoài luôn, cái này tuyệt đối là dị bảo cao cấp a.
- Tiểu tử kia, trận bàn của ta cũng không kiên trì được bao lâu đâu, ngươi còn không chịu ra tay nữa hả? Chỉ cần tên Nguyên Hồn của Thích gia kia phá vỡ được trận bàn thì lão già đây sẽ không chút do dự mà chạy trốn đó nha, còn kết quả của ngươi ra sao thì lão nhân gia đây không quản nổi đâu.
Thấy Địch Cửu còn chưa chịu tiếp tục phá cấm chế, giọng điệu nói chuyện của lão bắt đầu lạnh lẽo.
Địch Cửu cũng biết mặc kệ vì sao lão gù lại muốn hắn phải phá vỡ cấm chế này, nhưng đúng là lão nói không sai, chỉ cần lão bỏ chạy vậy hắn đúng là chỉ có một đường chết.
Địch Cửu không dám chậm trễ nữa, dồn sức lực để phá vỡ cấm chế. Cho dù hắn chẳng dùng toàn lực thì cũng chỉ mấy phút sau cũng đã mở được cấm chế này rồi.
Mà trong nháy mắt lúc Địch Cửu phá được cấm chế hắn cảm giác được hình như trong cơ thể mình có thêm một cái gì đó nữa, hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì lão gù đã lấy ngọn lửa đi mất rồi.
Rầm rầm!
Tên tu sĩ Nguyên Hồn của Thích gia vẫn đang không ngừng tấn công vào lớp phòng ngự hình gợn sóng của trận bàn, nó phát ra từng tiếng nổ vang trời.
Địch Cửu dám khẳng định cái trận bàn này không phải chỉ có thể kiên trì được mười phút như lão nói đâu, cho dù chống đỡ thời gian một nén nhang có khi cũng còn được nữa.
- Hắc hắc, trận pháp của tiểu tử ngươi đúng là lợi hại.
Lão gù sau khi lấy được ngọn lửa rồi, cười hắc hắc nhìn Địch Cửu.
Trong lòng Địch Cửu đoán chắc lão cũng đã biết mình không dùng toàn lực rồi, bất quá hắn cũng không có cách nào, nếu như lão gù này muốn giết hắn hắn cũng không có năng lực để phản kháng.
- Tiểu tử, đi thôi.
Lão nói xong liền dùng một đạo nguyên lực bao bọc lấy Địch Cửu, đi chuyển thân thể, nhảy ra khỏi động phủ.
Cho dù đã được nguyên lực bao vây nhưng Địch Cửu vẫn nhìn thấy ở phía xa có một đạo ánh sáng bị lão gù thu hồi. Địch Cửu nghĩ thứ đó chắc là cái trận bàn kia rồi.
Cảm giác hoa mắt chóng mặt cứ hết đợt này đến đợt khác, Địch Cửu cảm giác cả người mình đang không ngừng di chuyển. Trong lòng Địch Cửu cũng hiểu ra, lão gù này chắc là có được thuật chạy trốn mà hắn tha thiết mơ ước.
Thình thịch!
Một lúc lâu sau, Địch Cửu bị lão gù vứt trên mặt đất.
- Tiểu tử, ta lại cứu ngươi một lần nữa rồi, chúc ngươi may mắn nha. Đúng rồi, ngươi cũng không cần hâm mộ ngọn lửa kia của ta đâu, sau này ngươi đi vào bên trong bí cảnh Thiên Mạc rồi, nói không chừng ngươi còn tìm được nhiều món tốt hơn ngọn lửa này nữa đó. Còn nữa, ở phía trước có một cái động phủ, ngươi có thể vào trong đó chữa thương.
Lão gù nói xong mấy câu này, bước ra một bước, thân mình liền biến mất không thấy tâm hơi.
Thấy lão gù thật sự buông tha mình nhưng mà Địch Cửu cũng chẳng vui vẻ gì, hắn bây giờ đã hiểu ra vì sao lão lại cho hắn nhiều chỗ tốt như vậy, còn nhất định muốn kéo một tên mua nước tương như hắn đến hỗ trợ.
Lấy bản lĩnh của lão hoàn toàn có thể dễ dàng thoải mái thu lấy ngọn lửa bên trong động phủ kia vào tay.
Nhưng mà lão lại muốn đi cùng với hắn ra tay xử lý Thương Lâu Thích Gia, hiển nhiên là vì muốn dời toàn bộ ánh mắt của những cường giả đó đến trên người hắn.
Lão rõ ràng có thể dễ dàng giết chết tên tu sĩ Nguyên Hồn kia, nhưng lão lại cố tình chỉ sử dụng mỗi cái trận bàn kia. Mà lúc lão gù đó sử dụng trận bàn, hắn ở bên trong có thể nhìn được cường giả Nguyên Hồn bên ngoài vậy thì gã bên ngoài cũng có thể nhìn thấy được hắn. Còn về lão gù kia, đối phương chắc chắn là nhìn không thấy. Lão không giết tên tu sĩ Nguyên Hồn kia cũng chỉ vì muốn cho mọi người biết, người làm ra chuyện này chính là lão già tóc bạc kia.
Thực lực của lão già tóc bạc đó không quá mạnh, cản trở được cường giả Nguyên Hồn cũng không phải dựa vào thực lực mà là nhờ vào một cái trận bàn. Nếu như vậy thì Địch Cửu lại lọt vào nghi ngờ của Thương Lâu Thích Gia. Bởi vì nếu Địch Cửu thật sự có được loại trận bàn đó thì cho dù tu vi có yếu một chút thì việc giết được mấy tu sĩ Kim Đan của Thương Lâu Thích Gia cũng không phải việc khó khăn gì.
Xem ra lão gù cũng rất kiêng kị Thương Lâu Thích Gia cho nên mới nghĩ cách dời lực chú ý của bọn chúng lên người hắn, còn lão lại có thể tiêu dao ở bên ngoài. Cho dù Địch Cửu có thật sự bị Thương Lâu Thích Gia bắt được thì bọn chúng cũng không tìm được ngọn lửa nữa. Còn về lão gù kia, đó chỉ là diện mạo do dịch dung ra mà thôi, Thương Lâu Thích Gia càng không thể nào tìm ra được.
Nói tới nói lui, hắn cuối cùng cũng chỉ là một tên pháo hôi bị lão dùng để đánh lạc hướng Thương Lâu Thích Gia thôi.
Còn vì sao lão lại không lấy những linh thạch và tài nguyên kia, chắc là chỉ muốn cho đám Thương Lâu Thích Gia tin tưởng rằng người tới cướp đoạt đồ vật chỉ có một mình Địch Cửu mà thôi.
Hơn nữa lão gù còn có thể khẳng định chắc chắn Thương Lâu Thích Gia có thể trong thời gian ngắn quơ được hắn, nếu không như vậy thì lão chắc cũng đã gom luôn mấy thứ linh thạch và tài liệu đi luôn rồi chứ không phải để lại trên người hắn để vu oan đâu.
Địch Cửu vừa nghĩ tới đây liền cảm giác được sinh cơ của mình lại bắt đầu trôi di, chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã cảm nhận được tử vong đã đến ngay trước mắt rồi.
- Lão gù âm hiểm vương bát đản kia.
Địch Cửu chửi ầm lên.
Lúc trước lão gù cho hắn viên đan dược chữa thương kia cũng chỉ có thể ngăn chặn thương thế mà thôi. Nếu như không có viên đan dược đó thì mấy tu sĩ bình thường như hắn sợ là đã ngủm ở trong đó rồi. Mà lão giúp đỡ hắn chống đỡ một khoảng thời gian chỉ là vì muốn hắn có thể "chạy ra" khỏi Thương Lâu Thích Gia, sau đó lại bị Thương Lâu Thích Gia đuổi tới đây lụm xác về.
Địch Cửu cười lạnh, đáng tiếc là lão quá xem thường hắn rồi. Thế mạnh của hắn chính là năng lực tự phục hồi siêu siêu mạnh của cơ thể, huống chi hắn còn có sinh cơ màu xanh nữa.
Không đúng........
Địch Cửu đột nhiên nhớ tới, vì sao lão gù này lại chắc chắn được Thương Lâu Thích Gia sẽ tới lụm xác hắn được chứ? Bên ngoài này tu sĩ cũng có không ít đâu, làm sao mà Thương Lâu Thích Gia lại may mắn tới cỡ đó được.
Đột nhiên linh quang chợt lóe, Địch Cửu nhớ tới lúc hắn vừa mới phá vỡ cấm chế, hình như lúc đó trong thân thể hắn đã có thêm thứ gì đó thì phải.
Là cái gì mà lại có thể đột nhiên xuất hiện chứ? Là thần niệm ấn ký chứ là gì nữa a.
Cái này tuyệt đối là thần niệm ấn ký của Thương Lâu Thích Gia, bây giờ Địch Cửu đã không còn hơi sức mà đi chửi rủa lão gù âm hiểm độc ác kia nữa rồi. Hắn nhanh chóng lấy ra một cái phi thuyền pháp khí cực phẩm, đồng thời cũng gọi Thụ Đệ ra, để cho nhóc không chế phi thuyền dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.
Trong khoảng thời gian này, hắn nhất định phải nghĩ cách lấy thần niệm ấn ký ra, nếu không hắn sẽ chết chắc.
Mấy năm nay Địch Cửu chạy ngược chạy xuôi, gặp phải không ít chuyện rắc rối, cho nên hắn làm việc càng thêm trật tự rõ ràng, rất hiếm bị người bắt được điểm yếu. Nhưng mà bây giờ so sánh với lão gù kia, hắn cảm thấy mình giống như là mấy bé ngoan ở nhà trẻ vậy. Nếu như hôm nay hắn không thể moi cái thần niệm ấn ký trên cấm chế kia ra thì sẽ phải uống hết nước chân của lão gù (đổ vỏ). Bởi vì năng lực cảm ứng của hắn rất mạnh, có thể tìm ra được thần niệm ấn ký ở bên trong người mình được.
Nhờ chăm chỉ tu luyện cho nên Thụ Đệ cũng tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã là thụ yêu cấp hai trung kỳ rồi. Nghe Địch Cửu nói một lát nữa sẽ có lão tổ Nguyên Hồn của Thích gia đuổi tới, Thụ Đệ không dám chậm trễ chút nào. Liều mạng mà lấy tất cả linh thạch có cùng phẩm chất cần dùng để khơi động phi thuyền ra, đồng thời cũng đổ thần niệm và nguyên lực của bản thân vào trong đó.
Nếu như mà bị lão tổ Nguyên Hồn của Thích gia đuổi kịp, vậy không chỉ là mạng nhỏ của đại ca không còn thôi đâu, mà tới cả cái rễ nhỏ của nhóc cũng xong đời luôn đó.
Địch Cửu cũng mặc kệ mấy hành động kia của Thụ Đệ, hắn vội đốt sạch tất cả quần áo, sau đó thổi bay toàn bộ bột phấn đi, dùng thần niệm hoàn toàn thâm nhập vào bên trong cơ thể mình.
Để tìm ra chỗ của ấn ký đó, Địch Cửu ngay cả một cọng lông ngọn tóc cũng tỉ mỉ tìm một lần.
Khoảng thời gian một nén nhang, Địch Cửu vẫn không tìm được thần niệm ấn ký, hắn không chút vui vẻ nào mà ngược lại vô cùng tuyệt vọng.
Địch Cửu cũng không tin cái ấn ký kia lại ở trên quần áo của hắn, cởi mớ đồ đó ra là đã có thể vứt bỏ dễ dàng thế đâu.
Địch Cửu lấy ra một đống linh thạch ném đầy xung quanh, bắt đầu vận chuyển Ngân Hà quyết.
Bởi vì trong lúc vận chuyển Ngân Hà quyết, trong cơ thể của hắn sẽ xuất hiện một tinh không, mà bây giờ hắn đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu, đã có thể hoàn toàn chưởng khống tinh không này rồi. Trong khoảng thời gian này, thần niệm của hắn cũng sẽ mạnh hơn một chút.
Cho dù chỉ có một chút thôi nhưng mà đó cũng là một lần cơ hội. Theo tu luyện, tinh không trong cơ thể càng thêm rõ ràng, mà ở dưới sự nổi bật của nó, cơ thể của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn. Mà lúc này cũng chính là cơ hội để hắn tìm kiếm thần niệm ấn ký.
Ngân Hà quyết còn chưa vận hành được một chu thiên, tinh không cũng chưa kịp hình thành, Địch Cửu đã thấy được một đạo ấn ký mờ nhạt rồi.
Đạo ấn ký này tuyệt đối không phải của hắn, mà hắn lúc nãy không thể tìm được nó là bởi vì nó ẩn dấu ở trong kinh mạch của hắn, chỉ khi tu luyện thì mới bị hắn phát hiện ra mà thôi.
Nếu như hắn tu luyện chậm một chút nữa thì ấn ký này sẽ hoàn toàn dung nhập vào trong kinh mạch của hắn, đến lúc đó, cho dù hắn có tu luyện cũng không cách nào tìm ra được nó nữa. Không chỉ như vậy, khi thần niệm của hắn càng mạnh thì ấn ký này lại càng phai nhạt.
Địch Cửu cũng nhận ra nếu cứ để nó phai dần thì nó chẳng khác nào biến mất cả, mà hắn dám khẳng định, nó nhạt dần như vậy là vì muốn dung nhập vào bên trong thân thể hắn.
Hắn lại bắt đầu vận chuyển Ngân Hà quyết, thần niệm chạm vào viên đá màu xám đang nằm trong thức hải.
Địch Cửu cảm nhận được một loại quy tắc mới, ấn ký sắp nhạt mất kia sau khi tiếp xúc với thần niệm của Địch Cửu bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều, lúc đầu Địch Cửu cũng chỉ có thể chạm vào nó mà không cách nào lấy ra được, nhưng bây giờ đã có thể dễ dàng moi nó ra rồi.
Địch Cửu chạy nhanh ra khỏi boong tàu, lại lấy một pháp khí phi hành thượng phẩm khác ra, quăng cái ấn ký kia vào trong đó rồi ném thêm một đống linh thạch vào, khởi động cho pháp khí này chạy về một phương hướng khác.
Cho tới lúc cái pháp khí mang theo ấn ký đó chạy xa không còn bóng dáng nào thì loại cảm giác uy hiếp đáng sợ kia mới biến mất không còn nữa.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
Chương 122: Trở về tông mônSau khi Ngân Hà lão tổ của phái Tinh Hà mất tích thì phái Tinh Hà vẫn luôn xuống dốc. Sau này nó lại từ một tông môn nhất lưu tuột dốc xuống thành một tông môn nhị lưu.
Mà nguyên nhân khiến cho phái Tinh Hà bị xuống dốc thì không chỉ người trong tông môn, mà ngay cả đến những người môn phái khác cũng biết rõ ràng, bởi vì Ngân Hà lão tổ đã mất tích, đi kèm theo đó chính là sự mất tích công pháp tu luyện của Ngân Hà quyết dành cho cảnh giới từ Nguyên Hồn trở lên.
Cũng chính vì không có công pháp tu luyện của Ngân Hà quyết dành cho cảnh giới từ Nguyên Hồn trở lên cho nên phái Tinh Hà cho đến tận bây giờ vẫn không cách nào gượng dậy nổi.
Lại xảy ra thêm chuyện hồi mấy năm trước, khi mà đệ tử ngoại môn Địch Cửu đắc tội với Thương Lâu Thích Gia, bị cường giả Nguyên Hồn của Thương Lâu Thích Gia Thích Chí Thương đánh tới cửa, cuối cùng phái Tinh Hà đành phải đuổi đi hai đệ tử Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa, đồng thời còn lấy lại vị trí của vị tông chủ có thể coi là tốt nhất trong những năm gần đây-Hạng Thiên Y, thì tình trạng của phái Tinh Hà lại càng ngày càng tệ.
Xem ra không cần bao lâu nữa, cũng không cần đến Thương Lâu Thích Gia ra tay thì phái Tinh Hà cũng sẽ xuống dốc trở thành một tông môn thuộc hạng tam lưu thôi.
Cảnh Mạt Song đứng ở bên ngoài tông môn của phái Tinh Hà, nàng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, phái Tinh Hà lúc này rõ ràng đã quạnh quẽ hơn nhiều so với lúc nàng rời đi.
Ở phái Tinh Hà này nàng cũng chẳng có bạn bè gì cả, thậm chí ở đây còn có hai gã đang mơ ước Ngân Hà Châu của nàng. Nhưng mà nàng lại không thể không trở về, tốc độ tu luyện của nàng vô cùng nhanh, chỉ vài năm ngắn ngủi mà nàng đã đạt đến Luyện Khí viên mãn. Chỉ cần nàng muốn, nàng lúc nào cũng có thể Trúc Cơ được.
Một khi bước vào cảnh giới Trúc Cơ thì nàng nhất định phải có được công pháp tu luyện kế thừa của Ngân Hà quyết, nhưng tiếc là đến tận bây giờ nàng vẫn chưa lấy được nó.
Nhìn đến phái Tinh Hà càng lúc càng thêm suy sút, Cảnh Mạt Song hít sâu một hơi, nàng đã quyết định sẽ ở đây để đột phá lên Trúc Cơ sơ kỳ, sau đó đi lấy công pháp tu luyện dành cho cảnh giới Trúc Cơ. Một khi lấy được đồ tới tay nàng sẽ lập tức rời khỏi chỗ này.
Sau khi có được Ngân Hà Châu thì nàng mới biết được, trong phái Tinh Hà nhiều nhất chỉ có một người có thể sử dụng cách mở ra Ngân Hà Mạch tu luyện Ngân Hà quyết.
Mà Ngân Hà Châu của Ngân Hà lão tổ hiện đã bị nàng lấy đi, nói cách khác thì cả phái Tinh Hà này cũng chỉ có mỗi mình nàng có thể sử dụng cách này để tu luyện mà thôi.
Cũng chính vì sử dụng cách tu luyện này nên cho dù nàng không ở trong tông môn thì tốc độ tu luyện cũng không chậm chút nào. Còn tên u Dương Đào kia, cho dù tốc độ tu luyện của gã có nhanh cỡ nào đi nữa thì trong mấy năm ngắn ngủi này cũng không có cách nào mạnh hơn nàng được.
Mấy năm này nàng luôn ở trong Nộ Phong Cốc cố gắng tu luyện, cho nên ít nhất nàng sẽ không yếu hơn gã u Dương Đào đó. Dù sao thì nàng cũng chỉ cần lấy được phương thức tu luyện sau Trúc Cơ kỳ rồi sẽ lập tức rời khỏi nơi này, cho nên cũng sẽ không có cơ hội chạm mặt với tên u Dương Đào kia.
Chỗ này trừ bỏ Ngân Hà quyết thì còn cái gì có thể khiến cho nàng chú ý nữa chứ.
Đột nhiên trong đâu nàng lại xuất hiện một bóng người mơ hồ, người kia chính là nam tử đã thành thân với nàng. Hắn đúng là một người rất có ý tứ, trộm đồ của Chung gia xong còn bị người ta bắt lại, lại còn bị tên Chung Chúc Thiên của Chung gia kia lợi dụng bảo hắn tới thành thân với nàng. Gặp phải tình cảnh như vậy mà cái tên thần kinh thô kia vẫn không hề lo lắng sợ sệt chút nào.
Phải biết những người như hắn cho dù bị người ta đánh chết cũng không có ai nói gì cả. Vậy mà hắn lại không thèm để ý chút nào, còn hy vọng có thể đi cùng nàng đến Tịch Xuyên Thành để vào xin vào tiên môn nữa.
Chỉ tiếc linh căn của hắn vô cùng kém cỏi, nhưng mà ngược lại con người lại vô cùng chấp nhất. Linh căn kém như vậy, liên tiếp bị hết tiên môn này đến tiên môn khác từ chối nhưng vẫn cứ không bỏ cuộc, chạy hết chỗ này lại chạy tới chỗ kia. Thật tình cũng không biết lúc trước Úc Trưởng lão nhìn trúng điểm nào của hắn với tên to con kia mà lại đồng ý cho bọn hắn gia nhập vào phái Tinh Hà nữa.
Dù sao thì nàng cũng không tin ông vì nể mặt nàng mới thu hai tên Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa vào cửa đâu.
Bây giờ cũng đã qua ba năm rồi, không biết tên Địch Cửu kia đã tu luyện đến Luyện Khí tầng bốn chưa nữa, nếu như vẫn chưa đạt đến đó sợ là hắn đã không còn ở trong phái Tinh Hà nữa rồi đi?
Ngay lúc đó một tên đệ tử tạp dịch vội vàng đi ngang qua, cũng không biết Cảnh Mạt Song nghĩ như thế nào mà lại đi ngăn cản tên đệ tử này lại.
-..... Vị sư tỷ này, không biết đệ có thể giúp gì cho tỷ?
Cho dù Cảnh Mạt Song nhìn rất xấu nhưng rõ ràng thực lực của nàng cao hơn tên đệ tử tạp dịch nhiều, cho nên cậu vừa bị ngăn lại đã vội vàng khom người thi lễ.
Cảnh Mạt Song hỏi thăm:
- Ta là đệ tử ngoại môn của phái Tinh Hà, vừa mới làm xong một nhiệm vụ trường kỳ trở về. Cho ta hỏi thăm một chút, ngươi có biết một đệ tử ngoại môn tên là Địch Cửu không, hắn bây giờ ở chỗ nào?
Bình thường mấy đệ tử tạp dịch gần như là quen thuộc hết tất cả đệ tử ngoại môn.
Nghe thấy Cảnh Mạt Song hỏi thăm Địch Cửu, cậu đệ tử này có chút hốt hoảng, vừa khoát tay liên tục vừa nói nhanh:
- Đệ không biết đâu, sư tỷ có thể đi coi thông cáo ở bên ngoài tông môn thử xem, đệ đi đây.
Vừa nói dứt câu liền xoay người chạy đi mất.
Cảnh Mạt Song không hiểu gì hết, không phải tên Địch Cửu kia chỉ là một đệ tử ngoại môn thôi sao, sao lại sợ hãi như vậy chứ?
Nàng tăng nhanh bước chân, còn chưa đến cửa vào tông môn, nàng đã nhìn thấy một cái bảng thông cáo thật lớn. Mà cái bảng kia giống như là sợ người ta không nhìn thấy nó vậy, không những bảng bự mà chữ trên đó từ xa nhìn cũng rất rõ ràng.
" Đệ tử của phái Tinh là Hà Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa không có đạo đức chỉ vì một chút linh thạch tu luyện mà giết hại hai sư huynh đồng môn u Dương Đào và Kiều Táp. Sau khi Chấp Pháp điện điều tra rõ ràng quyết định thu lại thân phận đệ tử ngoại môn của hai người Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa, trục xuất khỏi tông môn. Đồng thơi phát ra lệnh truy nã của tông môn, bất kỳ đệ tử nào cũng có thể thông báo cho phái Tinh Hà biết về tin tức của hai người này....
Ánh mắt của Cảnh Mạt Song dừng lại ở thời gian mà Địch Cửu giết chết u Dương Đào, trong đầu từng trận ong ong. Đó không phải là ngày mà nàng chạy trốn khỏi tông môn sao?
Lúc đầu nàng còn cho rằng Nộ Phong Cốc là nơi an toàn nhất. Bởi vì sau khi nàng chạy thoát khỏi tông môn, tên u Dương Đào kia chắc chắn sẽ không đoán được nàng sẽ chạy đế chỗ đó.
Nhưng mà sau này khi tu vi càng lúc càng cao, nàng mới biết được suy nghĩ lúc trước thật sự là vô cùng ngây thơ. Vốn dĩ ý nghĩ chạy trốn đến Nộ Phong Cốc không có gì sai, nhưng vấn đề là nằm ở chỗ nàng không biết trên túi trữ vật kia của nàng có một cái thần niệm ấn ký. Lúc nàng lấy ấn ký ra đã từng nghi ngờ vì sao tên u Dương Đào và Kiều Táp không đi theo ấn ký này để bắt nàng về chứ?
Đến tận giờ phút này nàng mới hiểu ra vì sao nàng vẫn bình yên vô sự, bởi vì hai người nãy đã bị Địch Cửu giết chết.
Cảnh Mạt Song đã một mình tu luyện ở bên ngoài lâu như vậy, đương nhiên sẽ không coi rằng chuyện này là trùng hợp. Nhất định là Địch Cửu đã biết chuyện xảy ra, cho nên ngay lúc u Dương Đào đuổi giết nàng hắn mới theo sau để giết ngược lại gã.
Địch Cửu làm chuyện này hiển nhiên là chỉ vì muốn giúp nàng mà thôi, đây đúng là một người biết tri ân báo đáp. Mà hắn cũng là người duy nhất trong nhận thức của nàng biết tri ân báo đáp.
Nhưng mà khiến nàng khó hiểu chính là vì sao Địch Cửu lại biết được chuyện sẽ xảy ra? Còn có vì sao Địch Cửu lại có thể giết được tên u Dương Đào kia chứ?
Tên Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa kia đều không có tông môn nào muốn nhận cả, như vậy tư chất khẳng định rất kém, lại nói lúc u Dương Đào kia bị giết bọn họ cũng chỉ mới vào tông môn được vài ngày mà thôi.mà vào lúc đó, u Dương Đào đã là Luyện Khí trung kỳ thận chí là Luyện Khí hậu kỳ rồi.
Cho dù lấy thực lực hiện tại của nàng thì muốn giết chết gã cũng phải tốn một chút sức lực, huống chi là Địch Cửu lúc đó còn chưa tu luyện được gì.
Nàng vốn là một người cảm tính, ngoại trừ cha mẹ đã mang nàng đến thế giới này ra, nàng chưa chịu ân tình giống như vậy bao giờ, cũng chưa bao giờ được người khác quan tâm như vậy. Bây giờ trong lòng nàng bỗng nhưng xuất hiện một loại xúc động, nhất định phải giúp đỡ hai người Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa, không thể để cho bọn họ bị tông môn bắt về.
...........
Theo quy định của phái Tinh Hà, nếu như chưa có tin tức tử vong xác thực thì chỗ ở của đệ tử ngoại môn có thể giữ lại ba năm, đệ tử nội môn có thể giữ lại mười năm. Mà trong ba năm giữ chỗ của đệ tử ngoại môn đó không tính chung với thời gian ra ngoài làm nhiệm vụ.
Cảnh Mạt Song nhận loại nhiệm vụ thời hạn hơn một năm, lại cộng thêm ba năm nữa, suy ra chỗ ở của nàng sẽ được giữ lại trong vòng bốn năm.
Cho nên bây giờ Cảnh Mạt Song trở về chỗ ở thì chỗ của nàng vẫn còn ở đó.
Chuyện đầu tiên sau khi Cảnh Mạt Song trở về động phủ chính là nghĩ cách Trúc Cơ, chờ đến khi nàng đột phá lên Trúc Cơ là đã có thể trở thành đệ tử nội môn, sau đó lại đi đại điện Công Pháp tìm kiếm công pháp tu luyện cho Trúc Cơ kỳ.
Vốn dĩ Cảnh Mạt Song tính là sau khi lấy được công pháp liền rời khỏi chỗ này, bây giờ nàng lại muốn đi giúp đỡ hai người Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa.
Bố trí đơn giản bên ngoài chỗ ở một cái phòng ngự trận, Cảnh Mạt Song lấy ra tất cả linh thạch mình có, nàng chuẩn bị bắt đầu đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ.
Cho dù không có Trúc Cơ đan thì Cảnh Mạt Song cũng không lo lắng, phương thức tu luyện của nàng là thông qua việc mở Ngân Hà Mạch. Lúc trước khi nàng mới có được Ngân Hà Châu thì bên cạnh nó còn có một tấm da dê nữa, dựa theo lời thuyết minh trên đó, nhưng người tu luyện thông qua việc mở Ngân Hà Mạch thì căn bản không càn dùng đến Trúc Cơ đan.
Ngân Hà quyết bắt đầu vận chuyển, Ngân Hà Châu trong đan điền của Cảnh Mạt Song bắt đầu huyễn hóa ra một ngân hà rực rỡ, so với ngân hà hư ảo của Cảnh Kích Hoa thì ngân hà của nàng càng ngưng thật hơn.
Oanh!
Chỉ vận chuyển ba chu thiên, bình cảnh ngăn cách tu vi Luyện Khí kỳ của Cảnh Mạt Song đã bị phá tan, khí thế vẫn được duy trì liên tục tăng cao, chân nguyên bắt đầu dâng cao sau đó vô cùng dễ dàng thoải mái mà bước vào Trúc Cơ kỳ.
- Có người đang Trúc Cơ sao?
Trên Tinh Thần Phong của phái Tinh Hà, Hòa Khôi đột nhiên đứng bật dậy.
Thân là tông chủ của phái Tinh Hà, ông cũng không có dọn tới trên Ngân Hà Phong của Hạng Thiên Y, cho dù Hạng Thiên Y đã đi khỏi phái Tinh Hà đi nữa nhưng ông cũng không có dọn qua.
Từ sau khi Hạng Thiên Y rời khỏi phái Tinh Hà, đã rất lâu rồi trong tông môn không có người nào Trúc Cơ. Cũng chính là vì vậy mà cho dù chỉ là một cái đệ tử Trúc Cơ mà thôi cũng có thể kinh động đến vị tông chủ như ông.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- Đa tạ đạo hữu LụcTầnVương đã donate cho truyện.
Chương 123: Sinh cơ liễm tứcCảnh Mạt Song vừa mới bước vào Trúc Cơ kỳ thì Ngân Hà châu đã dung hợp vào với ngân hà bên trong kinh mạch của nàng, Ngân Hà châu trở nên sáng rõ hơn trước kia, bỗng nhiên có một loạt chữ xuất hiện bên trên nó.
"Chân khí hóa nguyên, chú trọng ở căn cơ, là chỗ khởi nguyên của ngân hà, hóa thành ngôi sao thứ nhất..."
Cảnh Mạt Song ngây dại, cái này là công pháp Trúc cơ mà nàng mơ ước bấy lâu nay đây mà. Nàng phong trần mệt mỏi gấp rút trở về cũng chỉ vì mong được tông môn coi trọng, có thể thăng cấp thành đệ tử nội môn, sau đó lấy được công pháp Trúc Cơ. Ai mà ngờ được nàng mới vừa Trúc Cơ xong là đã có được công pháp rồi.
Cảnh Mạt Song bây giờ đương nhiên không phải là người thường chưa tu luyện không hiểu biết gì như lúc trước nữa. Nàng vô cùng rõ ràng Ngân Hà châu là vật của ai, đó chính là đồ vật của khai sơn lão tổ. Cũng chính vì vậy mà công pháp tu luyện trên Ngân Hà châu còn tường tận hơn cả công pháp tu luyện trong tông môn nữa. Nghe nói trước kia phái Tinh Hà cũng là một tông môn nhất lưu, sau này lại suy thoái dần, không biết có liên quan đến việc Ngân Hà châu bị mất không nữa.
Nếu như nàng mà biết sau khi bước vào Trúc Cơ kỳ có thể có được công pháp tu luyện từ Ngân Hà châu thì nàng đã không thèm trở về phái Tinh Hà làm chi rồi.
Cảnh Mạt Song hít sâu một hơi, nàng quyết định bây giờ sẽ đi đến Công Pháp Đại điện để lãnh công pháp mới, sau đó liền rời khỏi tông môn đi tìm Địch Cửu.
- Là đệ tử phái Tinh Hà Cảnh Mạt Song vừa mới Trúc Cơ thành công đúng không?
Một thanh âm hùng hậu đột nhiên vang lên, trong giọng nói tràn ngập sự hòa ái và vui mừng của trưởng bối đối với vãn bối.
Cảnh Mạt Song nhanh chóng chỉnh sửa quần áo một chút, sau đó mở hộ trận đi ra ngoài.
Ở bên ngoài mấy trượng có một nam tử trung niên đang đứng, cho dù Cảnh Mạt Song không biết người đến là ai, nhưng vẫn kính cẩn thi lễ:
- Đệ tử ngoại môn Cảnh Mạt Song gặp qua trưởng lão. Lúc nãy đúng là đệ tử Trúc Cơ thành công. Đệ tử ở bên ngoài may mắn có được một viên Trúc Cơ đan, lại lo lắng ở bên ngoài không an toàn nên mới trở về tông môn Trúc Cơ, không nghĩ tới cơ duyên của đệ tử không tồi, thử một lần liền thành công.
- Ha ha, tốt lắm.
Nam tử trung niên mặc áo bào màu tro cười ha ha, sau đó nói:
- Ta cũng không phải là trưởng lão, ta là tông chủ đương nhiệm của phái Tinh Hà Hòa Khôi.
Cảnh Mạt Song sửng sốt, trong lòng nghĩ không phải tông chủ của phái Tinh Hà là Hạng Thiên Y sao? Nàng cũng biết mặt của Hạng tông chủ, nhưng mà từ khi nào thì phái Tinh Hà thay đổi tông chủ luôn rồi.
Hòa Khôi nhìn thấy biểu tình của Cảnh Mạt Song, cũng không để ý khoát tay nói:
- Thân thể Hạn tông chủ có chút vấn đề nhỏ cho nên bây giờ vị trí tông chủ sẽ do ta đảm nhiệm. Đầu tiên thì chúc mừng ngươi Trúc Cơ thành công, bây giờ ngươi có thể đi đến Hành Chính điện để làm thủ tục thăng cấp thành đệ tử nội môn, sau dó lại đi đến Công Pháp điện để lãnh công pháp mới..... A! Ta nhớ ra rồi, người chính là Cảnh Mạt Song được Úc huynh nể mặt kia đúng không?
Mấy câu nói của Hòa Khôi không đầu không đuôi nhưng Cảnh Mạt Song lại có thể nghe hiểu, lại khom người thi lễ lần nữa:
- Đệ tử thất lễ, bởi vì đã vài năm không ở tông môn nên không biết được chuyện tông chủ thay đổi. Chuyện năm đó chỉ là Úc trưởng lão cười nói đùa thôi, tư chất của đệ tủ thấp kém làm sao dám nhận những lời đó.
Sắc mặt Hòa Khôi nghiêm chỉnh lại:
- Ngươi có thể trong vòng ba năm liền Trúc Cơ, mặc kệ ngươi có được bao nhiêu cơ duyên đi nữa thì tư chất của ngươi cũng phải cực kỳ ưu tú. Ta có một chút chuyện muốn nói cùng ngươi, sau khi ngươi làm xong thủ tục thăng cấp đệ tử nội môn xong thì đi đến Tinh Thần phong tìm ta.
Thân là một tông chủ của tông môn lại có thể ôn hòa nói chuyện với một đệ tử như vậy chỉ sợ là chỉ có minh Hòa Khôi mà thôi. Ông vốn là người bình dị gần gũi, hơn nữa cũng nhìn trúng tư chất của Cảnh Mạt Song. Có thể dùng thời gian ba năm liền Trúc Cơ thành công, cũng không phải nói tư chất tốt xấu như thế nào nữa rồi, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
Bí cảnh Thiên Mạch sắp sửa mở ra, lần này phái Tinh Hà sẽ phái ra mười đệ tử Luyện Khí kỳ và mười đệ tử Trúc Cơ kỳ đi tham gia tranh đoạt danh ngạch.
Cảnh Mạt Song vừa mới tiến vào Trúc Cơ, hiển nhiên không thể đại diện cho tông môn đi tham gia tranh đoạt danh ngạch được. Nhưng mà với tư chất của nàng, nếu như tông môn đạt được danh ngạch nào thì ông tính để cho Cảnh Mạt Song đi vào bên trong Thiên Mạc tu luyện.
Chỉ có loại thiên tài như Cảnh Mạt Song mới có thể đạt được tiến bộ lớn nhất ở trong Thiên Mạc.
Nếu như Cảnh Mạt Song không may mà chết ở trong đó thì cũng chỉ có thể trách nàng không có mệnh tốt mà thôi. Tu luyện vốn là chuyện tranh giành mạng sống, không có tu sĩ nào trốn ở nhà mà có thể thành công cả. Nghxi thì nghĩ như vậy nhưng ông vẫn tính để cho Cảnh Mạt Song tự mình quyết định tương lai của mình.
- Đệ tử xin nghe theo lời dặn của tông chủ, không biết úc trưởng lão có mạnh khỏe không?
Cảnh Mạt Song không muốn nói nhiều về vấn đề tư chất này với Hòa Khôi, nhanh chóng chuyển đề tài.
Nghe thấy Cảnh Mạt Song nhắc đến trưởng lão Úc Kinh Ngạn, Hòa Khôi thở dài:
- Úc trưởng lão mấy năm trước đã chết rồi.
- A.....
Cảnh Mạt Song kinh ngạc a lên, một hồi lâu cũng không biết nên nói gì.
Nàng nghe nói trưởng lão Úc Kinh Ngạn chính là cao thủ của phái Tinh Hà, thực lực đã là Kim Đan tầng chín, có được thực lực cao như vậy làm sao nói chết liền chết rồi?
- Chuyện này nói ra cũng rất dài, hơn nữa nếu tính ra thì cũng có chút quan hệ với ngươi đó, chờ lúc ngươi đến Tinh Thần phong ta sẽ kể cho ngươi nghe.
Hòa Khôi thở dài, xoay người rời đi.
Cảnh Mạt Song nhìn thấy bóng lưng tiêu điều nặng nề của ông, trong lòng cũng không hiểu sao đột nhiên trở nên trầm trọng.
Mục đích của nàng đã đạt được, nhưng mà nàng lại không có chút vui vẻ nào.
...............
Phường thị Dung Biên là một phường thị nhỏ tới không thể nào nhỏ hơn được nữa.
Đương nhiên cho dù phường thị có nhỏ cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ có khách sạn dừng chân và thương lâu. Phường thị Dung Biên chỉ có hai khách sạn, trong dó có một cái tên là Khách sạn Dung Biên.
Trong một căn phòng ở lầu bốn của khách sạn Dung Biên, Địch Cửu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vết thương bị hồi một tháng trước ở trong động phủ của Thương Lâu Thích Gia đến giờ đã hoàn toàn hồi phục. Tuy rằng hắn bị lão gù kia gài bẫy một chút nhưng nói chung là hắn cũng có được thu hoạch phong phú.
Hắn sẽ từ từ tính sổ với lão gù kia sau, bây giờ hắn phải kiểm tra thống kê lại một chút thu hoạch đã. Còn chuyện đi đến Thiên Mạc cũng không cần quá sốt ruột.
Hắn đã thương lượng với Cảnh Kích xong hết cả rồi, nếu như trong vòng hai ngày mà vẫn không đợi được hắn thì Cảnh Kích sẽ đi đến Thiên Mạc trước.
Mười chín cái túi trữ vật của mấy tên tu sĩ Kim Đan kia, Địch Cửu vơ vét được tổng cộng hai trăm sau mươi vạn linh thạch thượng phẩm, ba nghìn bốn trăm vạn linh thạch trung phẩm, còn về linh thạch hạ phẩm có hơn ba nghìn vạn.
Đống tiền này làm cho Địch Cửu giàu tới chảy mỡ, mớ tài sản này chắc cũng chỉ có cường giả Nguyên Hồn mới có được quá.
Trừ đống linh thạch này ra thì Địch Cửu còn thu hoạch được một đống linh thảo dưới cấp bốn. Mà mớ linh thả này, Địch Cửu ném hết cho Thụ Đệ.
Sau khi biết được dùng đan dược sẽ có tác dụng phụ thì nếu như không tới lúc bất đắc dĩ hắn sẽ không sử dụng đan dược để thăng cấp.
Tài liệu luyện khí và trận kỳ cũng có một đống lớn, mấy thứ này đều bị Địch Cửu để qua một bên, để khi nào hắn cần thì lấy ra dùng.
Vừa nói tới luyện khí Địch Cửu liền nhớ tới ngọn lửa bị lão gù kia lấy đi. Nếu như hắn có được ngọn lửa kia thì hắn chắc chắn có thể luyện chế ra được pháp khí thượng phẩm thậm chí là cực phẩm luôn nữa.
Trình độ luyện khí của hắn càng lúc càng tăng mạnh thì hắn càng cảm thấy ngọn lửa của bản thân không đủ xài. Bây giờ ngọn lửa của hắn cũng chỉ mới là chân hỏa Trúc Cơ mà thôi, dùng lửa này để luyện khí đúng là rác rưởi trong rác rưởi đó.
Mặc kệ chân nguyên của hắn có tinh thuần tới cỡ nào đi nữa thì tu vi của hắn cũng chỉ mới Trúc Cơ mà thôi, cường độ của ngọn lửa cũng rất có hạn.
Mà thứ làm Địch Cửu thích nhất vẫn là đống ngọc giản kia, cho dù là Lôi Kiếm của Cảnh Kích hay là hai quyền Núi Non Liên Miên và Cuồng Phong Bạo Nộ của hắn thì đều tìm được từ trong ngọc giản đó. Mà trình độ luyện khí của hắn có thể tăng nhanh như vậy cũng có liên quan mật thiết đến ngọc giản.
Những cái ngọc giản hắn có được lúc trước chỉ là lấy từ những chi nhánh xa xôi của Thương Lâu Thích Gia mà thôi. Còn lần này chúng lại lấy từ tổng bộ của Thương Lâu Thích Gia, hơn nữa còn có một mớ ở trong túi trữ vật của mấy tu sĩ Kim Đan kia nữa.
Địch Cửu ôm hi vọng rất lớn đối với mấy ngọc giản này.
Mỗi lần dọn dẹp đồ vật như vầy thì ngọc giản luôn làm Địch Cửu tốn nhiều thời gian nhất. Bởi vì bất kỳ ngọc giản nào Địch Cửu cũng sẽ nhìn qua một lần. Nếu như phát hiện cái nào có lợi cho hắn thì sẽ cẩn thận để qua một bên.
Mặc kệ là ở Tể quốc hay là Địa Cầu thì Địch Cửu vẫn luôn tin tưởng rằng chỉ có tri thức mới có thể thay đổi mọi chuyện.
Mặc lệ lão gù kia gian xảo cỡ nào đi nữa nhưng chỉ cần hắn có đủ kiến thức thậm chí nhiều kiến thức hơn lão thì cũng sẽ có một ngày hắn có thể dẫm nát lão.
Địch Cửu hắn cũng không phải hạng người dễ lợi dụng như vậy, huống chi lần này lão còn lợi dụng luôn cả mạng của hắn.
Trong ngọc giản liên quan đến trận pháp thì cao nhất cũng chỉ là mấy trận pháp cấp năm mà thôi, mấy nội dung này không mấy hấp dẫn với Địch Cửu. Ngược lại có một ít ngọc giản nói về vài bí quyết nhỏ khi bố trí trận pháp và chút thủ đoạn ẩn dấu khiến Địch Cửu rất hứng thú.
Về mấy cái ngọc giản luyện đan luyện khí, Địch Cửu để ý đương nhiên là mấy cái luyện khí rồi. Cũng giống với ngọc giản trận pháp, mấy cái này Địch Cửu cũng tỉ mỉ xem qua một lần.
Hắn có thể dùng chân hỏa Trúc Cơ luyện chế được pháp khí trung phẩm đều là nhờ vào mấy cái ngọc giản luyện khí cùng với ngọc giản ghi lại những tâm đắc trong luyện khí này đó.
Địch Cửu không được để ý nhất chính là mấy ngọc giản về công pháp, mấy thứ này đều được đặt sang một bên.
Địch Cửu quan tâm tới ngọc giản nói về các loại pháp kỹ hơn, hai quyền kia của hắn là tìm được trong ngọc giản pháp kỹ, thậm chí có lần tu sĩ Kim Đan kia còn nói nó không phải là pháp kỹ mà là thần thông nữa.
Địch Cửu đương nhiên biết được thần thông là gì nhưng mà hắn lại chưa bao giờ thấy qua thần thông. Lại nói đúng thiiẹt là hai quyền của hắn đúng là mạnh hơn mấy pháp kỹ bình thường nhiều lắm.
Một đống ngọc giản pháp kỹ được Địch Cửu xem qua, rất nhanh hắn liền chọn được một cái ngọc giản cũ kỹ Sinh Cơ Liễm Tức.
Địch Cửu cũng không biết cái tên Sinh Cơ Liễm Tức này lợi hại cỡ nào, thứ khiến Địch Cửu để ý đến nó chính là phong cách cổ xưa của ngọc giản và phần giới thiệu vắn tắt của nó có chứa hai chữ thần thông.
Từ lúc đối địch với Thương Lâu Thích Gia cho tới nay, Địch Cửu không biết đã nhìn qua bao nhiêu ngọc giản pháp kỹ của bọn chúng rồi, nhưng mà ngọc giản có chứa hai chữ thần thông, thì chính là lần đầu tiên Địch Cửu gặp được.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- Đa tạ đạo hữu LụcTầnVương đã donate cho truyện.
Chương 124: Bọ hungBên trong cái ngọc giản này còn có một cấm chế nữa, muốn đọc nội dung bên trong thì phải phá vỡ cấm chế này trước.
Dù sao thì Địch Cửu cũng là một trận pháp đại sư cấp năm, cho nên cấm chế cấp năm trên ngọc giản này cũng không làm cho hắn tốn bao nhiêu thời gian hết.
Tốn khoảng nửa ngày, Địch Cửu đã phá được cấm chế của nó, đọc được nội dụng ở bên trong rồi. Mà điều khiến Địch Cửu kinh hỉ chính là ngọc giản này cũng không có thiếu hụt bao nhiêu hết, ít nhất thì hắn học theo những gì ghi trên đây cũng có thể coi như học được một phép thần thông.
Lại tiếp nửa canh giờ nữa, Địch Cửu vô cùng bất đắc dĩ bỏ ngọc giản xuống. Hắn cũng chưa học được cái thần thông này, đơn giản là vì hắn cảm thấy cái thần thông này vô cùng vô dụng, căn bản là không có ích lợi gì cả. Hèn chi mà Thương Lâu Thích Gia lại chịu bán một cái ngọc giản chứa thần thông dễ dàng như vậy.
Sinh Cơ Liễm Tức, nếu như mà nó che dấu hơi thở cho chính bản thân mình thì cũng coi như có chút tác dụng, đằng này cái ngọc giản lại chỉ cách đi che dấu hơi thở sinh cơ cho sủng vật, Địch Cửu cũng chỉ có một mình Thụ Đệ mà thôi, nếu như hắn đã ngỏm rồi thì đi che dấu sinh cơ cho nhóc đó làm chi, có lợi ích gì chứ?
Bởi vì Thụ Đệ cũng sẽ ngủm theo hắn mà.
Ngay lúc Địch Cửu tính cất cái ngọc giản này đi thì hắn đột nhiên nhớ tới một việc. Lúc còn ở trên Tiên Nữ Tinh, hình như hắn có lấy được một cái pháp bảo bị hỏng.
Mà ở bên trong pháp bào đã hỏng kia hắn có cảm nhận được một chút sinh cơ dao động vô cùng nhỏ, nhưng tiếc là lúc đó hắn tìm cỡ nào cũng tìm không ra rốt cục là cái gì đã phát ra dao động đó. Sau đó khi hắn thành công Trúc Cơ và tiến bộ hơn về trận pháp cũng từng dùng thần thức thâm nhập vào bên trong, nhưng mà trừ việc cảm giác sinh cơ kia càng lúc càng yếu đi thì vẫn chưa tìm được nguyên nhân.
Hay là dao động sinh cơ mỏng manh trong pháp bảo đó đã bị thần thông giống như Sinh Cơ Liễm Tức che lấp? Bởi vì thời gian trôi qua đã lâu cho nên phép thần thông này xảy ra vấn đề gì đó, khiến cho hắn có thể cảm ứng được một chút.
Mới nghĩ đến chỗ này thì Địch Cửu vốn không có hứng thú gì lại bắt đầu thử học tập cái thần thông này.
Lỡ như thật sự bị hắn đoán trúng, vậy cái món đồ bị người khác dùng thần thông che dấu ở trong một pháp bảokia, nó phải lợi hại cỡ nào chứ?
Địch Cửu đã bắt đầu nghiêm túc học tập thì tiến độ không ai có thể đuổi kịp. Mấy ngày sau Địch Cửu đã bắt đầu nhập môn. Nửa tháng trôi qua, Địch Cửu đã có thể thực hiện cái thần thông này rồi, tuy rằng thủ đoạn còn hơi thô nhưng chỉ cần tích lũy một thời gian là sẽ hoàn thiện.
Cũng giống như hai quyền Núi Non Liên Miên và Cuồng Phong Bạo Nộ kia vậy, theo tu vi tiến bộ, mỗi lần hắn thi triển ra hai quyền này đều có được hiệu quả khác nhau rõ rệt.
Vốn Địch Cửu đi học cái thần thông này cũng chỉ vì muốn nghiên cứu thử dao động sinh cơ ở bên trong pháp bảo bị hư kia thôi, sau khi hắn nắm giữ được thần thông này rồi tự nhiên cũng sẽ không đi nghiên cứu sâu thêm nữa, ngược lại là lấy cái pháp bảo bị hư kia ra.
Có vài thứ, nếu như ngươi không hiểu thì sẽ cảm thấy nó như cách một ngọn núi lớn nhưng chỉ cần hiểu rõ ngươi sẽ cảm thấy nó cũng chỉ cách ngươi một tầng giấy mỏng mà thôi. Bây giờ Địch Cửu cũng đang có cảm giác như vậy, lúc trước mỗi lần Địch Cửu lấy cái pháp bảo bị hư này ra, trừ việc dùng thần niệm thâm nhập vào bên trong ra hắn hoàn toàn không nhìn ra được nó có cái gì khác lạ cả.
Nhưng mà lần này, sau khi hắn cầm cái pháp bảo này ra liền cảm giác được dấu vết của việc che dấu hơi thở sinh cơ. Cũng đúng như hắn suy đoán, bên trong thứ này hình như có che dấu một vật gì đó. Có lẽ là do thời gian trôi qua đã lâu, hoặc cũng có lẽ là do nguyên nhân nào khác, mà thủ đoạn thần thông này xuất hiện kẽ hở làm cho hơi thở sinh cơ bị tiết lộ ra bên ngoài, sau đó lại bị hắn phát hiện ra.
Địch Cửu bắt đầu tách khe hở của thần thông này, tu vi của hắn chỉ mới tới Trúc Cơ, hơn nửa thần thông loại này cũng chỉ mới vừa học được cho nên Địch Cửu tốn chừng ba ngày mới hoàn toàn tách được thần thông này ra
Theo đó là một cái cấm chế bị hư hại xuất hiện trước mặt Địch Cửu, nếu như cấm chế này mà còn nguyên vẹn thì cho dù bây giờ hắn có thể bố trí tới cấm chế cấp chín cũng chưa chắc phá được nó.
Nhưng may là cái cấm chế này đã bị hư hại rất lớn, Địch Cửu chỉ cần dùng nửa ngày đã có thể phá vỡ cấm chế này rồi, sau đó một con bọ màu đen to cỡ hạt đậu Hà Lan xuất hiện trước mắt Địch Cửu.
Lúc nhìn thấy con bọ này, Địch Cửu cảm thấy thất vọng vô cùng.
Hắn còn tưởng ai đó đã giấu cái gì lợi hại lắm vào trong đây chứ, ai ngờ chỉ là một con bọ hung mà thôi.
Địch Cửu chắc chắn mình không hề nhìn lầm, đây chính chính xác xác chỉ là một con bọ hung mà thôi. Sáu cái chân, đầu nhọn, còn có cả một cái sừng, cả người thì đen thui
Con này không phải bị hung thì là con gì nữa?
Hơi thở của bọ hung đã rất mỏng manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủm vậy. Địch Cửu cầm cái pháp bảo bị hỏng kia do dự một hồi, hắn vẫn chưa quyết định được mình có nên quăng cái con này đi không.
Theo lý thuyết thì nếu như có người cẩn thận che dấu con bọ hung này như vậy thì chắc chắn nó không phải là một con bọ hung bình thường mới đúng.
Nhưng mà Địch Cửu cũng biết thêm một chuyện nữa, chính là ở trong Tu Chân giới này có rất nhièu người ăn ở không không có chuyện gì làm lắm, rảnh hơi lụm một con bọ hung xong đem dấu nó đi, chuyện như vậy có khi cũng có người làm thiệt đó.
- Thụ Đệ, nhóc lại đây ngó một cái coi, con này là con bọ gì đây?
Tiểu thụ nhân nhìn chằm chằm con bọ hung này một hôi, Địch Cửu nhìn thấy biểu tình này của nhóc cũng biết nhóc không biết đây là loài gì rồi. Hắn đang tính kêu tiểu thụ nhân đi chỗ khác chơi, thì tiểu thụ nhân đã nịnh nọt nói:
- Đại ca, cũng chỉ là một giọt máu mà thôi, con này đang rất yếu, cho nó một giọt máu, nếu như nó hữu dụng thì giữ lại, không thì đem quăng đi cũng không muộn.
Trong mắt của Thụ Đệ thì chuyện này chả có gì to tát cả. Lúc lão đại đánh nhau với người khác rụng không biết bao nhiêu máu, bây giờ chỉ có một giọt máu mà thôi, tiếc khỉ gì chứ.
Địch Cửu cũng giật mình, đúng là nếu như chỉ cần một giọt máu thì chuyện này cũng rất dễ giải quyết nha. Nếu như con này thiệt chỉ là một con bọ hung thì chắc chắn nó không thể hấp thu được máu của hắn, mà cho dù có thể hấp thu thì nó cũng không thể phản hồi ý nghĩ của nó về cho hắn.
Không đúng! Con này chắc chắn không phải là một con bị hung bình thường được. Vòng đời của một con bọ hung dài bao lâu chứ? Con bọ này cũng không biết bị nhốt trong đó bao lâu rồi, tới bây giờ vẫn còn lại một chút sinh cơ dao động mỏng manh, sinh mệnh lực mạnh như vậy chắc chắn là mạnh hơn mấy con bọ hung kia vô số lần.
Địch Cửu trực tiếp nhỏ một giọt máu lên người con bọ hung này, chỉ trong tích tắc mà thôi, giọt máu kia của hắn đã bị hấp thu mất.
Khí tức của con bọ hung cũng mạnh hơn lúc nãy một chút, Địch Cửu cũng bắt được một luồng khát vọng từ trên người nó. Xem ra con bị hung này còn muốn uống máu nữa.
Trong lòng Địch Cửu cười lạnh, cho dù mày không phải là một con bọ hung tầm thường thì cũng đừng có mơ mà uống máu của hắn lần nữa.
Có lẽ là do con bọ chờ lâu mà vẫn chưa có được thứ mình muốn, trong thần niệm của Địch Cửu đột nhiên bắt được một tia khí tức vô cùng quen thuộc.
Muốn nhận hắn là chủ? Sở dĩ Địch Cửu quen thuộc với loại khí tức này là bởi vì hắn từng cảm giác được nó từ trên người của Thụ Đệ một lần rồi.
Nhưng mà, thu một con bọ làm sủng vật? Địch Cửu thiệt lòng là không muốn lắm, hơn nữa con bọ này còn giống con bọ hung như vậy nữa. Tương lai sau này không biết nó có giúp được gì không, nhưng mà trước mắt hắn không muốn mang tiếng thu một con bọ làm sủng vật chút nào cả.
Có lẽ là chờ mãi mà không thấy Địch Cửu muốn thu nó làm sủng vật, trên người con bọ hung lại có thêm loại cảm giác mất mác và đau lòng.
Địch Cửu cũng nhanh chóng cảm nhận được cảm giác mất mác này, năm đó lúc hắn kiểm tra ra không có võ căn hắn cũng từng mất mác như vậy, còn cả lúc hắn bị Chân Mạn từ chối hắn cũng từng đau lòng giống như vậy.
Thờ dài, Địch Cửu đánh ra một đạo thần niệm ấn ký, coi như là đông bệnh tương liên với nó đi.
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được thần niệm ấn ký của Địch Cửu, con bọ hung kia liền vui vẻ lên. Địch Cửu lấy ra một ít sinh cơ màu xanh ra ném cho Thụ Đệ, dặn dò:
- Nhóc đem con bọ này vào trong dược viên đi, chúng ta sắp rời khỏi chỗ này rồi. Nhớ chăm sóc con bọ này cho cẩn thận vào, nó mà chết, ta tìm nhóc tính sổ đó.
- Đại ca yên tâm đi, đệ bảo đảm sẽ chăm sóc nó thiệt tốt.
Cho dù Thụ Đệ có thể chịu đựng cô đơn, bởi vì trước kia nó chỉ là một gốc cây, nhưng mà bây giờ nó đã hóa thành thụ linh rồi, cũng được đi theo Địch Cửu nhìn rất nhiều nơi phồn hoa náo nhiệt, cho nên nhiều lúc đứng một mình trong dược viên, trong lòng nhóc cũng rất hy vọng sẽ có một con chim nào đó bay tới đây.
Bây giờ cuối cùng cũng có thêm một con bọ rồi, ít ra cũng có được một đối tượng để nhóc lảm nhảm chung.
Vận khí của Địch Cửu hiển nhiên cũng không phải lúc nào cũng tốt, lần này trừ bỏ lấy được một cái thần thông Sinh Cơ Liễm Tức không dùng được kia ra cũng không thu hoạch thêm được thứ gì tốt khác.
Chuẩn bị đi đến Thiên Mạc, Địch Cửu dọn dẹp hết ngọc giản đi, dịch dung thành một đệ tử của một gia tộc tu chân bình thường.
Bí cảnh Thiên Mạc nằm ở đâu? Đi đường nào mới tới đó được? Mấy chuyện này Địch Cửu không biết gì hết.
Nhưng mà Địch Cửu cũng không lo lắng, bây giờ chỗ nào cũng có người bàn tán về Thiên Mạc, chỉ cần tùy tiện cũng có thể mua được ngọc giản giới thiệu vắn tắt về Thiên Mạc.
Phường thị Dung Biên tuy nhỏ nhưng vẫn có chỗ bán ngọc giản. Địch Cửu tùy tiện chọn mua mấy miếng ngọc giản nói về Thiên Mạc liền đi ra khỏi chỗ này.
Mà ngay cửa ra của phường thị, Địch Cửu nhìn thấy một tin tức tổ đội.
Hắn còn chưa kịp đọc kỹ tin tức này thì đã có một nam tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào trắng đi đến trước mặt hắn ôm quyền nói:
- Bằng hữu, ngươi cũng muốn đi Thiên Mạc đúng không?
- Đúng vậy, ta muốn đến bí cảnh Thiên Mạc.
Địch Cửu gật đầu, hắn đã nhìn ra, tên này chỉ mới là một Trúc Cơ tầng hai mà thôi.
Nam tu sĩ trẻ tuổi này lại nói:
- Bằng hữu cũng biết, vé tàu để đi đến bí cảnh Thiên Mạc rất đắt, phòng lớn thì một tu sĩ bình thường không thể nào thuê nổi, còn giường chung thì vừa không có sự riêng tư vừa không an toàn. Cho nên không bằng vị bằng hữu này tổ đội cùng chúng ta đi, chúng ta cùng nhau thuê chung một cái phòng lớn, chúng ta ở chung cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
- Còn có ai đi chung nữa sao?
Địch Cửu hỏi thêm.
Nam tử áo trắng chỉ một nam hai nữ đứng ở đằng xa kia
- Còn có Băng sư muội, Tề Thiển sư muội và Uông sư đệ nữa, tại hạ là Trịnh Phi Sinh.
Địch Cửu cảm giác vị Băng sư muội kia hơi quen, hình như hắn đã gặp qua ở chỗ nào rồi thì phải.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.
- Đa tạ đạo hữu LụcTầnDương đã donate cho truyện và xin lỗi vì đã viết tên sai...
Chương 125: Tổ đội- Một người thì không thể đi tới Thiên Mạc được sao?
Địch Cửu chỉ mới mua ngọc giản xong, còn chưa kịp đọc nội dung trong đó.
Nghe được câu hỏi của Địch Cửu, Trịnh Phi Sinh há to miệng một lúc mới lên tiếng:
- Bằng hữu chắc là vẫn chưa biết nhiều về Thiên Mạc đúng không? Bí cảnh Thiên Mạc nằm ở chỗ sâu nhất của phía Tây Cực Dạ đại lục, cho dù là tu sĩ Kim Đan muốn một mình đi qua đó cũng là việc cửu tử nhất sinh đó. Hơn nữa, cho dù có đi qua được thì đi một mình cũng sẽ rất dễ lạc đường. Địa Sa thành mỗi tháng cũng chỉ có một con thuyền đi ngang qua mà thôi, cái này là bởi vì Thiên Mạc sắp mở ra, chứ nếu không có khi vài năm cũng không có được một con thuyền đi đến đó.
Thì ra là ở Địa Sa thành có thuyền chở đến Thiên Mạc, tin tức này rất có ích đối với Địch Cửu.
- Vậy muốn đi tới đó cần bao nhiêu linh thạch.
Địch Cửu đoán chắc sẽ không quá rẻ đâu, nếu như giá thấp thì mấy người kia đã không đi tìm người kết nhóm ở chung rồi..
Trịnh Phi Sinh thở dài nói:
- Nếu như ở giường chung thì cũng không quá mắc, chỉ cần một vạn linh thạch trung phẩm mà thôi.
- Mắc như vậy?
Địch Cửu kinh ngạc thốt lên.
Một vạn linh thạch trung phẩm đối với hắn mà nói chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi, bởi vì hắn đã phát tài lớn trong mấy vụ Thương Lâu Thích Gia kia. Nhưng mà đối với mấy tu sĩ bình thường khác, cho dù không phải là tán tu đi nữa thì đây cũng là một số tiền không nhỏ chút nào.
Trịnh Phi Sinh cười hắc hắc:
- Cái này mà mắc gì chứ, giá này đã là giá thấp nhất rồi đó. Nếu như muốn một gian phòng ngăn nhỏ cần đến năm nghìn linh thạch thượng phẩm, nếu như muốn gian phòng tốt hơn chút nữa thì cần hai vạn linh thạch thượng phẩm. Còn mà muốn có một phòng lớn riêng kèm thêm một phòng tu luyện thì cần tới bốn van linh thạch thượng phẩm. Nếu như năm ngươi chúng ta cùng thuê chung một phòng lớn giống như vậy thì mỗi người chỉ cần bỏ ra tám ngàn tám trăm linh thạch thượng phẩm là được rồi.
Địch Cửu cũng không phải mấy tiểu bạch chuyện gì cũng không biết kia, phòng lớn riêng mà Trịnh Phi Sinh nói thật ra cũng chỉ là một cái phòng lớn bình thường thôi. Nhưng mà những phòng lớn đó là chuẩn bị cho những tu sĩ giàu có, bên trong có cả phòng cho sủng vật, phòng khách, phòng tu luyện và phòng luyện đan.
- Trịnh đạo hữu, ta nghe nói muốn đi vào trong bí cảnh Thiên Mạc cần phải có được danh ngạch, hơn nữa có rất nhiều tông môn đều đang cạnh tranh danh ngạch này. Ngươi chỉ là tu sĩ bình thường vậy tại sao lại phải tốn nhiều tiền đi đến Thiên Mạc làm chi?
Trịnh Phi Sinh lại kinh ngạc lần nữa:
- Chẳng lẽ huynh không phải tới đó vì vào Ngoại Mạc hả?
Địch Cửu biết mình lại hỏi ngu nữa rồi, hồi nãy hắn hỏi như vậy là vì mình đã có được ngọc bài đi vào Thiên Mạc rồi. Vì bù đắp lại cho lần nói hớ hồi nãy, Địch Cửu liền nói thêm:
- Tại vì ta nghe được lần trước khi Thiên Mạc mở ra có một ít tán tu cũng có thể đi vào được, cho nên ta mới đi đến chỗ đó thử vận may xem sao.
Mấy lời này toàn là Địch Cửu nói bậy bạ mà thôi, hắn căn bản là chưa nghe gì về Thiên Mạc hết.
- Ha ha, nếu như huynh ôm nghĩ như vậy chỉ sợ là phải thất vọng rồi. Thiên Mạc đúng là từng có tán tu đi vào, nhưng mà những danh ngạch dành cho tán tu đó cũng đã sớm được định ra rồi, đi chỗ kia thi đấu chẳng qua là lên cho có mà thôi. Nếu như huynh không biết cái gì hết mà cũng lên đó thi đấu, cho dù có đánh thắng thì cũng sẽ chết nhanh thôi.
Người lên tiếng lần này không phải là Trịnh Phi Sinh mà là tên Uông sư đệ kia.
Y là vì thấy Trịnh Phi Sinh nói chuyện với Địch Cửu quá lâu nên chạy tới xem sao. Mà hai người Băng sư muội và Tề Thiển cũng đi đến cùng.
Trịnh Phi Sinh cẩn thận nói:
- Uông sư đệ nói không sai, huynh đừng nghĩ tới mấy danh ngạch của tán tu kia nữa, thật ra trước khi Thiên Mạc mở ra còn có một ít hội đấu giá và hội trao đổi diễn ra, bên trong mấy hội này cũng có cơ hội để tìm kiếm được danh ngạch, nhưng mà ta đề nghị huynh vẫn đừng nghĩ tới mấy danh ngạch kia nữa. Cũng giống như việc chúng ta ngồi thuyền đến Thiên Mạc vậy, cho dù có đủ linh thạch cũng không được tùy tiện ở một mình một phòng. Loại hành động khoe giàu như vậy chỉ rước lấy tai họa mà thôi. Huống chi mấy thuyền đi Thiên Mạc như vậy căn bản không quản việc ngươi có đánh nhau hay không, nếu như bản thân có xảy ra chuyện gì cũng chỉ đành nhận coi như bản thân xui xẻo vậy. Ta thấy huynh giống như cũng xuất thân từ đại gia tộc, mấy đạo lí này chắc huynh cũng có thể hiểu được.
Địch Cửu cười ha ha
- Đúng vậy, Địch gia của ta tuy cũng không coi như là đại gia tộc tu chân gì nhưng mà mấy gia tộc cỏn con kia cũng không xứng đặt ngang tầm với ta.
- Còn chưa biết huynh xưng hô như thế nào?
Nghe được Địch Cửu nói bản thân đến từ gia tộc tu chân, Trịnh Phi Sinh nhân cơ hội hỏi thăm tên họ.
- Ta gọi là Địch Tử Mặc.
Thần niệm của Địch Cửu cũng đã đọc xong mấy cái ngọc giản kia, cuối cùng cũng hiểu ra cái gì là Ngoại Mạc rồi.
Sau khi bí cảnh Thiên Mạc mở ra, bên ngoài nó cũng sẽ xuất hiện một khu vực rất lớn, nơi này cũng có vô số linh thảo trân quý và khoáng thạch. Thậm chí còn có người gặp được không ít bảo vật còn quý hơn mấy thứ bên trong Thiên Mạc nữa.
- Uông sư đệ gọi là Uông Tranh, y và Cảnh Mạt Băng sư muội là người của Chân Ly Kiếm Tông. Còn ta và Tề Thiển sư muôi đến từ Nghê Côn Tông. Lẽ ra băng sư muội có thể đi phi thuyền của Chân Lỹ Kiếm Tông để đến Thiên Mạc, nhưng do muội ấy ra bên ngoài thử luyện cùng với chúng ta nên đã bị chậm trễ, cho nên bây giờ mới chuẩn bị ngồi thuyền của Địa Sa thành đi.
Nhìn thấy Địch Cửu có ý muốn tổ đội với bọn họ cho nên Trịnh Phi Sinh cẩn thận giới thiệu mọi người cho hắn làm quen.
Chân Ly Kiếm Tông và Nghê Côn Tông đều là hai tông môn nhất lưu. Lúc trước Địch Cửu cũng từng muốn xin vào hai chỗ này, chỉ tiếc là linh căn không đủ tư chất để vào mà thôi.
Nhưng mà Địch Cửu cũng nhớ tới Cảnh Mạt Băng này rồi, chắc cô cũng là người của Cảnh gia, có lẽ là tỷ tỷ hay muội muội gì đó của Cảnh Mạt Song.
Hắn cảm giác cô có chút quen là bởi vì lúc ở trong phòng của Cảnh Mạt Song hắn từng gặp một bóng người lướt ngang qua, chắc là Cảnh Mạt Băng rồi.
Địch Cửu khẳng định Cảnh Mạt Băng đã gia nhập Chân Ly Kiếm Tông từ rất sớm rồi, ít nhất là sớm hơn Cảnh Mạt Song. Nếu không thì trong vòng ba năm mà muốn Trúc Cơ thì đúng là hơi khó.
Địch Cửu có thể dùng hơn ba năm đã tiến vào Trúc Cơ tầng sáu là bởi vì có sự giúp đỡ của cục đá màu xám kia. Còn Cảnh kích, cậu chẳng những có được sự giúp đỡ của hắn mà linh căn của cậu cũng thuộc dạng tốt nhất nữa.
Có lẽ là cảm thấy được Địch Cửu tự đại và ngu dốt nên Cảnh Mạt Băng không để ý đến hắn lắm, ngay cả đầu cũng lười gật một cái để chào hỏi. Ngược lại Tề Thiển rất nhiệt tình gọi hắn một tiếng Tử Mặc sư huynh
Địch Cửu đóan chắc quan hệ của hai người Cảnh Mạt Băng và Cảnh Mạt Song không tốt lắm, chứ nếu như qua hệ tốt thì lần đó Cảnh Mạt Song cũng đã không cần cường điệu nhắc nhở hắn tên của nàng là Song mà không phải Sương rồi. Nếu như Cảnh Mạt Băng không chọc hắn, hắn cũng không rảnh hơi mà đi đ- ng chạm với cô làm gì.
- Tử mặc đạo hữu, không bằng chúng ta cùng kết nhóm đi chung được không?
Trịnh Phi Sinh lại hỏi thêm lần nữa, xưng hô cũng nhiệt tình hơn lần đầu nhiều.
- Được thôi, tuy rằng mắc hơn giường chung rất nhiều, nhưng ít ra còn có được một cái phòng riêng, giá cả ở chũng cũng có thể miễn cưỡng chịu nổi, vậy chúng ta đi chung với nhau đi.
Địch Cửu không chút do dự đồng ý lời mời của Trịnh Phi Sinh.
Ít nhất Địch Cửu cảm thấy có một câu Trịnh Phi Sinh nói rất đung, đó chính là nếu như hắn ở một mình một phòng, như vậy rất có thể sẽ bị người khác nhớ thương.
Nếu như là ở chỗ khác còn được chứ ở mấy chỗ không cấm đánh nhau như vậy hắn vẫn nên điệu thấp một chút mới tốt. Lỡ như mà bị người ta túm được điểm yếu gì đó, dẫn tới cường giả Nguyên Hồn của tlt vậy thì hắn tiêu tùng.
- Được, Tử Mặc đạo hữu đúng là sảng khoái.
Trịnh Phi Sinh vui mùng nói.
Ở phường thị xa xôi này tìm một Trúc Cơ sơ kỳ kết nhóm chung với bọn họ đúng là rất khó. Lúc đầu bọn họ còn tính nếu như không tìm được người thì đành bốn người thuê phòng chung thôi. Nhưng mà nếu như vậy thì mỗi người lại phải bỏ ra thêm hai ngàn linh thạch thượng phẩm nữa mới được. Đối với bọn họ mà nói thì đây cũng là một số tiền không nhỏ.
Nhưng mà Trịnh Phi Sinh cũng không biết, thật ra Địch Cửu chỉ còn thiếu chút nữa là bước vào Trúc Cơ hậu kỳ rồi, nêu như y mà biết nhất định sẽ không dám chạy tới tổ đội với Địch Cửu đâu.
...........
Địa Sa Thành cũng không xa Phường thị Dung Biên lắm, ngồi phi thuyền pháp khí thượng phẩm của Trịnh Phi Sinh khoảng nửa ngày liền tới nơi.
Ở bên ngoài Địa Sa Thành đang đậu một con thuyền lớn. Bát kỳ ai vừa mới đặt chân đến nơi này, thì đập vào mắt họ chính là con thuyền này.
- Đây là thuyền đi đến bí cảnh Thiên Mạc đó, còn vài ngày nữa mới đến ngày khởi hành, chúng ta đi mua vé tàu trước sau đó lại đi mua thêm một chút đồ dùng cần thiết khác nữa, nếu không một khi lên thuyền rồi, thì mấy món đồ kia có khi sẽ mắc gấp năm đến mười lần đó.
Trong nhóm người này thì Trịnh Phi Sinh có tu vi cao nhất, cũng chính là Trúc Cơ tầng hai, cho nên mọi chuyện đều là do làm chủ.
- Ta đi mua vé thuyền cho, mọi người đưa linh thạch cho ta đi, mỗi người tám ngàn tám trăm linh thạch thượng phẩm.
Trịnh Phi Sinh nói xong lại nhìn qua Địch Cửu giải thích:
- Mỗi người phải bỏ thêm tám trăm linh thạch thượng phẩm nữa là để mua một vé giường chung, nếu không có vé thì không thể lên thuyền.
Địch Cửu nghĩ chắc là cậu lo hắn không chịu đưa thêm phần linh thạch thêm kia nên mới giải thích thêm một câu như vậy. Thực ra thì số tiền đó đối với Địch Cửu bây giờ cũng không phải là số tiền to lớn gì lắm. Hắn cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một túi trữ vật giao cho Trịnh Phi Sinh, trong túi là tám ngàn tám trăm linh thạch thượng phẩm.
- Tử Mặc đạo hữu đúng là hào sảng a.
Trịnh Phi Sinh giơ ngón tay cái lên, sau khi thu hết linh thạch của mấy người còn lại liền đi tới chỗ bán vé.
Địch Cửu nhìn bảng giá dán bên ngoài cửa hàng bán vé, đúng là gian phòng đều là giá từ bốn vạn linh thạch thượng phẩm trở lên, hơn nữa giá bốn vạn kia đã là rẻ nhất rồi.
Đồng thời hắn cũng hiểu ra vì sao mấy người Trịnh Phi Sinh không tìm người tổ đội chung ở chỗ này mà lại chạy tới bên kia để tìm rồi. Bởi vì quanh đây chỗ nào cũng nhìn thấy loại tin tức tìm người tổ đội này hết. Xem ra để tìm được một người tổ đội chung cũng không dễ dàng chút nào hết.
Trịnh Phi Sinh làm việc rất nhanh gọn, không lâu sau đã cầm vé thuyền về rồi. Tuy rằng bây giừo có rất nhiều người muốn đi tới Thiên Mạc, nhưng mà bởi vì Đại Sa Thành tháng nào cũng có thuyền đi đến đó cho nên vé thuyền cũng không quá cháy hàng
Cậu đưa một vé tàu giường chung cho Địch Cửu, sau đó dặn dò:
- Tử Mặc đạo hữu, vé của phong chung ta đang giữ, là phòng số 31 ở tầng hai. Bây giờ chũng ta tách ra mua sắm vật dụng cần thiết, dau đó sẽ tập hợp lại ở phòng đó.
CẦU BẤM THÍCH MỖI CHƯƠNG TRUYỆN VÀ ĐẨY KIM PHIẾU LEO TOP THÁNH BẢNG CHO MỌI NGƯỜI THẤY VÀ CÙNG ĐỌC.